Trong lều lò lửa đốt lớn nghe đôm đốp, trên chiếc bàn trà đặt mấy bảo kiếm méo mó. Phó tướng Hạng Thanh Phong nước mắt lưng tròng lôi kéo tay của Lễ bộ Thị lang Ngụy Hiến Kế, xúc động nói: “Ngụy đại nhân nghe nói Đại Kiền gặp nạn đã dứt khoát ném bút lông, cầm cung tên lao đến sa trường cùng với nhiều đại nhân vì quốc quên thân như vậy, thấy chết không sờn như thế, cho dù dùng mười trang sớ để kể công các ngài vẫn không thể nào thể hiện hết nỗi nghĩa cử liệt sĩ của các ngài!"
Ngụy Hiến Kế vô cùng khiếp sợ, bọn họ vốn là đến để đánh nhau với Hạng Tuế Chiêm, sao đến biên cảnh lại trở thành đội quân cảm tử như vậy? “Bên trong thánh chỉ đâu phải nói như vậy ….” Ngụy Hiến Kế kinh hoảng nói.
"Thánh chỉ chúng tôi đều có xem qua, chính là nói như vậy ——‘Các khanh nhìn xa trông rộng, nhanh chóng chuẩn bị đi Tây Bắc, cùng Hạng gia đánh một trận, nếu ai có thể đẩy lui Khuyển Nhung, người thắng sẽ được lập bia thờ" Hạng Thanh Phong cúi đầu, tự mình giải thích: “Ý tứ chính là, các đại nhân nói hay vô cùng, nhanh chóng mặc chiến bào chạy đến Tây Bắc, cùng với quân đội của Hạng tướng quân đánh bại Khuyển Nhung, sau khi chiến thắng sẽ phong cho các ngươi một tấm bia liệt sĩ để tưởng niệm”.
Võ tướng thực sự là không có văn hóa: "Người thắng có quyền quyết định" ý tứ rõ ràng là ai thắng phải nghe theo người đó mà! Đám quan văn vô cùng đau đớn, nhưng tiểu đội người làm sao dám ở trong quân đội cả vạn người mà một mình chiến đấu? Bất đắc dĩ, bị ép mặc vào khối áo giáp dày cộp này, đây là bắt buộc phải chiến trường rồi!
Cho dù đám quan văn các ngươi xem trong sách sử miêu tả chiến tranh như thế nào, cái gì mà "Tất cả năm vạn kỵ binh, bộ binh đối đầu với quân địch hơn mười vạn người, lại dám dốc hết toàn lực đánh đuổi quân giặc' linh tinh gì gì đó... Thì trong đầu các ngươi cũng chỉ cảm thấy hai quân giao chiến chính là mọi người cầm vũ khí, ta chọc ngươi một cái, ngươi chọt lại ta một cái, còn thực sự đi lên chiến trường, nhìn thấy phía đối diện một mảnh đen kịt, mỗi người đều chạy đến để giết ngươi, cảm giác không thể sảng khoái giống như đọc sách được.
Đám quan văn bị cố ý an bài ở vị trí đội quân cảm tử. Cả cuộc đời khua môi múa mép có người nào đã trải qua tình cảnh này, tè cả ra quần đồng thời cảm nhận sâu sắc cảm giác được đám võ tướng này không thể nào có văn hóa nổi —— Trong bao nhiêu lần chém giết đổ máu bọn họ mới có thể sống đến ngày hôm nay, mỗi lần xuất chinh trở về triều, đều đã đi qua sống chết.
"Tề thái hậu đúng là sâu không lường được, sâu không lường được. . ."
"Người dấn thân vào hiểm cảnh so với đứng nhìn quả thực không giống nhau, Hạng tướng quân quả thực rất đáng thương, rất đáng thương!”
Khi trận thi đấu hữu nghị kết thúc, ngoại trừ vài quan văn sợ đến mức té từ trên ngựa xuống bị gãy chân ra, hai bên căn bản không có tử thương gì.
Ngụy Hiến Kế không biết vấn đề ẩn bên trong, kéo lê cái chân bị đứt, bò đến bên người Hạng Tuế Chiêm, run rẩy nắm lấy bàn tay thô rám đầy vết chai của hắn, lệ nóng tràn mi nói: “Hạng tướng quân vào sinh ra tử, bảo đảm bình an cho con dân Đại Kiền ta, như Sở Bá Vương tái thế! Hoàng thượng, thái hậu anh minh, để cho bọn chúng tôi đích thân tới chiến trường để cảm nhận được chiến sự khốc liệt, dụng ý thâm sâu! Chúng tôi vô cùng xấu hổ, trước đây đúng là đã đắc tội với Hạng tướng quân, mong rằng tướng quân đại nhân đại lượng, không để ở trong lòng!”
