Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

chương 142

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cảm nhận thời khắc gần đến, Hàn Băng quay đầu nhìn Mị An.

Hắn hiểu ý, lập tức gật đầu rồi di chuyển bước chân, tiến vào Mê Tung Quái Trận.

Vốn dĩ trong năm người tự nguyện hi sinh kia có Mị An, nhưng lão tộc trưởng và tộc nhân nhất quyết từ chối, bởi vì hắn là tộc trưởng tương lai, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy nên hiện tại hắn cần phải quay về và chờ đợi tin từ Hàn Băng.

Khi Mị An trở lại, tất cả ánh mắt của tộc nhân trong bộ tộc đều dồn lên người hắn.

Lão tộc trưởng gật đầu rồi tiếp tục ngồi thiền trên tế đài, hai tay chắp trước ngực cầu khấn.

Tộc nhân cũng đồng nhất hành động mà ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm mắt lẩm nhẩm, cúi đầu chắp tay nâng ngang trán, vô cùng tập trung.

Mị Uyên ở ngoài cùng nhẹ nhàng đứng dậy, chạy đến bên cạnh Mị An, nhỏ giọng hỏi thăm tình hình.

"Mị An ca, tiểu chủ nhân hiện đang ở bên ngoài trận pháp rồi sao?"

Mị An nhìn nàng gật đầu, không tiếng động hướng về phía mọi người, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

"Mọi người đây là đang đồng loạt cầu nguyện, cầu mong mọi việc diễn ra một cách suôn sẻ tốt đẹp." Mị Uyên hiểu ý liền giải thích.

Thật ra nàng không quá tin tưởng vào việc cầu xin thần linh hay cầu nguyện tổ tiên cho lắm, bất quá thấy mọi người đồng loạt ngồi xuống cầu nên mới làm theo.

Mà năm cự nhân trong không gian cũng vô cùng khẩn trương chờ đợi thời gian dần qua.

Phong cảnh nơi đây thật sự rất đẹp, cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, trong lòng mỗi người đều mang theo tâm lý thỏa mãn.

Trước khi chết còn có thể nhìn ngắm bầu trời trong xanh mây trắng trong lành như này, chết cũng không có gì hối tiếc!

Thời gian dần trôi qua, tất cả mọi người đều khẩn trương chờ đợi.

Một giây.

Một khắc.

Một canh giờ.

Thời điểm qua ngày mười năm đã tròn ba tiếng, không xảy ra chút dị động nào khác thường.

Hàn Băng nhắm mắt tiến vào không gian, nhìn năm người đứng nghiêm chỉnh trên bãi cỏ xanh.

"Tiếp theo, ta sẽ đưa lần lượt từng người ra ngoài theo phạm vi cách xa trận pháp.

Nếu như bị truyền tống trở về giữa trận pháp, hãy uống một viên thuốc này!"

Nàng vừa nói vừa đưa cho bọn họ năm lọ gốm nhỏ, bên trong có chứa Trường Mệnh Đan kéo dài tuổi thọ, tránh trường hợp tim đột nhiên ngừng đập.

Mặc dù nghe không hiểu nàng nói gì nhưng trước lúc rời đi, lão tộc trưởng đã nói qua kế hoạch này một lần nên năm người cầm chắc lọ thuốc trong tay, tự chủ động xếp thành một hàng.

Hàn Băng gật đầu với bọn họ một cái, rời khỏi không gian, dồn nội lực vào chân muốn bay về một hướng.

Nhưng đến khi điều động nội lực, Hàn Băng mới bất chợt nhớ đến, nội lực của hàng đã hòa với luồng khí kỳ lạ kia và biến thành luồng khí đó.

Mím lại môi mỏng, nàng thử thúc giục luồng khí từ đan điền chạy quanh các một lượt, sau đó truyền xuống dưới chân, bắt đầu nhảy lên.

Vù vù vù.

Cây cối trong rừng liên tục lùi về sau, gió thổi tà áo choàng của nàng bay về sau, thân hình nhỏ bé dường như hòa vào làm một với bóng đêm.

Hàn Băng chấn động trong lòng, cảm nhận tốc độ của bản thân được tăng lên gấp ba lần, lĩnh hội một sức mạnh ở tầng cao mới trong cơ thể mình.

Chọn một nơi tương đối xa mà đáp xuống, Hàn Băng đưa một cự nhân trong không gian ra ngoài.

Cự nhân nhìn khung cảnh tối đen như mực xung quanh có chút giật mình, nhưng nhớ đến thời gian hiện tại là ban đêm liền chấp nhận.

Do bên trong không gian bầu trời đang sáng nên hắn bị nhầm lẫn một chút.

Cự nhân đi ra không bao lâu liền lóe lên một cái rồi biến mất.

Hàn Băng cũng không lo lắng, tiếp tục bay đến một vị trí càng xa hơn nữa.

Cự nhân thứ hai ra ngoài lâu hơn cự nhân thứ nhất mười phút rồi biến mất.

Cự nhân thứ ba được nửa canh giờ.

Cự nhân thứ tư được ba canh giờ....

Bên trong Mê Tung Quái Trận, mọi người nhìn thân ảnh của cự nhân đầu tiên xuất hiện chạy xô đến hỏi han.

Cự nhân vừa ổn định thân hình, chưa kịp nói câu gì đã hộc máu, cả người co giật một cách bất thường, hai mắt trợn trắng lên, các tia máu hiện ra trong lòng mắt, gân xanh trên trán cũng thi nhau nổi lên.

Mị An thấy tình huống như vậy ngay lập tức tiến lên khống chế, nhìn thấy trong tay cự nhân có lọ thuốc liền dùng sức lấy ra, đổ thẳng vào miệng hắn, ép hắn nuốt viên thuốc xuống.

Mị Uyên lo lắng đứng bên cạnh nhìn tình huống đáng sợ của cự nhân nọ, lấy ra một lọ gốm khác màu xanh, đưa tới trước mặt Mị An.

"Đây là thuốc tiểu chủ nhân đưa cho, nói là phòng trường hợp khẩn cấp cho những người bị phản hệ trận pháp, Mị An ca mau cho Mị Hi ca uống đi!"

Mị An nhìn cự nhân có dấu hiệu yên ổn lại dưới đất, gật đầu bóp cằm hắn ra, dốc ngược lọ thuốc lại đổ vào miệng Mị Hi.

Trải qua tầm nửa khắc, hơi thở cùng cơ thể của Mị Hi cũng dần ổn định lại.

Hắn chậm chạp mở mắt ra, nhìn mọi người lo lắng đứng xung quanh, chống người ngồi dậy.

"Khụ khụ...!ta ổn, đỡ hơn nhiều rồi! Tiểu chủ nhân sau khi đưa ta ra bên ngoài cách xa trận pháp liền đứng yên chờ đợi.

Sau đó ta đột nhiên bị một sức mạnh vô hình kéo đi, lúc mở mắt ra đã ở đây rồi!"

Mị Hi vừa dứt lời, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện từ không trung rồi rơi thẳng xuống.

Là cự nhân thứ hai, Mị Thiên Sơn.

Mị Thiên Sơn rơi xuống đè lên tấm đệm thịt người Mị Hi.

"Ai ui!" Mị Thiên Sơn kêu lên một tiếng, sau đó lăn từ trên người Mị Hi xuống, gãi đầu nhìn xung quanh.

"Ta lại trở về với mọi người..."

Lời nói chưa kịp hết đã ôm ngực khụy gối, khóe miệng tràn ra máu tươi, khuôn mặt hiện lên sự thống khổ đau đớn.

Mị An có kinh nghiệm từ người trước, nhanh chóng lấy thuốc từ trong tay hắn đổ ra, sau khi đợi đối phương uống vào liền lấy thuốc từ chỗ Mị Uyên đưa hắn uống.

Mị Thiên Sơn lau vết máu ở khóe môi, ngửa đầu uống hết thuốc được đưa tới, chậm rãi điều tức hơi thở, sau đó kể lại mọi chuyện cho tộc nhân đang vây xung quanh nghe.

Theo thời gian trôi dần đi, cự nhân thứ ba, thứ tư xuất hiện.

Ai cũng bị phản hệ trận pháp, bất quá so với Mị Hi trở về đầu tiên đều nhẹ hơn rất nhiều.

Thời gian chờ đợi thật dai dẳng, vào đúng lúc mọi người nghĩ rằng đã thành công thì bóng dáng của cự nhân cuối cùng xuất hiện, từ trên không trung rơi xuống giữa tế đàn.

Ánh mắt tộc nhân từ lấp lánh ánh sáng hi vọng chuyển thành u buồn suy sụp, ai ai cũng đều tỏ vẻ chán chường thật vọng, ngã ngồi xuống mặt đất.

Những đứa trẻ dường như cũng cảm nhận được bầu không khí tiêu điều ủ dột, thi nhau khóc lên nức nở, khiến không gian càng thêm vẻ tang thương.

...( 。・_・。)人(。・_・。)....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio