Thiệu Duật Thần xuống xe vẫn không quên quay sang đây mở cửa xe cho Uông Ninh Hi, không phải anh khách khí mà lúc này phải diễn đầy đủ. Ninh Hi mãi ngẩn ngơ nhìn anh, sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm, trên trán đã đổ mồ hôi hột. Ninh Hi không đành lòng nhìn anh khom lưng chịu khổ, bất chấp hình tượng gì đó, cô chui ra xe rất nhanh, khoác trên cánh tay anh để anh tựa vào người mình.
Xe đậu trở lại cao ốc Thiệu thị, Đoàn Dịch Lâm ngồi ở khu vực nghỉ ngơi nhìn hai người trước mắt đi qua, trong ánh mắt như là sắp trào lửa giận, hắn nắm chặt nắm tay, dường như nghe được tiếng khớp xương chuyển động răng rắc, Thiệu Duật Thần lại không có việc gì, Uông Ninh Hi đột ngột xuất hiện ở Thiệu thị, Thiệu Duật Thần thật sẽ dẫn Uông Ninh Hi giới thiệu cho mọi người sao, dùng loại thân phận gì, trợ thủ? Hay là người phụ nữ!
Nghĩ đến đây, trái tim hắn không thể chịu đựng mà quặn đau, không biết có lẽ vì vết thương vẫn không cam lòng, tóm lại bây giờ hắn muốn kéo người phụ nữ này xuống, sau đó bóp chiếc cổ xinh đẹp của cô, để cho cô mở to mắt mà nhìn, Tưởng Thiếu Dương hắn vẫn còn chưa chết, Tưởng Thiếu Dương đã trở lại.
Ninh Hi cứ như vậy đi sát người đàn ông bên cạnh, nhưng cô tình cờ liếc mắt về phía bên kia, đối với ánh mắt như là khát máu của Đoàn Dịch Lâm, loại cảm giác giống như là quen thuộc rất mãnh liệt khiến Uông Ninh Hi rùng mình toàn thân một cái.
Đoàn Dịch Lâm thấy ánh mắt cô nhìn qua, trong khoảnh khắc kia hắn buông lỏng nắm tay của mình, hướng về cô mỉm cười tà mị, rõ ràng mang theo sự khiêu khích và ngỗ ngược, làm cho Uông Ninh Hi càng thêm sởn tóc gáy.
Thiệu Duật Thần dường như phát hiện sự cứng nhắc và khẩn trương của cô, anh nắm tay cô, nghiêng đều nhẹ nhàng an ủi bên tai cô, “Đừng sợ, ở đây không ai dám làm gì đâu.”
Ninh Hi ngẩng đầu giương mắt nhìn anh, đôi mắt vô tội mà trong suốt kia mỗi lần đều khiến Thiệu Duật Thần muốn ôm lấy và hôn lên sự xúc động của cô.
Ninh Hi chậm rãi gật đầu, cố gắng thả lỏng bản thân, nhưng đôi mắt và nụ cười kia vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu cô, toàn thân cô đều có một loại dự cảm không tốt. Trong phút chốc thang máy đóng cửa, cô vẫn nhìn chăm chú về phương hướng kia, cô quen thuộc với nét mặt kia, nhưng cô rõ ràng chưa bao giờ nhìn thấy người đó.
Văn Chính Đông đứng ở phía sau Thiệu Duật Thần, theo ánh mắt của Uông Ninh Hi mà chú ý tới Đoàn Dịch Lâm, trong lòng anh ta có chút nghi vấn, nhưng Thiệu Duật Thần ngay tại bên cạnh, anh ta cũng không tiện bày tỏ gì. Thang máy đến tầng cao nhất, Thiệu Duật Thần đưa Uông Ninh Hi đến văn phòng của mình trước, “Em ở đây trước đợi một chút, anh đi họp, lát nữa anh bảo Chính Đông đến gọi em, đừng sợ, phải có ý thức, lát nữa em thấy những người đó, sau này họ đều phải nhìn ánh mắt của em mà làm việc.” Vẻ mặt anh ôn hoà, nói xong thì cùng Chính Đông đi ra ngoài.
Chỉ có văn phòng của chủ tịch và tổng giám đốc ở tầng cao nhất, tiếp đó là một phòng họp rộng lớn, tuy rằng con đường này chưa tới vài bước, nhưng với Thiệu Duật Thần có thương tích trong người vẫn có phần khó khăn, anh nhếch môi, cố gắng hết sức che dấu vẻ mặt đau đớn của mình, thế nhưng mồ hôi lạnh trên người vẫn không ngừng đổ ra. Anh thu hồi vẻ mặt thoải mái, giọng nói cũng trở nên trầm lạnh, “Chính Đông, đi điều tra người vừa rồi trong đại sảnh, xem thử là ai, có quan hệ gì với Ninh Hi.”
“Tôi biết rồi.” Văn Chính Đông theo ở phía sau, thấp giọng đáp lời. Anh ta có phần buồn bực, càng ngày càng không hiểu người phụ nữ Uông Ninh Hi này, nếu nói cô thật là nằm vùng, như vậy cô quá bất cẩn. Vừa rồi ánh mắt khiếp sợ hoảng loạn mà mê mẩn của cô, trong nháy mắt khiến anh ta đoán rằng người kia có phải là người liên lạc của cô không, rốt cuộc tại Thiệu thị, ở hội Thanh Sơn sẽ có bao nhiêu người một nhà?
Bầu không khí trong hội nghị bây giờ cũng căng thẳng khác thường, Thiệu Duật Văn ngồi ở vị trí chủ tịch thật như ngồi trên tấm đệm bằng kim. Chú Tứ đang cầm giấy uỷ quyền do Thiệu Duật Thần ký tên hướng về cô làm khó dễ.
“Tôi không tin chủ tịch vì một đứa nhỏ mà ngay cả hội nghị đổng sự quan trọng thế này cũng không tham dự, chủ tịch không có trách nhiệm như vậy thật là làm cho cổ đông chúng tôi rất thất vọng đấy.” Ông ta cười lạnh, ông ta chính là muốn làm khó người phụ nữ này, cho dù không thể thông qua nghị quyết mở đường hàng hải mới, đem tình trạng bị thương của Thiệu Duật Thần lộ ra cũng là một chuyện tốt, hiện tại Thiệu Duật Thần sợ nhất gặp rắc rối, mà ông ta đang khuấy động rắc rối.
Trong lòng bàn tay Thiệu Duật Văn đều là mồ hôi, giấy uỷ quyền này vốn là do cô nguỵ tạo, nếu để Thiệu Duật Thần biết chuyện này, anh khẳng định sẽ không ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương.
Cô cố gắng trấn an cảm xúc của mình, nhưng vẫn không thể khống chế khuôn mặt mình chuyển đỏ nóng lên từng đợt. Mục Uyển Thanh ngẩng đầu nhìn Thiệu Duật Văn trên vị trí chủ tịch, cô ta chậm rãi mở miệng, “Đây cũng không phải là chuyện gì lớn, việc của chủ tịch rất nhiều, trước khi chủ tịch bị hại, còn có sự kiện tập kích ở tang lễ, chuyện này không cần anh ấy đích thân xử lý.”
“Bang hội là chuyện bang hội, đây là công ty, chuyện công ty cậu ấy không muốn quản như vậy cũng đừng làm chủ tịch này.” Trong cổ đông có rất nhiều người không ở trong bang hội, chỉ là cổ đông của công ty, lập trường của bọn họ khiến Thiệu Duật Văn càng khó mà ứng phó.
Mục Uyển Thanh cũng nói không ra lời, trong lúc nhất thời cục diện trở nên bế tắc, không biết là ai liều lĩnh nói ra một câu long trời lở đất muốn bầu lại quyền kinh doanh. Đôi mắt của Thiệu Duật Văn lập tức mở to, trong tay nắm chặt cây viết mà không biết xoay sở thế nào, cô có chút hối hận, những lão già này khó đối phó hơn so với tưởng tượng của cô.
