Nghe được Cổ Thanh Thanh hỏi vậy, Trần Tinh khoé miệng vẽ lên một vệt độ cong, nhẹ giọng giải thích:
-Một trong hai môn pháp thuật mà ngươi thi triển vừa rồi. Nếu chịu khó nghiên cứu thêm một chút nữa sẽ có thể đề thăng nó lên một tầm cao mới. Mặt khắc, dựa theo ta thấy, môn pháp thuật kia về phương diện nào đó có điểm tương đồng cùng với Như Ý Tiên Ngọc này. Cho nên, nó thích hợp với ngươi, cầm lấy đi.
Trần Tinh cầm Như Ý Tiên Ngọc thoải mái đưa đến trước mặt Cổ Thanh Thanh. Hoàn toàn tự nhiên không có một tia tiếc nuối hay giả vờ.
Quả thật, Như Ý Tiên Ngọc là một bảo vật tương đối mạnh mẽ có thể khiến nhiều người điên cuồng tranh giành. Tuy nhiên một môn bảo vật dù có cường đại tới đâu đi nữa cũng phải xem có hay không thích hợp với bản thân.
Thứ nhất, tác dụng lớn nhất của Như Ý Tiên Ngọc chính là biến ảo thành bất kỳ vật gì dựa theo ý niệm của chủ nhân nó.
Tuy nhiên Trần Tinh đã sở hữu Thần Thông Hư Không Tạo Vật có thể làm điều tương tự như thế.
Như Ý Tiên Ngọc biến thành binh khí dù có cứng rắn đến đâu chăng nữa, so với Diệt Thần Kích thì lại hoàn toàn kém xa. Không phải cùng một cấp bậc.
Biến thành dã thú hay nhân loại đều vô dụng đối với Trần Tinh. Hắn không cần một người trợ giúp bên trong chiến đấu.
Tối trọng yếu hơn hết chính là, Trần Tinh cực kỳ xem trọng khả năng cũng như tiềm lực của Cổ Thanh Thanh.
Nếu cho Cổ Thanh Thanh đủ thời gian cùng tài nguyên lẫn điều kiện, liệu nàng có hay không sáng tạo ra một môn pháp thuật chỉ xuất hiện qua trong trí tưởng tượng?
Không, phải nói hiện tại môn pháp thuật đó đã không còn là trong tưởng tượng nữa. Tát Đậu Thành Binh là chân thật tồn tại. Chỉ là chưa hoàn thiện và còn nhiều thiếu khuyết cần phải khắc phục.
Trần Tinh tin tưởng, Như Ý Tiên Ngọc sẽ là cái chìa khoá giúp Cổ Thanh Thanh mở ra cánh cổng dẫn đến môn pháp thuật cực kỳ cường hoành này.
Thử nghĩ, chỉ với một môn pháp thuật liền sở hữu một đội quân bá tuyệt vô song, kiên cố như sơn, cứng rắn như thép, trung thành cẩn cẩn, tử chiến tới cùng thì sẽ như thế nào?
Mục đích cuối cùng của Trần Tinh nhắm đến chính là điều đó. Vả lại, Như Ý Tiên Ngọc còn chưa đủ khiến Trần Tinh động tâm.
Một khi sở hữu nhiều bảo vật có giá trị, tầm mắt đương nhiên cũng sẽ cao hơn bình thường.
Cổ Thanh Thanh nhìn Trần Tinh thần tình thong dong tự nhiên, hoàn toàn không phải làm bộ làm tịch bộ dáng. Nội tâm liền ấm áp dị thường.
Đối với Cổ Thanh Thanh mà nói, Trần Tinh quá mức thần bí. Cộng thêm tính cách hàm xúc nội liễm của hắn làm cho nàng cảm giác giữa hai người khoảng cách thật sự là như trời với đất. Có đôi khi chỉ nhìn thôi, Trần Tinh cũng không thể nào xuất hiện trong tầm mắt nàng được.
Chính vì như vậy, Cổ Thanh Thanh mới bức thiết nổ lực tu luyện, nàng muốn đứng cùng một chỗ với Trần Tinh trong lúc chiến đấu.
Cổ Thanh Thanh có lúc cũng không hiểu vì sao nàng lại làm như vậy. Bởi lẽ Cổ Thanh Thanh không biết liệu đây có phải là tình yêu hay không? Hay chỉ đơn thuần là một loại tình cảm nào khác?
