Nghe Trần Tinh giọng điệu lạnh nhạt mà trào phúng ý vị mười phần rõ ràng, Khương Kiệt tâm tình tựa như muốn nổ tung, hắn muốn lên tiếng chất vấn thời điểm thì Trần Tinh bất ngờ thả ra một mồi Tam sắc hoả diễm thiêu rụi truyền tin vật khiến nó thành tro tàn.
Trần Tinh khoé miệng khẽ nhếch, ánh mắt hướng về phía Xuân Lệ nhìn lại.
Chứng kiến anh mắt này, Xuân Lệ có phần hoảng hốt né tránh, bờ môi run rẩy lắp bắp nói:
-Ngươi...ngươi muốn làm gì?
Trần Tinh không nói gì, hắn từng bước trở lại căn phòng, đi tới trước người Xuân Lệ sau đó nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên rồi nói:
-Đêm qua thoải mái sao? Ngươi tiếng rên mười phần dâm đãng a.
Xuân Lệ phát cái gò má đỏ bừng, thẹn quá giận mở miệng mắng lớn:
-Vô sỉ! đê tiện!
Trần Tinh buông tay ra sau đó thở dài một hơi, hắn dừng một chút hướng phương xa thâm thuý nói:
-Đê tiện sao? Hai từ này không sai...
Dừng lại một chút, Trần Tinh lại nói tiếp:
-Nguyên bản ta là muốn giết sạch các ngươi, thế nhưng không nghĩ tới các ngươi lại là người của tên Khương Kiệt kia...
-Không sai, chúng ta là người của Khương Kiệt đại nhân, nếu ngươi không thả chúng ta ra thì chờ đối mặt với đại nhân phẫn nộ đi...
Trần Tinh chưa nói tròn câu thì Xuân Lệ nữ nhân này đã lên tiếng chen ngang, chỉ là nói được một nửa nàng lại run giọng hỏi:
-Vừa rồi ngươi với Khương Kiệt đại nhân nói cái gì?
Nguyên lai câu nói cuối cùng mà Trần Tinh cùng Khương Kiệt nói, hắn đã tận lực giảm lại thanh âm, cho nên Xuân Lệ vừa rồi là không nghe được cũng không nói lên những lời đe doạ như thế ngu xuẩn.
Chỉ là khi bình tĩnh trở lại, Xuân Lệ lại thoáng cảm giác có gì đó không ổn. Bởi lẽ khi nàng đề cập sự phẫn nộ của Khương Kiệt thì Trần Tinh sắc mặt lại chẳng có biến hoá gì dù chỉ là một tí.
Xuân Lệ mặc dù không phải nhân vật lợi hại, tu vi cũng không phải thật cao, thế nhưng điều đó không thể đại biểu nàng không có đầu óc.
Quan trọng hơn hết nữ nhân này còn hiểu được nhìn sắc mặt người khác. Từ đầu đến cuối Trần Tinh đều không có thay đổi sắc mặt qua. Người đàn ông này thật sự nhìn không thấu.
Trước mắt càng mờ mịt, Xuân Lệ nội tâm lại càng sợ hãi. Từ trên người Trần Tinh mang đến cho Xuân Lệ càng thêm cảm giác hồi hợp nghẹt thở.
Đối mặt với Khương Kiệt, tuy trong lòng sợ hãi mười phần, thế nhưng Xuân Lệ biết Khương Kiệt sẽ không giết chính mình cùng động tay chân bức ép cưỡng dâm.
Nhưng đối mặt với Trần Tinh thì Xuân Lệ lại không biết nên làm thế nào để giữ lại được tính mạng của mình. Còn về lớp màng mỏng kia sao?
Khương gia này là hậu cung nhân tuyển cho Khương Kiệt phát tiết không sai. Thế nhưng đứng ở một phương diện khác quan sát thì Khương Kiệt cũng không phải loại người suy nghĩ bằng nửa người dưới.
Nữ nhân đối với Khương Kiệt chỉ có tác dụng phát tiết, tuy nhiên không phải nữ nhân nào cũng là như vậy.