Việc đã đến nước này, Ngụy Hiến Kế cũng không thể không hạ mình, ngươi nghĩ thử xem, ở trong đại doanh của người khác, còn bị người khác biết ngươi là người dâng tấu chương kết tội hắn, muốn giết ngươi chỉ cần chớp mắt là được, lúc này còn không nịnh nọt thì đợi lúc nào?
Nhìn một phòng thấy mặt đám quan văn xám xịt nước mắt tuôn trào, Hạng Tuế Chiêm đột nhiên cảm thấy đạo thánh chỉ kia cũng không có gì là không bình thường, thật đúng là đánh bậy đánh bạ lại có tác dụng thật, để những đám người này cả ngày léo nhéo nói hắn là tội phạm quan trọng muốn cướp quyền vua, đám văn nhân hủ lậu này đã lĩnh ngộ được cái gì gọi là tướng quân bách chiến bách thắng, tráng sĩ mười năm trở về.
Cầu chúc cho thân thể hoàng thượng và thái hậu an khang trường thọ.
Mấy ngày sau, Khuyển Nhung đưa ra những điều hiệp ước có thể ký kết, nhưng cấp bậc của Hạng Tuế Chiêm không đủ, hoàng đế Đại Kiền của các ngươi phải đến biên cảnh ký kết với tộc trưởng của chúng ta, lúc này mới được xem là chính thức.
Cái loại người đã cho thể diện mà còn không biết xấu hổ ra điều kiện khiến cho quân đội Đại Kiền bất mãn, bắt đầu tự giác ra ngoài sân mài dao soàn soạt. Hạng Tuế Chiêm vừa nghe yêu cầu của Khuyển Nhung, hừ một tiếng, "Hoàng thượng chính là cửu ngũ chí tôn, phải ở Thịnh Kinh giải quyết chính sự, không có đạo lý đến biên cảnh ký kết. Không ký cũng được, ta lập tức đưa thư về Thịnh Kinh, thỉnh Ngô hoàng tăng thêm vạn binh sĩ, san bằng Khuyển Nhung”.
Hạng Tuế Chiêm nói được là làm được, vừa sai người đưa đám quan văn vô dụng kia về Thịnh Kinh, một bên viết tấu chương cho Kính Hiên, một bên nói với đám người Khuyển Nhung, thỉnh cầu tăng thêm vạn binh sĩ, mang theo lương thảo đến.
Tác phong của Hạng gia, khi chiến đấu không đồng ý giảng hòa, đánh tới khi ngươi phục mới thôi. Vì lẽ đó mà thông thường không có người nào nguyện ý kết giao bằng hữu với bọn họ.
Nhưng đừng quên trong triều đình người mang ý xấu rất nhiều, tấu chương khi đến trong tay của Kính Hiên đã trở thành——" Khuyển Nhung đồng cỏ rộng lớn màu mỡ rất hợp với nuôi dưỡng gia súc, người dân Khuyển Nhung mỗi ngày đều bán thịt dê xâu nướng, mỗi xâu văn tiền. Thịt dê tươi non, béo tròn đầy mỡ, nướng trên lửa da thịt sẽ bóng loáng, cắt ra một chút thịt, có thể nhắm rượu, cũng có thể làm món ăn chính. Người dân Khuyển Nhung nhiệt tình hiếu khách, mời hoàng đế Đại Kiền đến tham quan vài ngày và để thưởng thức món ăn”.
Tấu chương này tỏa ra mùi thịt nướng thơm lừng làm cho Kính Hiên nổi lên cơn thèm ăn, hắn còn e sợ thiên hạ không loạn dứt khoát muốn đích thân đến để nếm thử thịt dê xâu nướng một văn tiền, đồng thời rất hưng phấn nói quyết định này cho Tề Đan Yên biết.
Tề Đan Yên mười bốn tuổi tiến cung cho tới nay không hề bước ra khỏi cửa Vĩnh Ninh cung, lần này nghe tiểu hoàng đế nói muốn cải trang đi du ngoạn, hâm mộ ghen tị đến đòi mạng, cắn góc chăn cả một đêm mới khó khăn quyết định, nàng cũng phải xuất cung ăn thịt dê xâu nướng mới được!
