Bộ dáng vũ mị của Bào Tịnh được bày ra hết sức tinh tế, từng cử chỉ điệu bộ đều mang theo một cỗ thoang thoảng hương thơm.
Đứng cách xa mấy bộ có thể ngửi được rõ ràng, hương thơm dịu nhẹ khiến lòng người say đắm, Trần Tinh phảng phất như lạc vào một khu rừng chứa đầy hoa tươi chớm nở đầu xuân.
Hít một hơi vào phổi khiến Trần Tinh thần tình cô đọng rất nhiều. Đầu óc cũng trở nên thanh thản ít nhất ba phần.
Chỉ là, Trần Tinh đột nhiên vận linh lực há mồm nhả ra một đạo tam sắc hoả diễm hướng Bào Tịnh công tới.
Hoả diễm ẩn chứa sức nóng kinh người làm cho Bào Tịnh biến sắc phi thân lùi về phía sau.
Cùng lúc này, không gian xung quanh Trần Tinh chợt bắt đầu biến ảo, cánh rừng hoa vặn vẹo biến mất vô ảnh vô tung, hương thơm cũng chẳng còn sót lại chút gì ngoại trừ mùi khét đặc phảng phất trong gió.
Bào Tịnh thấy thế trên mặt xuất hiện một tia mất hứng cùng giận dữ:
-Nô gia trợ giúp công tử, sao công tử lại hướng nô gia công kích?
Trần Tinh chẳng thèm để ý đến nàng mà nghiêm mặt nói:
-Trước khi có sự đồng ý của ta, ngươi lại hướng ta thi triển pháp thuật, không giết ngươi đã là khoan nhượng lớn nhất!
Bên trong giọng nói không chút nào che giấu địch ý nhàn nhạt. Trần Tinh nói xong còn bày ra bộ dáng đề phòng, tuỳ thời có thể phát động tấn công
Ánh mắt loé lên tinh quang nhìn thẳng không rời khuôn mặt của nàng. Tựa như muốn tìm điều gì đó đang được Bào Tịnh ẩn giấu đi kia.
Có điều Bào Tịnh nghe vậy thần tình đều trước sau như một, không hề có cử động khác lạ cái gì. Ánh mắt nàng mang theo tức giận nhìn lấy Trần Tinh không nói.
Dư quang đột nhiên rơi vào thân ảnh Đường Yên ở cửa ra vào, Bào Tịnh liền không để ý Trần Tinh bộ dáng liền hỏi:
-Nữ nhân kia là ai? Bộ dáng cũng không thế nào xinh đẹp a.
Nói đoạn, ánh mắt nàng liền híp thành nguyệt nha trên dưới đánh giá Đường Yên.
Luận về vóc người hay khuôn mặt, thậm chí là làn da, Bào Tịnh bỏ xa Đường Yên không biết bao nhiêu con phố. Thế nhưng nữ nhân sức ghen tị tương đối lớn. Bởi lẽ Đường Yên mang đến cho Bào Tịnh cảm giác rất quái lạ.
Trong cơ thể của Đường Yên vậy mà có hương vị của Trần Tinh. Điều đó nói rõ giữa hai người đã có xác thịt quan hệ.
Bào Tịnh sát tâm đột nhiên bạo khởi, không gian theo đó cô đặc rất nhiều.
Đường Yên đột nhiên cảm thấy sống lưng phát lạnh, chứng kiến Bào Tịnh không che giấu chút nào sát ý cùng Địa Tiên khí tức thì hoảng sợ bạch bạch lùi về sau mấy bước.
Trong lòng nàng còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì cảm giác tử vong ập đến, không một dấu hiệu gì cổ họng giống như bị người nắm lấy như thế. Hô hấp trở nên khó khăn vô cùng.
Trần Tinh chứng kiến cảnh này liền quát lớn một tiếng:
-Dừng tay!
Đồng thời trên thân cũng bắt đầu toả ra khiếp người sát khí sinh sôi cùng khí thế của Bào Tịnh chống đối.
Song phương khí thế giao nhau, Bào Tịnh lập tức liền lùi về sau nửa bước. Còn về Trần Tinh thì liên tiếp ba bước mới dừng lại thân hình.
So về sát khí thì Trần Tinh mạnh hơn Bào Tịnh rất nhiều. Thế nhưng dù sao Bào Tịnh vẫn là Địa Tiên hàng thật giá thật. Trần Tinh có thể bức lui Bào Tịnh nửa bước chỉ dựa vào sát khí liền đã phi thường khó tin.
-Hô hô~
Dư quang liếc qua người Đường Yên, thấy nàng ngoại trừ hô hấp có chút gấp gáp thì không có gì đáng ngại, liền không để ý đến nữa. Trần Tinh hướng Bào Tịnh rồi nói:
-Ngươi là muốn khai chiến sao?
Giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, quanh quẩn bên tai làm cho Bào Tịnh nước mắt lưng tròng tựa như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua liền sẽ rơi xuống.
Bộ dạng điềm đạm đáng yêu khiến người không khỏi sinh ra tiếc thương. Ngay cả Đường Yên trong lòng cũng nhịn không được oán trách ý tứ nhìn về phía Trần Tinh.
Hoàn toàn không biết rằng vừa rồi Bào Tịnh là muốn giết chính mình.
Trần Tinh thần tình trấn định, tâm trí kiên cố tựa như bàn thạch, không hề bị ảnh hưởng bởi mị thuật của Bào Tịnh. Ánh mắt chuyên chú sắc bén, lệ khí ào ạt lan toả, linh lực theo đó ầm ầm vận chuyện.
