Sau khi tới nơi này, Lăng Nghị nhìn chung quanh, gần như có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố Giang Châu.
Nhưng muốn đi tiếp lên núi thì phải vượt qua một bức tường cao và một cánh cổng sắt.
Cánh cổng sắt bị khóa, bức tường cao tới hai thước, người bình thường muốn trèo qua thì rất khó.
“Đi theo tôi”.
Hàn Nhược Tuyết nói bằng giọng điệu mạnh mẽ của cô ấy, sau đó bước đến trước cánh cửa sắt, đưa tay ấn vào ổ khóa vân tay, sau một tiếng 'bíp, cánh cửa sắt to lớn và nặng nề từ từ mở ra, lộ ra bãi cỏ bên trong.
Lăng Nghị bước qua cánh cổng sắt, nhìn thấy diện mạo thực sự của toàn bộ Trích Tỉnh Lâu.
Sân vườn phía trước to như sân bóng đá, có bãi đậu xe, khu nướng BBQ, hồ bơi, đường băng...cái gì cần có đều có đủ.
Toàn bộ Trích Tỉnh Lâu chủ yếu được xây dựng theo phong cách Trung Quốc, giống như được xây dựng mô phỏng theo cung điện thời cổ đại, có ba tầng trên mặt đất, và theo Hàn Nhược Tuyết nói thì còn có ba tầng dưới lòng đất.
Mặc dù hôm nay mặt trời chiếu sáng rực rỡ nhưng vì nằm trên đỉnh núi nên có mây mù bao phủ xung quanh Trích Tỉnh Lâu, nhìn từ xa, nó thực sự trông giống như: nơi ở của thần tiên.
“Khó trách năm đó bố cô không dám sống ở đây, người bình thường thật sự không có dũng khí tới sống ở nơi như thế này”.
Lăng Nghị nói đùa.
“Đây là thứ mà tôi muốn cho anh xem, anh cảm thấy.
nơi này thế nào?”.
Vẻ mặt Hàn Nhược Tuyết đầy mong đợi nhìn Lăng Nghị.
Có lẽ vì họ đã trò chuyện suốt dọc.
đường nên ngay cả xưng hô cũng không còn là Lăng đại sư nữa mà trở thành 'anh'.
“Không tệ, đây là một nơi rất tốt”.
Lăng Nghị gật đầu.
Anh không biết với người khác thì thế nào, nhưng đối với anh mà nói, đây quả thực là một nơi rất tốt, ít nhất rất thích hợp để bố trí trận thu hồn.
“Chỉ cần anh không chê là được”.
Hàn Nhược Tuyết mỉm cười, nụ cười rất vui vẻ.
Lăng Nghị
“Trên đường lên núi vừa nãy, tòa Trích Tỉnh Lâu này đã được chuyển sang tên của anh.
Từ giờ trở đi, anh là chủ sở hữu của tòa Trích Tinh Lâu này”.
Nụ cười của
Hàn Nhược Tuyết vô cùng rạng rỡ, chói lóa hơn cả ánh nắng trên bầu trời.
Khi bước vào phòng khách biệt thự, cô ấy nghe Lăng Nghị nói nhà cô ấy là một nơi tốt, nhưng địa hình hơi thấp nên cô ấy nghĩ đến Trích Tinh Lâu.
Vì vậy, sau khi chữa bệnh cho ông nội, cô ấy đã nhân lúc ông nội thay quần áo, yêu cầu bố cô ấy chuyển quyền sở hữu Trích Tỉnh Lâu sang tên Lăng Nghị.
Cả Hàn Thao và Hàn Uyên đều rất ủng hộ ý tưởng của cô ấy.
Vì vậy cô ấy không lựa chọn lái xe lên núi mà đi bộ lên núi, nhằm trì hoãn thời gian để chuyển quyền sở hữu Trích Tỉnh Lâu cho Lăng Nghị trước khi anh bước vào.
Trích Tỉnh Lâu.
Đối với Lăng Nghị mà nói, nếu là món đồ khác, có lẽ anh sẽ từ chối, nhưng đối với một nơi hoàn hảo có thể giúp đỡ cho việc tu luyện, thì anh cũng sẽ không từ chối.
“Được rồi, tôi sẽ nhận ngôi nhà trước, qua một thời gian nữa tôi sẽ chuyển tiền ngôi nhà này vào thẻ của cô”.
Lăng Nghị không muốn nợ ân tình của người khác.
Trên đời này, nợ ân tình là thứ khó trả nhất.
Nghe vậy, Hàn Nhược Tuyết rõ ràng rất mạnh mẽ, lúc này lại thấp giọng lẩm bẩm: “Ai muốn tiền của anh chứ?”
Lăng Nghị giả vờ như không nghe thấy, nhìn thời gian, rồi xoay người đi xuống núi.
“Anh không vào xem sao?”, Hàn Nhược Tuyết kinh ngạc hỏi.
Lăng Nghị lắc đầu nói: “Còn có một số việc phải xử lý, để sau này xem lại sau đi”.
Hàn Nhược Tuyết nghe được lời này, thâm nghĩ: Cũng tốt, vừa lúc có thể tận dụng thời gian này để chuẩn bị đầy đủ đồ dùng sinh hoạt cần thiết”.
Cô gái mạnh mẽ bình thường không bao giờ quan tâm đ ến đồ dùng sinh hoạt như Hàn Nhược Tuyết, lúc.
này lại tràn đầy năng lượng.
Sau khi xuống núi, Lăng Nghị đi thẳng đến nơi cần đến.
Lúc này, ở bờ sông Vọng Nguyệt Lâu, Trần Báo đang lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ Lăng Nghị tìm không ra chỗ này.
“Tôi nói này tiểu Trần, thật ra có Tống Nghĩa tôi ở đây với cậu, cậu căn bản không cần tìm người khác đâu.
Hay là cậu đang nghỉ ngờ thực lực của một võ giả Nội Kình như tôi?”.