“Ai muốn bầu lại quyền kinh doanh?” Cửa chính của phòng họp bị đẩy ra, tất cả ánh mắt đều chú ý đến cánh cửa. Thiệu Duật Thần đút một tay vào trong túi quần, toàn thân là bộ âu phục màu đen, bên trong phối hợp một chiếc áo sơ mi, nhìn qua thật sự rất hoà nhã.
Trên mặt anh lộ ra nụ cười thản nhiên, thanh âm lại mang theo sự lạnh giá như băng, “Thấy rõ bản thân có bao nhiêu cổ phần trong công ty sao, muốn bầu lại quyền kinh doanh nên suy nghĩ phân lượng của chính mình, lời này không thể tuỳ tiện nói ra.” Anh đi tới đứng phía sau Thiệu Duật Văn, “Thiệu tổng, chị quay về vị trí của mình đi!”
Thiệu Duật Văn thở phào nhẹ nhõm, nhưng một dây cung khác lại căng thẳng, em trai của cô, cô hiểu rõ nhất, chắc chắn khi trở về sẽ nổi giận với cô đây, nhưng cô càng sợ hãi anh có thể truy cứu chuyện cô làm giả giấy uỷ quyền hay không, thế thì vị trí này của cô cũng ngồi không vững vàng.bg-ssp-{height:px}
Thiệu Duật Thần ngồi xuống vị trí chủ tịch, nhẹ nhàng cởi nút áo vest, anh cầm chương trình hội nghị trên tay rồi đọc, giọng nói thờ ơ: “Tôi thu hồi giấy uỷ quyền của Thiệu tổng, hội nghị bây giờ là do tôi chủ trì. Mọi người nói một chút đi, đề nghị thiết lập cơ quan quản lý ở Đông Nam Á và Nam Á là do ai nêu ra, tôi muốn nghe ý kiến và xem kế hoạch chu đáo hoàn chỉnh, ai có thể cho tôi một phần.” Anh ngẩng đầu nhìn lướt qua cả hội trường.
Thư ký đi tới rút ra một tài liệu trong chồng văn kiện đặt trên cùng, Thiệu Duật Thần cầm trong tay xem một chút, “Hừ! Tôi thấy giám đốc kế hoạch của chúng ta có phải nên trở về nhà hay không, cầm thứ tệ hại này đến hội đồng quản trị để lừa người khác à? Không có dự thảo, không có sách lược kinh doanh, không có điều tra thị trường, không có phương án mở rộng, đây là Thiệu thị không phải hội Thanh Sơn, là kinh doanh chứ không phải chém người, kết quả của nảy lòng tham nhất thời chính là lỗ vốn.” Anh nói ý mình xong thì khép tài liệu lại, rồi quay đầu nhìn Thiệu Duật Văn, “Điều tra xem là ai làm tài liệu này, cho anh ta ba tháng tiền lương rồi lập tức bảo anh ta cút đi. Tìm người làm lại hạng mục này kỹ càng, lần sau họp hội đồng quản trị sẽ tiến hành hạng mục…”
Thiệu Duật Thần ở đây, sự việc có chút trở tay không kịp, anh không điều tra rõ ràng ý đồ của bọn họ, sự việc đến quá nhanh, thiếu chuẩn bị, anh cũng chỉ có thể ở đây giải quyết nhanh chóng, sử dụng chiến thuật trì hoãn để lừa gạt cho qua cửa ải.
Lý do thoái thác này của Thiệu Duật Thần vừa thông suốt, chợt nhìn qua thật đúng là có phần hợp lý, mọi người đều ngậm miệng không nói nữa, tuy rằng chú Tứ không cam lòng, thế nhưng cũng không thể hiện quá rõ rệt, hiện tại ông ta đã nhìn ra, Thiệu lão tam chưa bao giờ lộ diện trong bang thật sự là một người khó đối phó, mưu trí hơn lão đại nhiều.
Sau đó là một số chương trình hội nghị theo thủ tục, không liên quan đến việc quan trọng, chỉ cần là ý kiến của Thiệu Duật Văn và Mục Uyển Thanh cùng với đổng sự của công ty không quan hệ với bang hội thì coi như không có trở ngại, anh cũng liền gật đầu, ngồi như thế, anh không dám nói nhiều lời, tuy rằng đã nằm một tuần, nhưng lồng ngực bị giày vò như vậy vẫn là vô cùng đau đớn.
Cuối cùng, Thiệu Duật Thần khép lại văn kiện trong tay, “Được rồi, hôm nay hội đồng quản trị kết thúc ở đây, về hạng mục thứ nhất mời Thiệu tổng sắp xếp để chúng tôi bàn luận lần sau.” Giọng anh rõ ràng, “Tiếp theo tôi muốn giới thiệu một người cho các vị chú bác còn có các vị đồng nghiệp.” Nói xong anh gọi một cuộc điện thoại, không nói gì, chỉ là nối máy rồi cúp.
Chẳng qua bao lâu, cửa phòng họp được mở ra, ánh mắt mọi người lại tập trung một chỗ. Uông Ninh Hi có vẻ rất bình tĩnh, hôm nay cô ăn mặc rất tương xứng với Thiệu Duật Thần, cũng là một bộ đồ màu đen hơn nữa áo sơ mi sọc nhỏ có màu. Bước chân của cô tự tin đi tới bên cạnh Thiệu Duật Thần, đứng một cách bình tĩnh.
“Mọi người làm quen một chút, Uông Ninh Hi, hiện tại mọi người có thể tuỳ tiện xưng hô với cô ấy là Ninh Hi hoặc Uông tiểu thư, sau này tôi muốn mọi người nhanh chóng thích ứng đổi cách xưng hô gọi cô ấy là Thiệu phu nhân.” Tuy rằng Thiệu Duật Thần nói tuỳ tiện, nhưng tại một trường hợp kiểu này, dù cho anh nói tuỳ tiện nhưng một chuyện thật sự không thể gạt bỏ chính là Uông Ninh Hi sắp trở thành bà chủ của Thiệu thị và tân giáo mẫu của hội Thanh Sơn.
Cả phòng họp lập tức trở nên rất im lặng, tất cả mọi người nhìn Uông Ninh Hi mà không biết phải hỏi những gì. Chú Tứ thoáng nhìn sắc mặt của Mục Uyển Thanh, trong đỏ lộ ra tím bầm, ánh mắt nhìn Uông Ninh Hi lại tràn ngập oán hận. Thiệu Duật Thần lấy ra một hộp trang sức màu đỏ thẫm từ trong túi áo vest, mở ra bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hình trái tim. Uông Ninh Hi có chút thụ sủng nhược kinh, cô kinh ngạc nhìn Thiệu Duật Thần, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, cô làm sao cũng không nghĩ tới Thiệu Duật Thần sẽ cầu hôn với mình trước mặt các đổng sự ở hội đồng quản trị.
“Ninh Hi!” Anh nhìn cô, ánh mắt đặc biệt cố chấp và thâm tình, “Anh muốn chăm sóc em cả đời.”
Uông Ninh Hi nhìn chiếc nhẫn kia trong lúc nhất thời lại không biết làm thế nào, cô sững sờ nhìn chăm chú vào khuôn mặt của anh, anh vẫn hướng về cô mỉm cười, cô hiểu được mình vốn không xứng với chiếc nhẫn kia, nhưng cô không thể chống lại sự mê hoặc của hạnh phúc, cô muốn cùng ở một chỗ với anh, dù cho cả đời anh là trùm xã hội đen. Uông Ninh Hi bị ý nghĩ của chính mình hù doạ, nhưng cô không có sự lựa chọn, cô phải bảo vệ quyền hạn của Thiệu Duật Thần, cô chậm rãi vươn tay, nhưng lại nghe một tiếng, “Khoan đã!”
Thiệu Duật Thần nhíu mày, anh nhìn thấy Mục Uyển Thanh, “Chủ tịch, chủ tịch tiền nhiệm và phu nhân mới vừa qua đời, lão đổng sự trưởng còn ốm đau trên giường, anh như vậy có phải không quá thích hợp hay không.”