Chỉ có nữ nhân phạm phải sai lầm hoặc ngu xuẩn nữ nhân mới là đối tượng bị Khương Kiệt phát tiết. Còn những người có đầu óc một điểm hoặc có giá trị lợi dụng đương nhiên Khương Kiệt sẽ giữ lại bên cạnh sử dụng.
Bởi lẽ sau khi phát tiết, những nữ nhân đó cơ hồ không còn nghe thấy tung tích. Có thể là trở nên ngu si hoặc là chết đi. Điều này chỉ có Khương Kiệt là biết.
Trên cơ bản thì trăm người nữ nhân bị Trần Tinh mạnh mẽ chơi đến phát điên đều là hoàn bích chi thân, Xuân Lệ cũng là như thế. Đây cũng là lý do mà Trần Tinh lại hỏi Khương Kiệt trên đầu có hơn trăm cái sừng đủ sao.
Hỏi như vậy hoàn toàn là có mục đích cả, nam nhân nào có thể chịu được nữ nhân của mình cắm sừng cho mình cơ chứ? Hơn nữa bản thân mình lại chưa chạm qua? Cơn giận như thế ai có thể nuốt trôi cho được?
Một khi nóng giận đến mức mất bình tĩnh, Khương Kiệt sẽ đến đây trả thù hoặc là ẩn nhẫn. Trả thù thì không nói, chỉ là Trần Tinh đánh cuộc Khương Kiệt sẽ lựa chọn ẩn nhẫn.
Vì sao?
Càng không hiểu rõ địch nhân thì lại càng không dám manh động. Trần Tinh cố ý thần bí hoá hình tượng lại tỏ vẻ không sợ Khương Kiệt thì lại càng làm cho Khương Kiệt nội tâm sinh ra e ngại.
Càng e ngại, Khương Kiệt càng không dám lỗ mãng hành động, đến lúc hắn nghe được Khương gia bị huỷ cùng với tin tức Trâu Chí Hào mất tích, nhất định sẽ đối với người còn lại trong Lục Chỉ hội sản sinh nghi ngờ. Nội bộ bọn họ nhất định sẽ xảy ra mâu thuẫn lục đục với nhau. Điều này là kết quả mà Trần Tinh mong đợi.
Hắn đã giết qua Trâu Chí Hào, biết được Khương Kiệt người này sở hữu cái gì pháp bảo cùng pháp thuật rất rõ ràng. Có thể nói, nếu Khương Kiệt thực lực cụ thể là thì Trần Tinh đã đánh giá được bảy tám phần tả hữu.
Quan trọng hơn hết, Trần Tinh thông qua ký ức biết rõ tính cách của Khương Kiệt. Hắn nóng tính cho nên mới cần nữ nhân để phát tiết tâm tình của mình.
Đây cũng là Trần Tinh giả thuyết cùng đáng cuộc mà thôi, nếu như Khương Kiệt quả thật nóng tính không thể não nhẫn nhịn sẽ đến đây trả thù.
Nhưng điều đó không phải là vấn đề, hắn đến kịp hay không kịp cũng chẳng phải trọng tâm. Bởi lẽ Trần Tinh ngay từ đầu đã không e ngại Khương Kiệt. Cùng lắm thì một trận đánh mà thôi, chẳng có gì to tát, bởi lẽ Trần Tinh đã biết đối phương thực lực.
Trần Tinh càng tỏ ra thong dong, Xuân Lệ nội tâm lại càng hỏng mất. Nàng thật sợ hãi Trần Tinh sẽ giết nàng, bởi lẽ Trần Tinh không phải Khương Kiệt, nàng không có giá trị lợi dụng gì đối với hắn cả.
Đây chỉ là Xuân Lệ nội tâm suy nghĩ, thật ra Trần Tinh cũng không dự định giết chết nữ nhân này.
