Tân Kiến Nghiệp ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Ngô Càn tay không mà đến, lông mày không tự chủ nhếch lên— lão già này.
tới cửa cầu hoà, một chút lễ vật cũng không mang theo à?
'Hừ, nếu nhà họ Hàn các ông không có thành ý như thế, vậy cũng đừng trách nhà họ Tân chúng tôi ra tay vô tình!"
Nhưng khi ông ta nhìn thấy tay phải Ngô Càn quấn băng vải, lo lắng trên mặt vẻ lại tan đi không ít.
Xem ra lời đồn là thật, đúng là Ngô Càn bị thương.
Danh xưng thiết chưởng vô địch Diêm Vương sống, bàn tay bị thương, vậy thì còn lực sát thương à?
Khó trách nhà họ Hàn lại vội vã tới cửa cầu hoà như vậy, thì ra là đến đường cùng rồi.
"Ngọn gió nào đưa Diêm Vương sống của Giang Châu đến tòa miếu nhỏ này của tôi vậy? Tân mõỗ không tiếp đón từ xa, mong rắng ông Càn thông cảm nhiều hơn."
Tân Kiến Nghiệp nói lời hay ý đẹp, nhưng ngữ khí lại không khách khí chút nào, thậm chí còn có chút vênh váo kiêu ngạo.
Ngô Càn không cảm thấy kinh ngạc, không đợi chủ nhân lên tiếng, đã tự mình tìm sofa ngồi xuống, sau đó khoác chân lên trên bàn trà, làm gì có dáng vẻ cầu hòa?
"Hôm nay đến, là có chuyện bông báo cho ông một tiếng." Ngô Càn ngồi ở trên ghế sa lon, vẻ mặt thản nhiên.
Ông ta ở trước mặt Lăng Nghị khiêm tốn cẩn thận, nhưng ở chỗ này không nhìn thấy một phân một hào nào.
Cũng khó trách, dù sao ông ta cũng là Diêm Vương sống Giang Châu, một sự tồn tại không ai dám trêu chọc!
"Thông báo? Làm sao, chẳng lẽ không phải đại biểu nhà họ Hàn đi cầu hòa à?" Tần Kiến Nghiệp cười lạnh nói.
"Cầu hoà?" Ngô Càn cười, "Nhóc Tần ơi, ý nghĩ hão huyền của ông từ đâu đến vậy? Ông cảm thấy nhà họ Tần các ông tuyệt rồi, hay là cảm thấy ông già này không cầm được đao nữa?"
".." Tân Kiến Nghiệp híp mắt, sắc mặt âm trầm.
Sao điều này hoàn toàn khác với những gì ông ta suy nghĩ?
Còn có, lực lượng nhà họ Hàn bọn họ từ đâu tới mà dám khiêu chiến nhà họ Tần bọn họ?
"Ba ngày!" Ngô Càn duõi ra ba ngón tay, "Trong vòng ba ngày, nhà họ Tân các ông cút ra khỏi Giang Châu, nếu không, tự gánh lấy hậu quải"
"Ha ha ha..." Cho dù lòng dạ Tân Kiến Nghiệp có sâu hơn nữa, nghe thấy lời này của Ngô Càn, cũng không nhịn được.
cười ra tiếng: "Xin lỗi, trò cười này của ông thật sự là buồn cười quá, tôi làm thế nào cũng không nhịn được."
Ngô Càn không để ý nhún vai, thu hồi chân sau đó đứng lên: "Lời tôi muốn nói đã nói, nên làm như thế nào, tự ông xem mà làm đi."
Nói xong, Ngô Càn xoay người rời đi.
"Ông Ngộ, trở về nói cho người bảo ông đến truyền lời, có chiêu gì, cứ bày hết ra, Giang Châu này, Tân Kiến Nghiệp tôi ăn chäc!"
Đến bây giờ Tân Kiến Nghiệp còn tưởng Ngô Càn là đại biểu nhà họ Hàn tới, mà Nhà họ Hàn, căn bản là ông ta không để vào mắt.
"Ha ha..." Ngô Càn nghe vậy cười lạnh một tiếng, quay đầu vô cùng thương hại nhìn thoáng qua Tân Kiến Nghiệp, lắc đầu nói: "Tần Kiến Nghiệp ơi Tân Kiến Nghiệp, đến bây giờ ông còn chưa hiểu rõ, đến cùng ông đã đắc đội sự tồn tại như thế nào."
".." Tần Kiến Nghiệp nhíu mày, xong lại thờ ơ.
"Thôi thôi, nể nình làm đối thủ nhiều năm như vậy, tôi lại khuyên ông một câu, thức thời, thì mau chóng rời khỏi Giang Châu, nếu không...!Hừ, nói đến thế thôi, tự giải quyết cho tốt!"
Ngược lại Ngô Càn dùng thân phận của Lăng Nghị đến ép, nhưng không có lệnh của Lăng Nghị, ông ta không dám tùy ý lột tấm da hổ để diễu võ giương oai, miễn cho đắc tội Lăng đại sư, đến lúc đó chịu không nổi.
Nhưng mà Ngô Càn lập lờ nước đôi, lại khiến Tần Kiến Nghiệp cảm thấy, chẳng qua là là nhà họ Hàn cùng đường nên phô trương thanh thế, cho nên sau khi ông ta trầm ngâm vài giây đồng hồ thì triệt để quên sạch sành sanh..