Kết quả là, đôi mẫu tử cao quý nhất của Đại Kiền nắm tay nhau cùng xuất cung, các đại thần ai cũng không cản được. Tử Ngư trằm trọc suy nghĩ, có người nói là do mệnh lệnh của Hạng Tuế Chiêm, người chấp bút viết thay Hạng Tuế Chiêm còn nói hắn tự mình đọc, Còn nói đích thân Hạng Tuế Chiêm đã đến nếm thử 'Món đặc sản của Khuyển Nhung', càng cảm thấy đó không phải là phong cách của Hạng Tuế Chiêm—— hắn rõ ràng không thích ăn nhất là thịt dê nướng!
Ở thời đại không phát triển về mặt khoa học kỹ thuật như thế này, tin tức bế tắc, ba ngày trước ngươi viết thư nói cho chồng ngươi biết ngươi sắp sinh, chờ lão công ngươi trở về, hài tử đã đầy tháng rồi.
Tử Ngư chính là như vậy, nàng dùng bồ câu đưa tin báo cho Hạng Tuế Chiêm, đến khi hắn thu được thì hai mẫu tử ngốc kia đã đi được nửa lộ trình rồi.
Kẻ ngu si cũng nhìn ra được đây là một âm mưu, nói không chừng là Khuyển Nhung và một tên quan nào đó trong triều có tâm tư mưu phản muốn cấu kết với tặc tử nên mới nghĩ ra ám chiêu này, nhưng chuyện này đối với chỉ số thông minh của mẫu tử nhà này chắc là vui mừng nhảy vào bẫy rồi. Mẹ nó, lần này nước xa không cứu được lửa gần rồi. Thiên tử và thái hậu một khi bị bắt làm tù binh, Đại Kiền xem như xong đời!
Hạng Tuế Chiêm nhọc nhằn khổ sở ở biên cảnh, bốn mươi ngày lương thảo thiếu thốn liều chết với Khuyển Nhung gần hai tháng, sắp đổi được hiệp ước đình chiến, có thể đảm bảo cho bình an của Tây Bắc Đại Kiền ít nhất ba mươi năm, bị người ta đánh cắp đổi thư đưa tin, khiến cho Đại Kiền rơi vào đại nạn diệt quốc. Một quốc gia không sợ không có tướng tài, chỉ sợ có hoàng đế và Thái Hậu.... giống như heo thế này!
Mặc kệ là ai đứng sau chuyện này, việc cấp bách là phải tìm ra hoàng thượng và thái hậu, trước tiên bảo vệ bọn họ không bị người ta bắt đi sau đó giết chết là quan trọng nhất.
Hạng Tuế Chiêm tạm thời đem đại quân giao cho Thanh Phong dẫn đầu, lúc này để cho các thám tử đã được phân bố rãi rác khắp kinh thành để giám thị động tĩnh của Quốc cửu và các Vương gia đã không còn kịp nữa, hắn sải bước đến bên 'Đen nhưng đẹp trai' của mình, chạy suốt đêm lên đường hộ giá.
'Đen nhưng đẹp trai' hóa ra là con ngựa hoang ở biên cảnh, bộ dáng to lớn khỏe mạnh, nhìn qua vô cùng uy mãnh, bộ lông màu đen giống như tơ lụa cao quý nhất, phản xạ lấp lánh dưới ánh mặt trời. Khi đó nó chạy tới trong quân đội của Hạng Tuế Chiêm với ý định là muốn cưỡng X mấy con ngựa cái, kết quả bị Hạng Tuế Chiêm bắt tại trận, bị hắn thuần phục, làm chiến mã ngoan của hắn. Có người nói, con ngựa 'Đen nhưng đẹp trai' là ngựa Ô Chuy của Tây Sở chuyển thế, trợ giúp Hạng gia chinh chiến sa trường.
Ở bên này, Kính Hiên và Tề Đan Yên còn không biết Đại Kiền đang ngàn cân treo sợi tóc, xe ngựa chạy băng băng trên đường, bên trong xe ngựa hai người còn tranh luận không ngừng là "Thịt dê xỏ xâu nướng là ướp với xả ăn ngon hơn hjay ướp với tương vừng ăn ngon hơn". Khi tranh luận đến nhàm chán cực độ, đội ngũ tiến vào vòng mai phục.
Một người là tiểu hoàng đế chưa đầy tuổi, một người là thái hậu tối ngày chỉ ở trong cung căn bản không hề biết võ công, khi ở trong Tử Cấm thành còn tạm được, có đại nội cao thủ bảo vệ, chỉ cần không phải tự mình đi tự sát đại loại kiểu ăn bậy uống bạ, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy. Ra khỏi Tử Cấm thành thì khó mà nói, bởi vì có một đám người luôn nhìn chằm chằm, nhưng do bọn người kia đang tranh luận nên “Giết chết cả hai người” hay “Lưu lại người sống”, cho nên hai người bọn họ mới bình yên đến tận nay. Nhưng mà cách biên cảnh Tây Bắc càng ngày càng gần, đám người rốt cuộc không kiềm chế được nữa, động thủ trước rồi nói sau.
Ở trong xe ngựa, đôi mẹ con 'không ruột thịt' bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang thật lớn, xe ngựa bị dừng lại, sau đó là tiếng va chạm của vũ khí,còn có tiếng đánh nhau. Tiểu hoàng đế lúc này mới hiểu ra, hỏi: “Không phải chúng ta gặp phải người xấu chứ?”
Gặp phải người xấu. . .Thật là ngây thơ hồn nhiên mà.
"Chúng ta có nên bỏ trốn hay không?” Tề Đan Yên lo lắng hỏi.
Hai người nhìn xung quanh xe ngựa, xem thử nên trốn theo hướng nào. Kính Hiên trầm mặt nghĩ một hồi, "Chúng ta không thể bị người xấu bắt đi được, lúc trước triều Tống có một đôi phụ tử hoàng đế bị bắt làm tù binh, bị người ta cười nhạo đến hiện nay luôn”.
"Ngươi nói thử xem, những kẻ bên ngoài là do ai phái tới?” Tề Đan Yên tức nước vỡ bờ hỏi, "Ngươi lập tức truyền chỉ, đem kẻ chủ mưu chém đầu cả nhà!”
"Ý kiến hay!" Kính Hiên gật đầu như giã tỏi, không biết hắn có nghĩ tới hay không, hiện tại bọn họ ngay cả người có thể truyền chỉ đều không có. Aizzz, làm hoàng đế trị quốc nếu có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi. Đúng lúc này, một thanh kiếm bị đánh văng ra bay thẳng đến trong xe ngựa, xuyên qua rèm cửa cắm chính giữa Kính Hiên và Tề Đan Yên, trên kiếm còn dính máu đỏ tươi, từng giọt từng giọt nhiễu xuống, chảy tràn ra xe ngựa. Hai người lúc này mới nhìn nhau một cái, hoàn toàn yên tĩnh.
Tề Đan Yên khóc, lau nước mắt, "Đều là tại ngươi, tại ngươi hết. . .nếu biết vậy ta đã không đi theo ngươi rồi”.
"Hình như ta bị trúng kế…..” Kính Hiên bình thản nói, sờ sờ cằm, "Trước đây khi phụ hoàng xuất cung nghỉ hè, trong cung phải chuẩn bị đến hai tháng, dọc đường đi còn có quan chức tiếp đón. Lúc này khi chúng ta xuất cung cũng không có nói cho người khác biết, trên dưới triều đình chỉ có người viết tấu chương cho ta là Hạng Tuế Chiêm mới có khả năng biết việc này mà thôi. Có phải hắn muốn lừa ta ra ngoài, sau đó có ý đồ xấu không?"
"Nhưng mà lần trước ngươi nói là hắn rất đang tin mà” Tề Đan Yên chớp mắt.
"Ta. . ." Kính Hiên nghẹn lời.
Bên ngoài xe ngựa có người kêu lên ——"Ngươi là ai? !"
"A! Hạng tướng quân! !"
"Hạng tướng quân đến rồi! !"
"Ngươi xem! Ta nói không sai chứ!" Kính Hiên cao hứng vỗ tay một cái, hắn có cái đầu chứa những ý nghĩ vô cùng kỳ lạ và động kinh đến mức không thể tin được, loại dũng cảm lâm nguy không loạn hơn nữa còn có thể trò chuyện vui vẻ, dũng khí này nên nói là phong thái của đế vương hay nên nói là bị thiểu năng đây? "Hạng Tuế Chiêm giết tới nơi rồi!"
Tề Đan Yên hoa dung thất sắc, bộ não lập tức suy nghĩ lý do Hạng Tuế Chiêm tạo phản —— Có phải là hắn đánh thua đám quan văn rồi hay không!
Tác giả có lời muốn nói: Bá Vương quá nhiều! !