“Sức khỏe của cậu rất tốt, cứu mạng cái gì?”, Lăng Nghị liếc nhìn Trần Báo, lạnh giọng hỏi.
“Thân thể của tôi có đáng bao nhiêu tiền đâu, có chết cũng không sao, là chuyện quan trọng khác”.
Trần Báo vẫn quỳ gối, thu hút rất nhiều người qua đường tới xem.
Lăng Nghị vốn dĩ không muốn nhúng tay quá nhiều vào chuyện thế tục, dù sao anh cũng chỉ muốn tập trung nâng cao tu vi, có thể giúp con gái mình tẩy gân phạt tủy.
Nhưng biểu hiện đêm nay của Trần Báo thực sự không tồi, ít nhất cũng giúp anh đỡ phiền phức khỏi phải tự mình ra tay, cho nên Lăng Nghị cũng không từ chối: “Tôi đưa cô ấy về khách sạn trước, lát nữa chúng ta nói chuyện sau”.
Trần Báo nghe vậy, vui vẻ trực tiếp dập đầu với Lăng Nghị ba cái, sau đó lập tức gọi một chiếc xe thương mại Mercedes-Benz, đích thân mở cửa xe cho Lăng Nghị, xếp hành lý, và làm luôn tài xế.
Bây giờ đã quá nửa đêm, muốn quay lại chỗ Tê Thi Vận thì rõ ràng là không thực tế, hơn nữa, dự định ban đầu của Chu Ấu Vi là ở trong khách sạn, cho nên Trần Báo lập tức đưa Chu Ấu Vi đến cửa khách sạn.
Lúc làm thủ tục nhận phòng, Lăng Nghị dặn dò Chu Ấu Vi: “Chị họ của cô nhát gan, đừng để cô ấy biết những chuyện tối nay, kẻo làm cô ấy sợ hãi”.
Chu Ấu Vi tuy không hiểu nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Hiện tại ở trong lòng cô ta, lời nói của Lăng Nghị còn có hiệu quả hơn lời nói của cha mẹ và chị họ cô ta, có thể nói là nói gì nghe nấy.
Nhưng cô ta không hiểu tại sao anh rể có thế lực như vậy, mà lại không cho chị họ biết chứ? Khiến chị họ cô ta vẫn cho rằng anh ấy là một tên cặn bã chỉ biết rượu chè cờ bạc.
Chẳng lẽ chỉ là vì lo lắng chị họ sẽ sợ hãi sao?
Chu Ấu Vi nghĩ mãi không ra, nhưng cô ta sẽ nghiêm túc làm theo lời dặn của Lăng Nghị.
Sở dĩ Lăng Nghị không để Chu Ấu Vi nói cho Tề Thi Vận là vì trong lòng Tề Thi Vận bây giờ anh có hình tượng rất xấu, anh lo Tê Thi Vận sẽ suy nghĩ lung tung, cho rằng anh lại đang dính líu với một tên cho vay nặng lãi như Trần Báo.
Anh biết Tê Thi Vận ghét nhất là bọn cho vay nặng lãi, cho nên chuyện này tốt nhất không nên để cô biết.
Chờ cho đến khi hình tượng của anh ở trong lòng cô dần dần trở nên tốt đẹp hơn, lúc đó nói ra cũng không muộn.
Lăng Nghị không đi lên, Trần Báo là người đem hành lý của Chu Ấu Vi lên lầu.
Điều này khiến Chu Ấu Vi căng thẳng đến mức cả đoạn đường không dám nói một lời nào, thậm chí thở cũng không dám thở mạnh.
Mãi đến khi Trần Báo rời đi, Chu Ấu Vi khóa cửa phòng khách sạn, cô ta mới dám hít một hơi thật sâu.
Mà nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm nay, Chu Ấu Vi đỏ mặt, xấu hổ vô cùng.
Lăng Nghị ngồi trong xe không đợi bao lâu, Trần Báo vội vàng lên xe: “Anh Nghị, bây giờ đi đâu?”
“Lái xe tới ngoại ô”, Lăng Nghị thản nhiên nói.
“Anh Nghị, anh có muốn đi đánh bạc một chút không? Tôi có chỗ tốt hơn...”.
Trần Báo khởi động xe, cười hỏi, nhưng bị Lăng Nghị cắt ngang.
“Nói đi”.
Trân Báo nghe vậy lập tức kể khổ: “Anh Nghị, lần này anh thực sự phải cứu đứa em trai này.
Anh cũng biết tôi đang trông bãi cho nhà họ Hàn, nhưng gần đây các bãi của nhà họ Hàn gần như đã bị nhà họ Tần xóa sổ.
“
Lăng Nghị vốn dĩ cũng không để ý tới chuyện của Trần Báo, nhưng bây giờ nghe nói có liên quan đến nhà họ Hàn và nhà họ Tần, anh lập tức có hứng thú: “Nói chỉ tiết hơn đi”.
Trân Báo thấy Lăng Nghị có hứng thú, lập tức miêu tả sinh động như thật: “Mọi chuyện bắt đầu từ cái đêm anh thắng được hơn bốn triệu ở chỗ của tôi, đêm đó, không biết là thần tiên phương nào, đánh gãy hai chân của cậu ba nhà họ Tần..