Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

chương 129

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiếng xích sắt va đập vào nhau càng thêm dữ dội, ở tại một nơi vừa hẹp vừa sâu như thạch động này, tiếng vọng lại càng thêm giục giã, rùng rợn!

Những âm thanh gầm gừ phát ra, tựa đau khổ lại giống giận dữ thi nhau vang lên.

Hàn Băng thử bỏ đầu chiếc đũa ra khỏi người huyết trùng, sau đó quan sát phản ứng của họ.

Huyết trùng sau khi được nàng thả tự do liền bò quanh bình gốm, tìm chỗ trốn đi, nó không muốn trải qua cảm giác như vừa rồi!

Mà những người bị xích kia cũng yên tĩnh lại, dường như trong thoáng chốc trở về trạng thái mới thức giấc, yên lặng nhìn về phía nàng.

Huyết trùng này là cổ trùng, lại còn là trùng mẹ! Trong người của những người kia, có lẽ là trùng con của huyết trùng này.

Người nuôi cổ dựa vào sự liên kết đặc biệt của huyết trùng, khống chế trùng mẹ để thao túng những người khác, làm việc cho bản thân!

Ác nhân đó muốn biến những sinh mạng của người bị hạ cổ thành những con rối ngoan ngoãn vâng lời!

Cổ trùng này Hàn Băng biết, cũng từng đọc và tìm hiểu qua một khoảng thời gian.

Bình thường sẽ có ba cách để giải cổ.

Thứ nhất là tìm vật chứa mới, dụ dẫn cổ ra khỏi cơ thể rồi giết, nhưng cách này phải tìm được cơ thể được bồi bổ bằng đông trùng hạ thảo bảy bảy bốn chín ngày mới được, bất quá chỉ có hai mươi phần trăm thành công!

Cách thứ hai chính là g!ết chết trùng mẹ! Nhưng cách làm này rất nguy hiểm, chính là đặt tính mạng người bị hạ cổ vào lằn ranh sinh tử! Khi trùng mẹ chết, trùng con sẽ có hai trường hợp, một là chết theo cơ thể mẹ, hai là điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng của cơ thể nó đang cư trú, khiến nó mạnh hơn.

Cách này có năm mươi phần trăm sống sót.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

.

Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

.

Thần Long Ở Rể

.

Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi

.

Hành Trình Theo Đuổi Vợ Cũ Của Tổng Tài Bá Đạo (Trọn Đời Bên Nhau)

=====================================

Cách cuối cùng chiếm đến tám mươi phần trăm sống sót, nhưng lại là cách khó thực hiện nhất! Chính là dựa theo cách nuôi dưỡng cổ mà tạo thành thuốc giải, ép buộc cổ chui ra khỏi bản thể cư trú.

Nhưng chẳng có ác nhân nào lại đưa ra bản phối dược nuôi cổ bao giờ cả! Thậm chí, có những người phối dược ngẫu nhiên, không ghi chép lại phương phối.

Nhìn chằm chằm vào huyết trùng đang ngọ nguậy trong bình gốm, Hàn Băng đưa tay đậy nắp lọ lại, nhốt huyết trùng bên trong.

"Ca ca, con sâu đỏ lè này, là gì vậy ạ?!" Nam Thiên Sang tò mò nhìn bình gốm đã được đậy kín.

"Đây không phải là sâu! Đây là một độc vật đáng sợ, người ngoài thường gọi là cổ trùng, còn tên của nó là Huyết Tiên Trùng!"

"Huyết Tiên Trùng này độc lắm ạ? So với độc của cạp long thì cái nào hơn ạ?!"

"Độc của cạp long có thể gây chết người ngay lập tức, nhưng cổ trùng này không như vậy! Nó sẽ chui vào người đệ, hút máu ăn thịt đệ, sinh con đẻ cái trong cơ thể đệ!" Hàn Băng bỏ chiếc đũa trên tay xuống, nói cho hắn nghe.

"Những con trùng con sẽ theo mạch máu của đệ di chuyển đến khắp nơi trên cơ thể, gặm cắn mọi thứ! Lúc đấy, đệ sẽ chết dần chết mòn, chết trong đau đớn khổ sở, biết chưa!?"

"Vậy khác gì sống không bằng chết ạ! Thật độc ác!" Nam Thiên Sang vừa thấy sợ hãi, vừa thấy ghê tởm.

A Ngũ từng nghe nói về cổ trùng, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thật sự nhìn thấy cổ trùng còn sống, còn thấy cả công dụng của nó với người bị hạ cổ!

Hàn Băng nhìn những người bị xích trên tường đá, lâm vào suy ngẫm.

Kẻ chủ mưu đứng đằng sau chuyện này hẳn sẽ quay lại một lần nữa để thả những người trúng cổ này ra!