Trần Tinh mặc dù cường x hơn trăm người trong tình trạng tinh thần bị quấy nhiễu, thế nhưng sau khi hồi phục thì hắn có thể nhớ được tình cảnh lúc đó. Đối mặt với cường hoành thể chất của Trần Tinh không ngừng trùng kích. Vậy mà Xuân Lệ sau khi tỉnh lại cũng không biểu hiện trạng thái như trăm nữ nhân khác. Điều này chứng tỏ ý chí của nàng vẫn rất mạnh.
Người như vậy có thể sử dụng tội gì lại không sử dụng đương trợ lực đâu?
-Không cần phải sợ, ta sẽ không giết ngươi, chỉ là Khương gia kể từ giờ phút này phải biến mất. Hơn nữa có một số việc cần phải làm rõ...
Trần Tinh khoé miệng mỉm cười, nụ cười ấp áp như tắm gió xuân, kết hợp với khuôn mặt phong thần tuấn lãng của hắn tạp nên một khoảnh khắc mà bất kỳ nữ nhân nào vô tình chứng kiến nhất định tim sẽ thình thịch gia tốc.
Chỉ có điều phải xem trường hợp thế nào, Xuân Lệ chứng kiến nụ cười này thì lại càng tỏ ra run rẩy hơn nữa.
Trần Tinh không đợi Xuân Lệ hỏi thêm điều gì, hắn nhẹ nhàng phất tay thu hồi Loạn Thiên Căn. Xuân Lệ ngay lập tức cảm nhận cả người linh lực bắt đầu trở lại. Tuy nhiên nàng như cũ không dám lỗ mãng hành động, đôi mắt lập loè không biết suy nghĩ cái gì.
Trần Tinh giờ phút này không còn lãnh đạm như lúc ban đầu, tuy vậy, hắn cũng không biểu hiện ra quá nhiệt tình. Hắn nhìn một chút đám ngu si nữ nhân sau đó nói:
-Được rồi, ngươi trước tiên mặc vào y phục sau đó thu dọn tất cả đồ vật giá trị rồi mang theo những người khác theo ta rời đi.
Dứt lời, Trần Tinh cũng xoay người đi ra căn phòng. Khi hắn đến trước cửa thì dừng lại, đầu cũng không ngoảnh lại mà nói:
-Ngươi trải qua không còn lựa chọn nào khác, nếu như ngươi muốn ở lại chờ đợi chủ nhân của mình cũng không sao cả. Ta cho ngươi phần chung thời gian suy nghĩ.
Nói xong, Trần Tinh cũng không dừng lại mà đi ra ngoài sân chờ đợi lấy. Hắn tin tưởng Xuân Lệ sẽ đi theo chính mình. Không phải vì nguyên do gì khác. Bởi lẽ bản thân nàng không có con đường nào có thể đi nếu như không muốn chết.
Quan trọng hơn hết, Trần Tinh cũng muốn biết, Đường gia rốt cuộc cất giấu bí mật gì khiến Khương Kiệt ngấp nghía phải lấy bằng được như thế. Hắn phải tận lực thu phục nhân tâm Xuân Lệ.
Trước khi hoàn toàn tiêu trừ ảnh hưởng của Huyết Tinh Sưu Hồn Thuật thì môn thuật pháp này xem như phế đi. Tuy là như vậy, nhưng Trần Tinh lại không hề cảm thấy mất mác. Đây cũng có thể xem như may mắn cho hắn. Bởi lẽ người mà Trần Tinh thi triển là Trâu Chí Hào. Nếu đổi lại là người khác, không biết hắn sẽ biến thành cái dạng gì người.
Trâu Chí Hào nội tâm chấp niệm là La Khinh Y, mà tối hôm qua Trần Tinh đã xem như hoàn thành một trong những tâm nguyện của Trâu Chí Hào, cho nên Trần Tinh mới có thể xem như hoàn hảo.
Nghĩ tới đây, Trần Tinh thu hồi suy nghĩ cúi đầu trầm tư:
-Vẫn còn sót lại chấp niệm sao? Là cái gì chấp niệm đây?
Hết chương