Công Minh trong lòng tuy có hiếu kỳ, nhưng ông ta vẫn đưa tay tiếp nhận lấy trương giấy.
Ánh mắt tuỳ ý quét nhìn, đôi này ẩn ẩn nhíu lại sau đó nhìn về phía Trần Tinh một chút rồi đưa cho những trưởng lão khác xem.
Mọi người xem xong đồng dạng biểu hiện cũng là như vậy. Công Minh lúc này mới hướng trương giấy về phía Trần Tinh sau đó hỏi:
-Trần Tinh, những gì ghi trên đây là thật? Ngươi có hay không phủ nhận?
Khoảng cách mặt dù có chút xa, thế nhưng đối với tu sĩ ánh mắt thì không có gì đáng nói.
Trần Tinh lại càng không cần bàn cãi, hắn nhìn một chút liền biết đây là giấy nợ lúc trước. Trong lòng tuy có khúc mắc, nhưng Trần Tinh vẫn gật đầu xác nhận:
-Không sai, đây là thật.
Nghe được Trần Tinh xác nhận, Công Minh cùng những trưởng lão khác trong lòng có chút siết chặt. Nguyên nhân mọi người vì sao lại biểu hiện như vậy, có lẽ hạ hồi mới có thể biết được.
-Nói như vậy sao... La Khinh Y, ngươi muốn cáo trạng Trần Tinh cái gì?
La Khinh Y liếc mắt nhìn Trần Tinh một chút sau đó nói:
-Ta muốn cáo hắn nửa đêm qua xâm nhập vào trang viên của ta, ý đồ bất chính, mục đích có lẽ là trộm đi tờ giấy nợ này vì biết mình không thể đúng kỳ hạn trả nợ hoặc là sắc đảm bao thiên rắp tâm xấu xa.
Giọng nói vô cùng bình thản nhưng lại ẩn chứa oán niệm rất sâu, những người ở đây ai cũng có thể cảm nhận được điều đó.
Chỉ là bọn họ tuyệt nhiên chẳng thể nào biết được, giữa Trần Tinh cùng La Khinh Y còn có khúc mắc khó lòng lý giải.
Nghe được lời này, Trần Tinh triệt để im lặng, hắn không biết như thế nào giải thích. Bào Tịnh chẳng phải đã thay hắn trả nợ rồi sao? Còn về rắp tâm xấu xa gì đó, mọi người cũng không để tâm lắm. Bởi lẽ không ai tin tưởng điều này. La Khinh Y trọng tâm vẫn là vế trước, nếu không nàng cũng không xuất ta trương giấy nợ từ đầu.
Trần Tinh tin chắc Nhược Hề đã thay mình thông tri cho Bào Tịnh. Như vậy làm sao nữ nhân này lại dùng lý do đó để cáo trạng đây?
Trước đêm hôm qua, nếu sự việc như hôm nay xảy ra. Dù Bào Tịnh không trả nợ hoặc bên trong có nguyên do gì đó khiến khoản nợ này không được thanh toán.
Trần Tinh cùng lắm là thực hiện dựa theo khế ước. Thế nhưng sự việc tối qua khiến Trần Tinh không khỏi suy đoán, tất cả đều là âm mưu. Mục đích thật sự thì chưa biết nhưng hắn sẽ không dễ dàng như vậy rơi vào bẫy đám người. Hắn cần phải cẩn thận suy xét lại vấn đề.
Rõ ràng kẻ mang địch ý với hắn từ trang viên La Khinh Y mà ra. Điều này nói rõ thân phận của hai người không tầm thường. Tuy nhiên Trần Tinh không thể nào suy đoán được thân phân chính xác của đối phương. Bởi lẽ những ngày trở lại đây, những kẻ biểu hiện địch ý với hắn thật sự quá nhiều. Nhất là có kẻ chủ mưu giá hoạ cho hắn ở Luyện Đan Điện, cùng với kẻ thần bí sai khiến gây sự với Cổ Thanh Thanh trước đó.
Thông tin càng lúc càng rối loạn, Trần Tinh trong lúc nhất thời cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Do đó việc La Khinh Y mang ý đồ xấu không phải là không có khả năng.
Nghe được lời La Khinh Y nói, Công Minh hướng Trần Tinh hỏi:
-Trần Tinh, ngươi có gì muốn giải thích hay sao?
Trần Tinh suy xét trong tích tắc liền phủ nhận:
-Dĩ nhiên là không có chuyện đó, nếu không đệ tử vì sao lại có thể đứng ở đây đâu?
La Khinh Y hừ lạnh một tiếng cũng không phản bác, nàng mục đích thật sự dĩ nhiên không phải truy cứu việc đó. Sự việc càng xoáy sâu sẽ không có lợi ích gì cho nàng cả.
Cho nên La Khinh Y không nhiều lời mà lập tức nói ngay:
-Như vậy ngươi có phải là nên thực hiện bổn sự của mình? Kỳ hạn ngày đã qua, Chẳng lẽ việc này ngươi cũng không dám nhận chứ?