Thiệu Duật Thần không dừng lại động tác của mình, anh chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của Uông Ninh Hi, “Không có gì là không thích hợp, chúng tôi lại không tổ chức, chỉ đăng ký đơn giản.” Nói xong từ trong tay Văn Chính Đông anh nhận lấy một bản văn kiện, mọi người đang ngồi đều nhìn chằm chằm vào nó, tất cả mọi người đều biết, phu nhân của chủ tịch tiền nhiệm cũng chính là chị dâu của Thiệu Duật Thần nắm trong tay % cổ phần công ty của Thiệu thị, nó giống như là đồ gia truyền, chỉ thuộc về nữ chủ nhân của Thiệu thị, hơn nữa cổ phần này chỉ có tiền lời và quyền biểu quyết, không thể chuyển nhượng.
Uông Ninh Hi nhìn bản văn kiện kia trong lòng có chút lạnh, mọi người đều biết rằng, nếu cổ phần công ty này không tìm được chủ nhân của nó thì trong lúc uỷ thác quản lý không có quyền biểu quyết, cô nhìn khuôn mặt Thiệu Duật Thần, không biết vào lúc này anh làm không chỉ vì để cho quyền lợi của cổ phần này được hoạt động lại.
“Ký đi.” Anh nhẹ giọng nói, nhưng trong phòng họp im lặng lại nghe rõ ràng đầy đủ từng chữ một, “Đây là thứ Thiệu gia giao cho nữ chủ nhân, là vũ khí để cô ấy bảo vệ người đàn ông của mình.” Nói xong anh nắm chặt tay Uông Ninh Hi, anh có thể cảm thấy sự lưỡng lự và thấp thỏm không yên của cô, “Không có gì để sợ hãi, anh tin em.”
Thiệu Duật Thần lấy cây viết rồi mở ra đưa cho cô, anh nhìn chằm chằm vào cô một cách nghiêm túc. Uông Ninh Hi không do dự nữa, đây là vũ khí để bảo vệ người đàn ông của mình, cũng là nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, cô không có lý do gì lùi bước vào lúc này. Cô nhận lấy, ký tên mình một cách tự tin, sau đó cô chào hỏi các vị đổng sự có mặt ở đây, % cũng đủ để cô trở thành một thành viên trong bọn họ.
Mục Uyển Thanh cúi đầu không nhìn hai người kia, môi đều bị mình cắn đến bầm tím. Cách đây không lâu, cô ta vẫn cho rằng % kia thuộc về cô ta, nhưng mà cô ta đã quên, vứt chuyện tình cảm sang một bên, một người thông minh như Thiệu Duật Thần tuyện đối sẽ không để một người ngoài có quyền biểu quyết nắm trong tay % cổ phần công ty.
Thiệu Duật Thần mỉm cười nhận lấy bản văn kiện từ trong tay Uông Ninh Hi, anh đưa cho Văn Chính Đông lần nữa, “Tìm luật sư, khi chúng tôi đăng ký thì mang theo phần văn kiện này công chính.” Nói xong anh hướng về mọi người lần nữa rồi nắm chặt tay Uông Ninh Hi, “Bởi vì trong nhà hiện tại có tang lễ, hôn lễ của tôi và Ninh Hi làm đơn giản, sẽ tặng vật kỷ niệm tân hôn cho các vị nhưng sẽ không mời mọi người đến dự lễ. Được rồi, hội nghị hôm nay kết thúc ở đây.” Nói xong anh liền đưa Ninh Hi ra khỏi phòng họp.
Tuy rằng tan họp, nhưng mọi người không hẹn mà cùng không di chuyển, tin tức này quá đột ngột, tất cả mọi người không hiểu được người phụ nữ này cứ như vậy bay đến hội đồng quản trị. Lúc chú Tứ không trông cậy vào % này mà hy vọng thông qua nghị quyết đã hoàn toàn tan biến. Mục Uyển Thanh lại tức giận, người phụ nữ này chẳng qua đến Thiệu gia chưa tới một tháng mà lại có địa vị ngang bằng với cô ta trong hội đồng quản trị tại Thiệu thị, lúc này cô ta nghĩ tới người kia, Đoàn Dịch Lâm.