Lại nghĩ đến thôn làng nhỏ mà bọn họ vừa rời đi, mỗi đêm đều kiên trì nhóm lửa đuổi "người", có vẻ như đã biết chuyện gì đó!

Ba người hai thú rời khỏi động thạch, theo tuyến đường cũ trở về ngôi làng nhỏ đó, nhưng A Ngũ dừng ngựa ở nơi xa, sau đó cắp theo Nam Thiên Sang, dùng kinh công bay vào làng cùng Hàn Băng.

Hàn Băng lựa chọn khoảng thời gian trời sẩm tối, trực tiếp bay vào nhà trưởng thôn làng, bắt gặp cảnh tượng lão đang quỳ lạy thắp hương, miệng lẩm bẩm thì thầm.

"Cầu trời cầu phật, phù hộ độ trì cho làng nhỏ chúng con, hãy tiêu trừ những thứ quái ác trong người của những dân làng đã bị yểm thứ dơ bẩn! Cầu trời phật phù hộ, cầu người thương sót!"

Hàn Băng yên lặng nhìn trưởng thôn quỳ lạy đầy thành kính, khẩn cầu trước bức tranh vẽ vị thần Hustaio ở trong miếu thờ.

Hàn Băng chờ trưởng thôn sau khi bái lạy một hồi lâu xong đứng dậy mới nhấc chân bước tới.

"Tôn trưởng thôn."

"Ngươi...!ngươi là người sáng nay vừa rời đi! Tại sao lại quay trở lại?" Tôn lão vô cùng kinh ngạc với sự xuất hiện của nàng.

"Tôn trưởng thôn, ngài vừa rồi cầu khẩn quá thành tâm nên không nghe tiếng bước chân của tại hạ thôi!" Hàn Băng hơi mỉm cười.

"Sao cũng được, nhưng ngươi quay trở lại làm gì?" Thôn làng bây giờ rất nguy hiểm, không nên để người vô tội liên lụy vào!

"Tại hạ đã đi rồi! Sau đó tìm được một cái động thạch rất lớn, bên trong có xích trói mười người rất kỳ lạ.

Tôn trưởng thôn, ngài biết gì về họ không?" Hàn Băng trực tiếp đi vào vấn đề.

"Ngươi nói gì cơ? Thấy những người kỳ lạ trong động thạch? Họ như thế nào? Ở đâu?"

Tôn lão gấp gáp hỏi liên tục, Hàn Băng theo câu hỏi của hắn trả lời rõ ràng, cuối cùng là nói ra mục đích quay trở lại lần này.

"Chuyện này, nói ra thì rất dài dòng.

Chúng ta vào phòng lão phu, lão phu sẽ từ từ kể cho ngươi nghe!"

Hàn Băng đi theo Tôn lão vào phòng sách của ông, ngồi xuống bàn trà trong phòng.

A Ngũ, Nam Thiên Sang và Tiểu Hồ đứng trên mái nhà, lắng nghe động tĩnh bên dưới.

Tôn lão điềm tĩnh rót cho nàng một ly trà ấm, sau đó thở dài, bắt đầu kể lại câu chuyện xa xưa.

Mười năm trước đây, trong một buổi tối mưa rơi tầm tã, có một nam nhân đã vào thôn xin tá túc một đêm, trưởng thôn lúc đó là lão Tạ tấm lòng nhân hậu, thật thà cùng lương thiện thấy nam nhân đó toàn thân chật vật, nảy lòng thương hại đồng ý giữ hắn lại nhà, cho hắn tá túc một đêm.

Lão Tạ lúc đó có một đứa con trai mười tuổi, đang học độ tuổi học viết chữ.

Nam nhân kia vì muốn cảm ơn ân lưu giữ liền quyết định ở lại thôn một năm, dạy chữ cho những tiểu hài tử trong thôn.

Khi nghe được tin này ai ai cũng vui mừng, dân làng chung sức lại, xây một ngôi nhà làm lớp học cho con cái của họ đến học.

Thôn dân đồng lòng thống nhất gọi nam nhân kia là Quy lão sư.

Quy lão sư này nửa năm đầu tiên dạy học vô cùng an ổn, những thôn dân mỗi ngày đều mang tặng trứng gà, rau củ, trái cây giúp hắn duy trì cuộc sống no đủ, cũng coi như là học phí.

Mà trong đám tiểu hài tử, Quy lão sư lại nhận con của lão Tạ làm đồ đệ thân truyền, dạy cho hắn những thứ vô cùng kỳ quái.

Kkk, ai đọc thấy có lỗi chính tả nhớ nhắc để mình sửa nhoa, mình cảm ơn nhìu! Truyện còn nhiều sai sót mong mọi người bỏ qua cho mình ạ!

( ̄ヘ ̄;).

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio