Bất đắc dĩ Trần Tinh không còn cách nào khác là kéo dài hành trình ra.
Trên đường đi, hắn luôn đã nhiều lần tìm cách để người này rời đi, thế nhưng không biết vì lý do gì, cả hai người chẳng những không rời đi mà còn bám dính hơn nữa.
Trần Tinh đã tăng tốc độ hết mức có thể, như vậy cũng mất khoảng ngày.
Ngày thứ , cũng là lúc hắn nhìn thấy căn nhà mà hắn đã mua lúc trước. Đi vào trong sân, hắn không nhìn thấy A Bích, điều này rất lạ, bởi vì thường ngày A Bích hay luyện võ ở đây, còn Ngữ Yên thì ở trong phòng đọc sách.
Ẩn ẩn cảm giác không tốt, không để ý đến người phía sau, hắn nhanh chóng bước vào, đập vào mắt hắn là đang nằm trên giường hôn mê A Bích, một bên Ngữ Yên đang bận bịu chăm sóc cho nàng.
Một luồn lửa giận từ trong lòng hắn trào lên, cố nén lấy cơn giận của mình, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh. Hắn hít một hơi thật sâu rồi lại gần Ngữ Yên hỏi
-Ngữ Yên, chuyện gì xảy ra? Tại sao A Bích lại như vậy?
Lúc Trần Tinh tới gần, Ngữ Yên cũng đã phát hiện, nàng nhìn hắn, bộ dáng rất uỷ khuất. Nàng nhào vào lòng hắn nỉ non nói.
-Là tại Ngữ Yên không tốt, nếu không phải vì cứu ta, A Bích cũng không bị như vậy.
Trần Tinh vỗ vai an ủi nàng, hắn để nàng sang một bên rồi bắt đầu kiểm tra thương thế của A Bích. Nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Bởi vì trong khoảng thời gian này A Bích có tu luyện Dịch Cân Kinh nên còn giữ lại một hơi. Thế nhưng cũng không khá hơn A Châu là mấy. Vấn đề là lần trước hắn sử dụng Đoạt Thiên Tạo Hoá quyết đã ẩn ẩn cảm giác được nguy hiểm, nếu như lần sử dụng nữa sợ là mất nhiều hơn được.
-Ngữ Yên, nàng đừng tự trách mình, trước tiên để ta cứu A Bích trước đã, sau đó nàng hãy kể lại đầu đuôi cho ta xem là kẻ nào làm.
-A Tinh, chàng nhất định phải cứu được A Bích, nếu không....
Ngữ Yên mắt đỏ lên, nàng cũng thật hối hận, thế nhưng mọi chuyện đã xảy ra...
-Không sao, ta nhất định sẽ cứu tỉnh lại A Bích, nàng hãy ra ngoài đón tiếp người kia đi. Mọi chuyện để khi nào A Bích vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi nói. Trong khi ta cứu trị A Bích, nàng đừng để bất cứ ai làm phiền hết.
Trần Tinh cũng thu xếp Ngữ Yên rời đi, còn hắn thì ở trong phòng chuẩn bị cứu trị A Bích, hắn đã nhận định A Bích là nữ nhân của mình nên cũng không kiêng dè trong việc sử dụng Long Phượng Hoan Hỉ chân kinh.
Đây là lần đầu hắn sử dụng công pháp song tu để cứu người. Mặc dù không biết hướng đi, thế nhưng khi tiểu đệ của hắn đâm rách lớp màng. Mọi chuyện cũng tự động theo hướng đi của nó.
Một luồn năng lượng từ A Bích truyền vào cơ thể hắn, sau đó là năng lượng từ cơ thể hắn truyền lại cho A Bích. Trần Tinh động tác rất nhẹ nhàng, hắn không cử động mà giữ yên đó nhắm mắt vận chuyển công pháp.
Đây là lần đầu tiên hắn tiến hành song tu mà phải căng thẳng như vậy. Giai đoạn một tầng thứ nhất luyện da đỉnh phong không thể mang lại hiệu quả nhanh chóng được. Khi hắn bị thường ngoài da, vết thương sẽ tự động khép lại, cũng như vậy, khi hắn song tu cứu người vết thương của người nữ cũng sẽ khép lại bằng / thời gian lành thương của hắn. Thế nhưng Trần Tinh chỉ ở giai đoạn tầng thứ nhất đỉnh phong. Hiệu quả sẽ kém rất nhiều, không phải giữ tư thế này liên tục vận công - ngày A Bích sẽ không hết nguy hiểm được.
Thế nhưng - ngày A Bích không ăn không uống cũng đã chết từ lâu rồi, còn đâu mà cứu trị?
Mãi suy nghĩ, trời cũng đã khuya lúc nào không biết, Trần Tinh đang đau đầu biện pháp xử lý thì có tiếng động lạ từ trên mái nhà.
Hắn âm thầm cảnh giác, mở ra giả lập lĩnh vực, mọi thứ hiện ra trước mắt hắn, một hình ảnh không gian chiều hiện ra trong đầu hắn, hắn lắc đầu, không ai khác là cô nàng Chung Linh, chắc nàng tò mò việc hắn từ khi về đây là chưa từng xuất hiện.
Trần Tinh mắt sáng lên, hắn chợt nghĩ ra biện pháp cứu A Bích, nếu như đột phá giai đoạn luyện thịt thì tốc độ sẽ được rút ngắn rất nhiều, thêm vào nội lực của hắn đủ để A Bích vượt qua nguy hiểm. Nhưng mà làm vậy phải huỷ đi sự trong sạch của Chung Linh, điều này rất không công bằng với nàng, Trần Tinh cũng không thể không có trách nhiệm. Thế nhưng từ đầu hắn không có tình cảm gì với Chung Linh cả.
Chung Linh ở phía trên mái nhà, nàng tò mò muốn biết thật ra Trần Tinh đang làm gì, thế là nàng vạch một vết rách để nhìn rõ, nhưng có lẽ là do mái nhà đã quá cũ cộng thêm là nàng bị giật mình khi nhìn thấy cảnh không dành cho trẻ em, nên lay hoay Chung Linh động tác hơi mạnh, thế là
-Rầm~~~A~~
Đầu tóc rối bời, Chung Linh từ trong đám lộn xộn đi ra. Trần Tinh quay đầu nhìn nàng, Chung Linh cũng ngơ ngác trước hình ảnh trước mắt.
Trần Tinh một tay hút lấy nàng tới bên người, gương mặt của hắn cách mặt nàng cm. Chung Linh mở to mắt, một lúc sau gương mặt nàng đỏ lên. Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy khuôn mặt Trần Tinh.
-Này, cô nàng, đêm tối không ngủ mà đi nhìn lén người khác không phải là bé ngoan à nha.
Trần Tinh ôm eo Chung Linh trêu chọc nói. Thật ra có những việc không thể nào cưỡng cầu được. Mặc dù hắn không có cảm giác gì với cô nàng này, thế nhưng nàng lại đưa đến cửa, chỉ có thể trách Chung Linh tò mò hại chết mèo thôi, vả lại hắn cũng không phải thái giám, cùng lắm thì nhiều hơn một phần trách nhiệm, tính cách của nàng thì sau này có thể điều giáo lại, vấn đề trước mắt là mau chóng luyện đến tầng thứ hai giai đoạn một để cứu A Bích.
-Ta...ưm~~
Trần Tinh không để Chung Linh bất kỳ cơ hội mở miệng nào, bởi vì hắn đã dùng miệng của mình để chặn lại. Trần Tinh không phải ai hắn cũng hôn, hắn có thể phập nhiều người, nhưng hắn chỉ hôn khi nào người đó hắn nhận định là nữ nhân của mình hoặc khi nào người này là người hắn yêu. Từ lúc quyết định, hắn đã hứa với bản thân là phải đối xử tử tế với cô nàng này.
Tuy tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu, nhưng nếu lâu ngày cũng có thể sinh tình được. Quan trọng hơn là Chung Linh từ đầu tới cuối chưa từng có động tác chống đối. Cái này có thể là do động tác của hắn quá thuần thục, làm cho đang tuổi yêu Chung Linh quên luôn việc chống cự, cũng có thể là một nguyên nhân nào đó, nhưng vấn đề là Chung Linh không phản kháng!
Không thể phát ra bất cứ âm thanh gì ngoài những tiếng rên rỉ từ trong hầu họng này.
Tay ôm eo của hắn cũng từ từ trượt xuống phía dưới cả người Chung Linh cũng run lên, cảm giác ướt át từ bàn tay truyền tới. Trần Tinh biết khúc dạo đầu cũng đã hoàn thành. Giờ là lúc làm chính sự.
Vì lý do đang chữ trị A Bích nên không thể gián đoạn được. Thế là hắn rút tiểu đệ của mình ra khỏi cơ thể A Bích rồi dùng ngón tay thế chỗ ngay để truyền năng lượng qua người nàng.
Một tay còn lại hắn tác cặp chân Chung Linh ra, giờ phút này cô nàng này đã hổn hển không còn sức lực. Không vội đặt vào, hắn hơi cuối người, tiểu đệ đặt ngay trước huyệt động, hắn chăm chú nhìn nàng rồi nói
-Cô nàng, có chấp nhận làm nữ nhân của ta không? Ta sẽ yêu thương chăm sóc, không để ai ức hiếp nàng.
Ngay khi Trần Tinh dừng lại trước cửa động, Chung Linh cũng cảm nhận được, nàng nhắm mắt, hai tay nắm chặt tấm trải đệm. Thế nhưng khi nghe Trần Tinh lời nói. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt chân thành, không hiểu sao nàng lấy đâu ra dũng khí, hai tay vòng sau cổ hắn rồi kéo về người mình.
-Ân, hy vọng xú lưu manh ngươi sau này đối xử với ta tốt, nếu không ta cắn chết ngươi.
Chung Linh nói xong cũng cắn vai Trần Tinh một cái. Trần Tinh có được câu trả lời cũng không do dự nữa, hắn nhóm hông lên rồi hạ xuống, tiểu đệ cũng đã vào trong. Một dòng huyết hoa chảy ra chứng tỏ Trần Tinh quan hệ với trẻ vị thành niên chưa đủ tuổi.
Thật ra Chung Linh cũng không phải người tuỳ tiện, nàng tính cách có phần nhí nhảnh, làm việc luôn như đùa, thế nhưng, nàng hiểu được vấn đề là ở thời khắc mấu chốt. Tràn Tinh không vào luôn mà dừng lại hỏi nàng. Chứng tỏ hắn tôn trọng ý kiến của nàng. Thử hỏi súng đã gài đạn, chỉ còn bắn nữa là xong, ai sẽ dừng lại để hỏi bắn được chưa?
Giả sử Chung Linh không đồng ý, Trần Tinh cũng sẽ dừng lại. Hắn không mất lý trí như lần cùng Tần Hồng Miên, vả lại lúc đó hắn cứ nghĩ Tần Hồng Miên không phải lần đầu. Chung Linh lại khác, là chính hiệu chim non. Không thể làm ẩu được. Nợ khó trả nhất là nợ tình. Một khi đã thiếu nợ rồi thì không dứt ra được.
Trần Tinh đưa vào rồi, cũng bắt đầu nhịp, động tác của hắn rất cẩn thận, nhẹ nhàng. Lúc đầu hắn chú tâm vào Chung Linh. Thế nhưng sau đó hắn bắt đầu tập trung tinh thần vào việc đột phá tầng hai luyện thịt.
Mỗi một tầng, muốn đột quá cũng là quá trình. Không chỉ đòi hỏi hiểu bản chất của nó còn phải có đầu đủ năng lượng. Không phải chỉ cần tìm càng nhiều xử nữ càng tốt, môn công pháp này rất chính đạo, âm dương giao hoà đó là quy luật tự nhiên, nếu chỉ vì mạnh hơn mà ai cũng thu, như vậy sẽ bản thân cũng từ từ đánh mất tình cảm. Trở thành nô lệ của dục vọng.
Bởi vì cảm giác đó rất dễ bị nghiện. Cũng có thể nói tu luyện môn này, người nào tâm thuật bất chính sẽ trở thành Ma, người nào có thể giữ vững bản tâm có thể thành Thần. Thần, Ma đều mạnh như nhau, khác biệt ở chỗ là Thần chi phối dục vọng, Ma thì bị dục vọng chi phối.
Trần Tinh khống chế nguồn năng lượng, để cho nó chảy dài khắp các làn da của mình. Một vòng rồi lại một vòng, đến khi làn da của hắn nứt ra, rịn máu lại.
-Không đủ, tại sao vẫn không đủ?
Trần Tinh trong lòng gào thét, thiếu một chút nữa hắn sẽ đột phá, thế nhưng nguồn năng lượng vẫn không đủ.
Chung Linh vẫn không hề hay biết, bởi vì nàng đang tận hưởng cảm giác bay bổng, Trần Tinh thể xác vẫn nhịp đều đặn, thế nhưng tinh thần hắn lại hết sức căng thẳng.
Trong lúc hắn cho là đột phá thất bại, đồng nghĩa với A Bích thêm một phần nguy hiểm, thì đột nhiên từ trong trái tim hắn chảy ra một nguồn năng lượng khác, năng lượng này mang theo sức sống cực kỳ mãnh liệt, nó bổ sung cho sự thiếu khuyết của Long Phượng Hoan Hỉ chân kinh.
Trần Tinh cũng không để ý nhiều, hắn nhanh chóng sử dụng nó bù đắp vào chỗ thiếu sót
Bên ngoài làn da hắn nhanh chóng khép lại, từng thớ cơ cũng trở nên săn chắc hơn. Thật ra hắn phải cám ơn Điệp Vũ, chính vì thể chất của nàng mà hắn mới có thể hấp thu một phần bằng công pháp song tu lúc trước.
Tuy không thể so sánh bằng Long Phương Hoan Hỉ chân kinh nhưng công pháp song tu thì luôn có một quy luật nhất định, chỉ hơn kém nhau về hiệu quả cũng như độ chuyên sâu thôi.
-Kỳ lạ, nguồn năng lượng khi nãy từ đâu mà có?
Trần Tinh lẩm bẩm, hắn chỉ thấy lạ lùng, vì nó mang lại cảm giác rất thân thiết nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều, hắn biết nguồn năng lượng này không nguy hiểm cho bản thân.
Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm vì rốt cuộc cũng đạt đến tầng thứ hai luyện thịt nhập môn rồi. Điều này chứng tỏ làn da hắn đã đạt tới một cấp độ nhất định. Nó đã trở nên mạnh mẽ hơn trong giới hạn cho phép của công pháp.
Không thể nói không có ai có thể phá vỡ phòng ngự của hắn. Cấp độ đó cần phải bổ sung rất nhiều năng lượng mới có thể. Việc đột phá chỉ làm cho nguồn năng lượng lưu thông trơn tru hơn. Việc hấp thu cũng sẽ nhanh chóng hơn, từ đó làn da trở nên càng mạnh hơn.
Trần Tinh hồi phục lại tinh thần, hông hắn vẫn nhịp. Chung Linh đã sớm trợn mắt, chảy nước dãi, miệng thì hồ ngôn loạn ngữ kêu la sắp ra, Trần Tinh thấy vậy nhanh chóng nhịp nhanh hơn đến khi Chung Linh ngất đi hắn mới rút tiểu đệ ra.
Hắn lại đặt tiểu đệ vào bên trong A Bích. Từ đầu tới cuối, ngón tay của hắn vẫn truyền một ít Long Phượng chân khí vào cơ thể nàng.
Bây giờ, Trần Tinh cũng không dám buông lỏng, hắn nhanh chóng điều trị cho A Bích. Trần dự kiến mất khoảng - ngày mới xong nhưng hắn đã xem thường hiệu quả của Long Phượng Hoan Hỉ chân kinh.
Một khi đã đột phá tầng thứ mới thì nó sẽ bước sang một khung trời mới, sự khác biệt cứ như một giọt nước cùng một ly nước đầy vậy.
Chỉ trong vòng tiếng, khi mặt trời đã điểm ban trưa. Cũng là lúc hắn thật sự thở phào nhẹ nhõm. Hắn thu dọn cẩn thận rồi ra ngoài. Chung Linh thì không cần phải nói, chính hiệu con mèo lười. Trần Tinh cũng mặc kệ. Giờ phút này khuôn mặt hắn rất âm trầm. Hắn phải hỏi rõ xem chuyện gì đã xảy ra.
Hắn đi ra khỏi phòng đã thấy Ngữ Yên đang bận bịu tập luyện. Trong nàng rất chăm chú, hắn không biết nguyên khiến nàng cố gắng như vậy.
-Ngữ Yên, trong khoảng thời gian ta đi, đã xảy ra chuyện gì vậy? Là ai đả thương A Bích?
Ngữ Yên nghe được giọng của Trần Tinh, nàng cũng dừng tay lại
-A Tinh, A Bích thế nào rồi?
-Đã ổn định rồi, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ hồi phục thôi. Nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra?
-Lúc chàng đi, ta cùng A Bích vẫn bình thường sinh hoạt, cho đến khi khoảng một ngày trước khi chàng trở về, ta nhận được bức thư, người gửi là Tiết Mộ Hoa, trong thư y nói mình đang bị theo dõi, nhưng không biết là ai, cầu cứu trợ. Thế nhưng, chàng không có ở đây, sợ là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên ta cùng A Bích đã lên đường giải vây. Khi chúng ta đến nơi thì Tiết Mộ Hoa đang bị một đám người đuổi bắt, những người này võ công không cao lắm, người chúng ta thay nhau đánh đuổi bọn họ, A Bích thì chỉ định nhốt bọn họ lại thế nhưng tại ta, ta tha cho bọn họ, hai người chúng ta lên đường trở về, trên đường đi thì bị một ông lão đầu tóc bạc trắng dẫn theo một đám người chặn đường. Một đoàn người miệng luôn hô Tinh Túc lão tiên,... Ông lão này khi nhìn thấy ta cũng lộ ra vẻ nghi hoặc nhưng lúc sau lại ra tay với hai người chúng ta. Ta có Lăng Ba Vi Bộ nên an toàn, thế nhưng là A Bích...
-Ta đã hiểu...rất may là ta về kịp lúc... Nếu không thì... Được rồi, nàng trở về thu dọn đồ đạc đi, vào ngày nữa chúng ta lên đường... Ta sẽ liên lạc với Tiết Mộ Hoa.
Trần Tinh nói xong rồi quay người rời đi, nhưng trong lòng lại cháy lên một ngọn lửa giận. Hắn nở nụ cười lẩm bẩm
-Đinh Xuân Thu ơi là Đinh Xuân Thu, ta dự định không làm gì ngươi, nhưng ngươi đã trêu chọc đến ta thì đừng hỏi vì sao nước biển lại mặn.... Ta sẽ cho ngươi cảm nhận cái chết là điều mà ngươi cảm thấy hạnh phúc nhất.....
Bóng lưng hắn cũng khuất xa, hắn đương nhiên là liên lạc Tiết Mộ Hoa trước sau đó tính sổ sách với Đinh Xuân Thu rồi.