Thấy thế, Bào Tịnh biết Trần Tinh thật sự nóng giận liền vội vàng thu hồi mị thuật, lên tiếng giải thích:
-Công tử bớt giận, nô gia chỉ đùa một chút mà thôi, làm sao công tử hoả khí lại lớn như vậy cơ chứ!
Dứt lời, Bào Tịnh cũng u oán liếc nhìn Trần Tinh một chút. Đồng thời ẩn giấu sâu bên trong ánh mắt lộ ra một tia chấn kinh cùng kiêng kỵ.
Trần Tinh nhìn nàng nhiều thêm vài giây, thế nhưng vẫn như cũ không thể nhìn ra cái gì, cho nên trên thân lệ khí cũng nhanh chóng thu vào thể nội, ánh mắt trở nên bình thản tựa như giếng cổ như thế. Hắn đảo mắt xung quanh một chút, cảm thấy không khí tựa hồ yên tĩnh rất nhiều liền hướng Bào Tịnh hỏi:
-Tại sao chỉ có ngươi ở đây? Những người khác đâu?
Trần Tinh không hỏi cụ thể một ai, hắn nếu nói vậy nhất định sẽ làm cho Bào Tịnh phát giác mục đích thật sự của mình.
Bào Tịnh tự như trả lời một cách không có đề phòng như thế, nàng đáp:
-Những người khác đều có việc ra ngoài, còn về nô gia vì sao ở đây? Đương nhiên là không có chỗ để về, buộc phải nương tựa vào công tử rồi!
Trần Tinh nghe vậy liền hừ một tiếng hỏi tiếp:
-Ngươi xem ở đây là trạm tiếp tế sao? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?
Bào Tịnh không trả lời mà hỏi ngược lại:
-Phải chăng nô gia làm cái gì khiến cho công tử hiểu lầm hay sao? Nếu có thì công tử cứ việc nói thẳng, nô gia nhất định sẽ khắc phục, công tử đừng đối xử như thế với nô gia...
Tiếng nói chưa dứt thì hốc mắt đã đỏ lên, nước mắt long lanh lập tức lăn dài. Thế nhưng không vì thế mà Trần Tinh sinh ra tâm lý trái chiều.
Nói hắn ngoan độc cũng được, nói hắn vô tình chẳng sao, bởi lẽ mọi việc xảy ra đều hướng Bào Tịnh nữ nhân này.
Có điều, nhìn dáng vẻ của Bào Tịnh, Trần Tinh không thể phân biệt được là nàng thương tâm thật sự hay là diễn kỹ. Nếu là diễn kỹ thì cũng quá chân thật rồi.
Chính vì chân thật nên mọi việc cứ hướng đường cùng đi đến. Suy nghĩ chẳng thể nào được khai thông.
Trần Tinh trong lòng bất giác thở dài một hơi, khí thế hung hăng cũng nội liễm ba phần, hắn nói:
-Ta hỏi ngươi, vì sao không trả nợ La Khinh...Y?
Tiếng nói chưa dứt, sắc mặt Trần Tinh đột nhiên thay đổi. Nguyên bản lạnh lẽo vô tình đột nhiên trở nên thấm thiết ôn nhu. Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh La Khinh Y. Những hình ảnh này đến từ ký ức của Trâu Chí Hào, muốn vứt cũng không thể nào vứt được.
Khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi của La Khinh Y cứ thế lướt qua suy nghĩ của Trần Tinh. Không có một lần xuất hiện nụ cười nàng ta, có điều nét đẹp của nàng cứ như in không hề thay đổi trong tâm trí của Trâu Chí Hào. Không, phải nói là trong tâm trí của Trần Tinh.
Trần Tinh trong lòng rít lên một tiếng giận dữ, thương long hổ khẩu đều rách tả tơi, một ngụm nghịch huyết vọt thẳng yết hầu nhưng bị Trần Tinh sinh sinh nén lại.
Hắn dùng cách này để áp chế lại sự nhiễu loạn của ký ức. Trần Tinh không còn lựa chọn nào khác.
Bào Tinh thấy Trần Tinh đột nhiên thay đổi trong lòng không khỏi nghi ngờ. Có điều nàng cũng không dám nhiều lời mà tập trung trả lời câu hỏi của Trần Tinh.
-Trả nợ? Trả nợ cái gì?
Trần Tinh hít một hơi thanh khí, cơ thể cũng theo đó ổn định lại, hắn nghe Bào Tinh nói vậy liền nghi hoặc hỏi:
-Nhược Hề không lời của ta chuyển cáo cho ngươi sao? Đừng nói với ta là ngươi không biết chuyện tửu điếm trang nhã kia là của La Khinh Y. Nàng nói tửu điếm có một quy định, người nào ăn, người đó đến trả tiền. Nàng tìm đến ta đòi nợ, thế nhưng lúc đó ta không có linh thạch, vả lại việc này từ ngươi mà ra, ngươi không đến trả thì chẳng lẽ bắt ta trả sao?
Nói đoạn, Trần Tinh trong lòng cũng yên lặng tính toán, hắn nhất tâm nhị dụng, một bên quan sát sắc mặt Bào Tịnh, một bên thì âm thầm tìm hiểu nguyên nhân vì sao bất chợt nhắc đến La Khinh Y liền sẽ không tự chủ bị nhiễu loạn ký ức, có lúc thì lại bình thường.
-Khoan đã, công tử trước hết nói từng vấn đề một có được hay không? Nô gia có phần không theo kịp, Nhược Hề chẳng phải đã được công tử triệu kiến mấy ngày trước hay sao?
Hết chương.