Trần Tinh hiểu ý, hắn không trả lời lập tức mà trầm ngâm trong chốc lát. Công Minh cùng những người khác cũng không làm phiền hai người mà chờ đợi Trần Tinh nói chuyện.
Sau vài thời thần thời gian, Trần Tinh lắc đầu một cái rồi nói:
-Không phải, giấy là ta ký, ta sẽ
không phủ nhận.
-Nói như vậy là ngươi đồng ý thự hiện hứa hẹn?
Trần Tinh vừa dứt lời, La Khinh Y liền nói ngay. Công Minh cùng những người khác mày không tự chủ nhíu lại càng chặt, tuy nhiên đám người không có ai mở miệng ngăn cản.
Trần Tinh hướng La Khinh Y chăm chú trong chốc lát, nhìn khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của nàng. Trần Tinh trong lòng cười lạnh liên tục. La Khinh Y như thế chú tâm vào việc này, như vậy càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng Trần Tinh.
Chỉ là giả sử hắn không đồng ý thì âm mưu vẫn sẽ không thể nào phơi bày ra ánh sáng được, kẻ thù thì vẫn ẩn nấp trong bóng tối dòm ngó lấy hắn.
Trần Tinh sẽ nhân cơ hội này đồng ý, để xem rốt cuộc La Khinh Y đang có âm mưu gì. Bởi lẽ, Trần Tinh nghĩ mãi cũng không ra, lý do mà nàng lại đưa ra như thế điều khoản. Nguyên bản Trần Tinh còn cho là nàng chỉ muốn hố hắn linh thạch, điều khoản chỉ là phụ trợ ước thúc, nếu không vì sao nàng lại có thể dễ dàng chuyển từ ba điều kiện xuống một điều kiện đây?
Không nghĩ tới mục đích chính của La Khinh Y có thể là điều kiện chứ không phải là linh thạch. Có điều nhìn từ nhiều góc độ khác nhau, dù La Khinh Y đưa ra cái gì điều kiện đi nữa, Trần Tinh sẽ không có nguy hiểm cụ thể nào cả, chính vì lẽ đó Trần Tinh mới không điều tra hư thực việc gì đã xảy ra với Nhược Hề cùng Bào Tịnh mà quyết định một cách dứt khoát.
Nghĩ tới đây, Trần Tinh điểm nhẹ đầu xác nhận:
-Không sai, ngươi có điều kiện gì hiện tại có thể nói. Nếu ta làm được sẽ không từ chối.
Nghe Trần Tinh nói vậy, La Khinh Y cũng không nghi ngờ. Nàng hướng hắn liếc mắt một chút sau đó nhìn về phía Công Minh và đám trưởng lão khác, trong lòng không biết suy nghĩ điều gì.
Nhìn thấy Trần Tinh trực tiếp đáp ứng, Công Minh đám người thầm kêu hỏng bét, chỉ là bọn họ vẫn duy trì vẻ mặt tự nhiên làm như không hề hay biết. Đồng thời, những lão già này cũng hy vọng La Khinh Y có thể không nhìn ra cái gì.
Chỉ thấy lúc này, La Khinh Y khuynh quốc khuynh thành khuôn mặt nhưng lại tràn đầy sương lạnh đột nhiên lộ ra tiếu dung.
Nguyên bản vẻ đẹp băng lãnh cũng biến mất vô ảnh vô tung, thay vào đó, một La Khinh Y thanh xuân mười phần chậm rải triển hiện.
Sắc mặt trong trẻo nhưng không lạnh lùng, làn da trắng nõn mất đi vài phần trắng nhạt, lộ ra vẻ hồng nhuận phơn phớn, bạch phát tóc mai óng ánh sương vàng, ngũ quan tinh tế, đường nét rõ ràng, quả không hổ là mỹ nhân nhi hoạ nước ương dân.
Lúc này đây, La Khinh Y mới thật sự lộ ra ý đồ của mình. Nàng hướng Trần Tinh chậm rãi nói, tiếng nói tựa như tiếng phượng gáy đầu non, cao quý cùng cuốn hút:
-Đáp ứng liền tốt, chỉ sợ ngươi không dám đây, điều kiện của ta là: Ta muốn ngươi lấy ta...!!
Giọng điệu tuy bình thản nhẹ nhàng, thế nhưng lời vừa thốt ra lập tức bầu không khí biến đổi có chút quỷ dị.
Trần Tinh triệt để ngây người trong phút chốc, Công Minh cùng đám trưởng lão thì biểu lộ như đưa đám.
Xong, nàng quả nhiên biết!
Đây là ý nghĩ của đám người, chỉ là bọn họ vẫn ôm tâm lý may mắn một ít. Bọn họ hy vọng Trần Tinh không nên đáp ứng. Nếu không, đại sự sau này ắt sẽ khó đi rất nhiều!
Quả nhiên, Trần Tinh tâm tính vẫn có thể dùng được, không vì một mỹ nhân muốn hắn cưới nàng hắn liền vui mừng hớn hở tng trùng thượng não cái loại đó.
Trần Tinh chẳng hỏi nguyên do trực tiếp phun ra hai chữ:
-Không thể.
Hết chương