Nội tâm của nàng phi thường nghi hoặc vấn đề này.
Nguyên cớ ngay từ đầu, hai người chẳng hề có một chút gì gọi là tình cảm. Thời gian quen biết phải nói là vô cùng ngắn.
Với một thời gian ngắn như thế, nói là tình yêu sẽ hợp lý sao?
Không có cơ sở tình cảm, không có trải nghiệm khắc cốt ghi tâm, không có một tiếng nói chung tính tới hiện tại.
Quan trọng hơn hết, nàng cùng Trần Tinh vai vế là có chênh lệch, chỉ đơn thuần là chủ tớ quan hệ.
Tuy nhiên, điều đó không phải là lý do chối bỏ việc thân ảnh Trần Tinh xuất hiện trong đầu nàng với tần suất càng ngày càng nhiều.
Cảm giác tâm tình lúc thì chập chờn mãnh liệt tựa sóng, lúc thì yên tĩnh như gương làm cho Cổ Thanh Thanh nhất quyết phải làm rõ ràng tình cảm của mình.
Cổ Thanh Thanh truy cầu không phải tình yêu, Cổ Thanh Thanh truy cầu chính là sự rõ ràng. Bởi lẽ từ nhỏ ngay cả bản thân cha mẹ là ai nàng cũng không biết. Cái mê vụ đó đã theo chân nàng lớn lên. Tính cách xoay quanh việc đó là điều hiển nhiên.
Cổ Thanh Thanh càng nghĩ, khuôn mặt càng tỏ ra đau thương. Không hiều vì nguyên nhân cảm động đột nhiên có người quan tâm hay là việc nàng là cô nhi mà Cổ Thanh Thanh biểu hiện như thế.
Trần Tinh chứng kiến Cổ Thanh Thanh biểu tình. Sắc mặt nhất thời cứng lại, nụ cười cũng thu liễm đi mấy phần, nghi hoặc hỏi:
-Ngươi có điều gì khó xử sao?
Cổ Thanh Thanh nghe vậy lắc đầu một cái liền đáp:
-Không...không có. Chỉ là không nghĩ tới bảo vật trân quý như vậy, công tử lại có thể giao nó cho ta. Ta là có chút cảm động mà thôi...
Trần Tinh từ chối cho ý kiến, hắn một lần nữa đưa Như Ý Tiên Ngọc cho Cổ Thanh Thanh.
Lần này, Cổ Thanh Thanh cũng không suy nghĩ nhiều. Nàng vươn cả hai tay nhận lấy. Bộ dáng cẩn thận yêu quý vô cùng.
Nữ nhân đều thích bảo vật không sai, dù Như Ý Tiên Ngọc bỏ đi phần công dụng nghịch thiên kia, nhưng bề ngoài nó chẳng khác nào phỉ thuý như thế. Cổ Thanh Thanh yêu thích là điều hiển nhiên.
Trần Tinh nhìn Cổ Thanh Thanh rồi nói:
-Được rồi, ngươi trước tiên nhận chủ sau đó rời khỏi di chỉ đi. Nơi này chẳng còn cái gì tốt có thể thám hiểm.
Cổ Thanh Thanh nghe vậy gật đầu liền không do dự vạch phá ngón tay trích máu nhận chủ. Cả quá trình hoàn toàn thuận lợi không xảy ra sơ suất gì cả.
Đến khi Cổ Thanh Thanh lần nữa mở mắt thì thân ảnh Trần Tinh đã biến mất không thấy tăm hơi.
Cổ Thanh Thanh vui sướng tâm tình liền bị nguội lạnh lại, nàng có chút hoảng ngó quanh khắp nơi, nhưng rất nhanh Cổ Thanh Thanh liền lấy lại bình tĩnh yên lặng trở về thối lui ra khỏi di chỉ.
...
Trần Tinh mục đích đến đây xem như hoàn thành phân nửa, hắn chung đụng với Cổ Thanh Thanh thời gian không phải quá lâu. Cho nên không thể nói Trần Tinh là không quan tâm an nguy của Nhược Hề.
Trần Tinh trở ra thông đạo liền chứng kiến vô số thân ảnh đang hướng các thông đạo vút đi.
