Không đợi mọi người kịp phản ứng, Hàn Uyên đã lùi lại ba bốn thước, một ngụm máu phun ra từ miệng, nhuộm đỏ mặt đất.
Một giây tiếp theo, chiếc áo trên của bộ đường trang trên người ông ấy đã rách nát thành nhiều mảnh như bị dao cắt, từ từ rơi xuống, lộ ra phần thân trên đầy nếp nhăn nhưng cũng không mất cứng cáp của ông ấy.
Lúc này, Lăng Nghị nhẹ nhàng xoay cổ tay, rồi dùng ngón cái kẹp chặt ngón giữa, búng tay vê phía Hàn Uyên một cái, một cây kim châm như ẩn như hiện bay về phía hai mạch lớn ở tim và phổi của Hàn Uyên.
Hàn Thao cho rằng Lăng Nghị muốn làm hại bố mình nên vô thức muốn ngăn cản, nhưng chưa kịp đến gần đã bị lực của kim châm bay ngang qua đẩy lùi về phía sau.
“Dừng lại! Lăng đại sư đang dùng kim châm để giúp bố châm cứu các huyệt đạo!”.
Dù sao Hàn Uyên cũng có kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái ông ấy đã nhận ra phương pháp của Lăng Nghị.
Nhưng ông ấy không ngờ rằng Lăng Nghị còn trẻ tuổi như vậy, lại có thể thông thạo dùng kim châm để châm cứu, lại có thể làm được việc ghim kim từ xa!
Trước đó ông ấy vẫn có chút nghỉ ngờ thân phận võ đạo Tông sư của Lăng Nghị, dù sao Lăng Nghị cũng còn quá trẻ, bây giờ nhìn thấy chiêu thức ghim kim từ xa của anh, chút nghi ngờ còn vướng mắc trong lòng Hàn Uyên đã hoàn toàn tiêu tan.
Hàn Thao nghe được lời của bố mình, vẻ mặt lập tức.
chuyển từ lo lắng sang vui mừng, sau đó chuyển sang kinh ngạc và hối hận sâu sắc.
“Thì ra sức mạnh của con người thực sự có thể đạt tới trình độ này! Nếu biết trên đời này thật sự có võ đạo Tông sư có thể phóng nội kình ra ngoài, thì khi theo Ngô Càn luyện công, dù có thế nào mình cũng sẽ không phân †âm!”
Lăng Nghị ngồi trên sô pha, đặt một tay lên chỗ tựa lưng, bắt chéo chân, một tay búng ngón tay liên tục, những cây kim châm ghim vào cơ thể Hàn Uyên một cách chuẩn xác như có hệ thống định vị.
Khi những cây kim châm ghim vào mang theo những tia linh khí, cơ thể vốn phủ đầy nếp nhăn của Hàn Uyên từ từ giãn ra với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Màu da cũng bắt đầu thay đổi từ tái nhợt sang sáng bóng.
Tuy rằng Hàn Nhược Tuyết không biết y thuật, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, cô ấy cũng biết sức khỏe của ông nội mình đang dần được cải thiện.
Trong lòng cô ấy vô cùng kích động, khi nhìn Lăng Nghị, cô ấy thấy anh đang phóng kim ghim vào huyệt đạo từ xa như thể đây là chuyện rất đơn giản, vẻ lạnh lùng và thản nhiên như một dấu ấn, lập tức in sâu vào tâm trí cô ấy.
Cô ấy cứ ngơ ngác mà nhìn chăm chăm vào động tác của Lăng Nghị một cách mơ màng.
Ba bốn phút trôi qua, toàn bộ hai trăm năm mươi †ám cây kim châm đều được ghim vào cơ thể Hàn Uyên.
Lăng Nghị thu hồi tay phải, nhìn xem, hơi thất vọng lắc đầu.
Hàn Nhược Tuyết thấy vậy, như tỉnh lại từ trong giấc: mộng, vội vàng hỏi: “Lăng đại sư, sao vậy, việc chữa trị có vấn đề gì sao?”
Lăng Nghị lắc đầu, xua tay nói: “Việc chữa trị không có vấn đề gì, ông nội của cô đã khỏi bệnh rồi”.
“Vậy anh vừa lắc đầu là vì...?”
“Do nền tảng sức khỏe của ông nội cô quá yếu, tôi không dám dùng cách mạnh bạo, khiến tôi phải ghim hơn hai trăm kim mới chữa khỏi, thật lãng phí chân khí”.
Lăng Nghị vô cùng đau lòng nói.
Nói là chân khí, nhưng thực ra là linh khí, nhưng nếu gọi là linh khí thì Hàn Nhược Tuyết nhất định sẽ không hiểu.
Anh hiện tại chỉ mới ở cảnh giới Luyện khí, trong đan điền còn chưa hình thành lốc xoáy, lượng linh khí này sẽ dần giảm đi sau mỗi lần sử dụng, hơn nữa những linh khí này rất khó kiếm được, làm sao anh có thể không cảm thấy đau lòng cho được?
Khi Hàn Nhược Tuyết nghe được lời này, cô ấy lại một lần nữa vô cùng kinh ngạc.
Nếu cô ấy đếm không lầm, thì vừa rồi Lăng Nghị đã phóng ra tổng cộng hai trăm năm mươi tám kim, nhưng anh lại nói phải ghim nhiều hơn hai trăm mũi kim, vậy chẳng phải ban đầu chỉ cần mấy chục mũi kim thôi sao, thậm chí chỉ mười mấy mũi kim là đã có thể chữa khỏi bệnh lâu năm của ông nội?
“Đây là thực lực của cảnh giới Tông sư sao?”, Hàn Nhược Tuyết bối rối, cô ấy cảm thấy kiến thức võ thuật của mình đã được làm mới lại.
Sau khi Lăng Nghị dừng lại, bảo mẫu lập tức đưa cho Hàn Uyên một chiếc áo mới toanh.
Hàn Uyên mặc vào xong, nhanh chóng đi tới trước mặt Lăng Nghị, cúi đầu thật sâu với anh, dùng giọng điệu tràn đầy sức sống nói: “Ân đức tái tạo của Lăng đại sư, Hàn Uyên tôi suốt đời sẽ không quên!”
“Chỉ là chuyện nhỏ không tốn bao nhiêu công sức”.
Lăng Nghị xua tay.
Anh thật sự không phải khách sáo mà vừa rồi đúng thật là anh chỉ giơ tay một chút mà thôi.
“Đúng rồi, ông cứ tiếp tục luyện tập 'Bát đoạn cẩm' đi, sẽ có ích cho ông.
Tôi vừa tiện nay khai thông cho ông mấy huyệt đạo, đoán chừng mấy tháng nữa, tu vi của ông sẽ càng tiến bộ”.
Lăng Nghị nói một cách tùy tiện, nhưng ba người nhà họ Hàn lại vô cùng chấn động.
Phải biết rằng, tu vi của Hàn Uyên đã bị mắc kẹt trong cảnh giới Nội kình đại thành mấy chục năm, dù ông ấy có cố gắng thế nào cũng không thể tiến bộ thêm được, kết quả là Lăng Nghị tùy tiện ghim hơn hai trăm mũi kim, không chỉ chữa khỏi bệnh cho ông ấy, mà nhân tiện, còn giúp ông ấy tăng lên thực lực?
Đó là cảnh giới Nội kình viên mãn!
Đó là mục tiêu cuối cùng trong cuộc đời của rất nhiều võ giả!
Lại bị Lăng Nghị dễ dàng thực hiện được như vậy sao?.