Lâu lâu có một số thông đạo lại truyền ra tiếng hét vô cùng thảm thiết. Tuy nhiên, thông đạo nào tiếng hét càng kinh khủng thì số người lựa chọn thông đạo đó để đi lại càng nhiều. Còn về thông đạo nào im ắng thì lại không thấy có ai đi vào, tựa hồ chỉ có một hai mạng thăm dò.
Điều này chẳng phải là một nghịch lý hay sao?
Nghĩ sơ qua thì là như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại thì không có gì khó lý giải.
Thông đạo nào chứa nhiều cảm bẫy thì thông đạo đó có khả năng cất chứa bảo vật xác suất lại càng cao. Đây là theo lẽ thường suy nghĩ.
Chỉ là những người này không hề biết rằng, di chỉ là do Bạch Hạc Cư Sĩ tạo nên. Bạch Hạc Cư Sĩ tính vốn lương thiện, làm sao có khả năng gây khó dễ cho người hữu duyên được chứ? Do đó, thông đạo nào cạm bẫy càng nhiều thì lại càng không có bảo vật. Cũng giống như thông đạo cất giấu Như Ý Tiên Ngọc vậy. Hoàn toàn không có một trở ngại, thuận lợi vô cùng.
Trần Tinh đương nhiên sẽ không dự tính nhắc nhở đám người này. Chỉ là hắn đang suy nghĩ làm sao để tìm được Nhược Hề đang ở thông đạo nào cơ chứ?
Nếu phải đi thăm dò từng thông đạo một thì biết năm nào tháng nào mới có thể tìm tới nàng đây?
Chưa kể đến việc hắn còn phải tham gia Tông Môn Đại Hội, làm sao có thể lãng phí thời gian vào công việc tìm kiếm này được?
Hiện tại Trần Tinh có thể khẳng định, khả năng cao kẻ chủ mưu là muốn gây khó dễ cho hắn. Khiến hắn không thể nào tham gia Tông Môn Đại Hội được. Còn về phần cạm bẫy, với số lượng người đông như thế, sợ là không cần Trần Tinh tự mình động thủ thì cạm bẫy bên trong mỗi thông đạo đều bị những người này lấy thân hoá giải hết rồi.
Đang lúc Trần Tinh không biết làm sao, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong mắt Trần Tinh.
Người này là một nữ tu sĩ. Dáng dấp không tính xinh đẹp, thế nhưng nữ nhân này lại khiến Trần Tinh không cách nào rời mắt.
Đương nhiên, Trần Tinh không phải bị nữ nhân này mê hoặc, mà là nàng ta có điểm quen mặt, dường như đã gặp qua nơi nào nhưng hắn nhất thời không nhớ ra được. Phải biết từ sau khi bị ký ức Trâu Chí Hào ảnh hưởng, có một số việc Trần Tinh trong thời gian ngắn không nhớ ra được là điều hiển nhiên.
Có lẽ vì có điểm vội, cho nên nữ nhân này cũng không để ý đến có người đang nhìn mình. Cảm giác tựa hồ không có tác dụng trong khi số lượng dư quang là quá nhiều thế này.
Nương theo hướng đi của nữ nhân, Trần Tinh chứng kiến một thân ảnh. Người này bề ngoài có chút anh tuấn, khoé miệng luôn treo lấy nụ cười hoà hảo, dễ dàng gây thiện cảm đối với người khác.
-Trương Vũ, ngươi tại sao phải làm như vậy?
Trần Tinh tập trung tinh thần, vận dụng linh lực gia trì thính lực liền nghe được một câu như thế. Là nữ nhân kia đang chất vấn thanh niên.
Nghe được lời này, Trần Tinh linh quang chợt loé, đôi mắt liền híp lại thành một đường gần như thẳng tắp nhìn lấy đối phương. Trong lòng cũng đã hiểu rõ một chút.
Hắn dám chắc, từ trên người Trương Vũ ắt hẳn sẽ tìm được đầu mối của kẻ chủ mưu phía sau. Quan trọng là hiện tại không thể lỗ mãng lộ diện được nữa.
Trần Tinh biết, kẻ đang đứng sau tất cả vụ này dường như đối với thuật khống chế cùng bảo mật có tạo nghẹ rất cao. Hắn không thể sử dụng pháp thuật ảnh hưởng lên tinh thần đểkhai thác thông tin được nữa. Nếu không những thuộc hạ của hắn đều sẽ bạo đầu mà chết một cách bất đắc kỳ tử.
Hết chương.