在这个不确定的生活中,一颗过于敏感的心是不幸的资产!
Zài zhège bù quèdìng de shēnghuó zhōng, yī kē guòyú mǐngǎn de xīn shì bùxìng de zīchǎn!
Kiều Trấn Quy giơ chân lên đạp một hộ vệ đứng gần mình nhất mà quát tháo, hai mắt nhìn về phía A Ngũ như muốn lăng trì xử tử đối phương.
Sáu hộ vệ do dự nhìn chủ tử của mình một cái, sau đó nhắm mắt làm liều, xông về phía A Ngũ, đao trong tay giơ lên chém loạn xạ.
A Ngũ nghiêng người né tránh, kiếm cũng lười rút ra khỏi vỏ, đánh ngã sáu con gà vô dụng lao đến.
"A...!đau quá..!"
"Không được...!rồi, mạnh quá!"
"Thiếu gia, chúng tôi..."
Hộ vệ cuộn tròn dưới đất rên rỉ, liên tục nói không được khiến Kiều Trấn Quy vừa tức giận vừa sợ hãi, cay độc đạp lên người hộ vệ gần ngay dưới chân mình.
"Đồ vô dụng! Kiều gia nuôi những thứ bỏ đi như các ngươi làm gì?! Trở về ta sẽ bán các ngươi về chợ nô lệ!"
Híp mắt nhìn chằm chằm A Ngũ, Kiều Trấn Quy cũng không nấn ná ở lại thêm, ngay lập tức xoay người rời đi.
Hộ vệ thấy chủ nhân mình bỏ chạy cũng lục tục bò dậy chạy biến.
A Ngũ cũng không có ý định đuổi theo, sau khi xác nhận bọn họ đã hoàn toàn đi xa liền trở về chỗ cũ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nam Thiên Sang bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức thò người ra ngoài xem xét, bị Hàn Băng nhét vào trong lều bèn chui vào lại ngủ tiếp.
Mà Hàn Băng lại chợt có một suy nghĩ nhỏ, liệu có phải nam nhân của Thiên Linh quốc thích nam tử hơn nữ tử hay không?
Tư Đồ Vũ Thiên gặp nàng trong bộ dạng Băng Phong nói muốn lấy nàng làm nương tử, Hạ Vọng thì lại muốn lấy thân báo đáp, còn nam nhân béo vừa rồi nếu không phải bị A Ngũ cắt ngang chắc cũng nhào đến muốn dụ dỗ nàng theo hắn rồi!
..................
"Oa! Đẹp quá! Ca ca, nơi này thật đẹp!"
Nam Thiên Sang ngồi bên ngoài xe ngựa nhìn ruộng đồng đang thời kỳ trổ bông cảm thán.
Hàn Băng vén rèm cửa sổ ra nhìn một lượt sau lại buông xuống, không có mấy hứng thú.
Ở Ngạo Hùng quốc và Minh Thần quốc thì cảnh tượng này không tính là quý hiếm gì, nhưng ở những nơi như Tinh Vân quốc, Dực Hoàng quốc, Thiên Linh quốc có khí hậu khắc nghiệt mà nói, đây cũng có thể xem là một cảnh đẹp thiên nhiên.
"A Ngũ ca, những cây đó là lúa mạch đúng không? Thật đẹp, thật thơm, cũng ngon nữa!" Nam Thiên Sang vui vẻ kéo người nói chuyện, sự thiên chân hoàn toàn hiện trên khuôn mặt.
thiên chân: ngây thơ trong sáng.
A Ngũ nhìn tiểu tử đang hí hửng nhìn đông ngó tây hơi cười nhẹ một tiếng, gật đầu.
Bánh xe ngựa chạy trên mặt đất tạo thành những vết hằn mơ hồ, sau cơn mưa đêm hôm qua, mặt đường dường như mềm hơn so với mọi ngày.
Ở phía xa cổng thành, rất nhiều người tụ tập tới lui, bá tánh đẩy xe thồ chất đầy bao tải vào trong buôn bán, những hài tử cầm châu chấu được đan bằng lá chạy nhảy nô đùa khắp nơi, một vài người đeo sọt nhỏ trên vai, bên trong đầy những củ khoai củ sắn tròn trịa mập mạp.
Thủ vệ thành sau khi kiểm tra sơ qua liền cho vào, cũng không hỏi han đòi phí nhập thành.
Trong thành người ngựa tấp tập, đâu đâu cũng nhìn thấy quán hàng rong, sạp nhỏ buôn bán.
Mùi thức ăn truyền từ phố này tới ngõ kia, hương thơm đậm đà như muốn câu mất hồn người khác.
Dừng chân tại một khách điếm thanh nhã yên tĩnh, A Ngũ giao ngựa cho tiểu nhị rồi thuê hai gian phòng tốt cạnh nhau.
Nghỉ ngơi tốt một ngày, hôm sau Nam Thiên Sang vui vẻ kéo Hàn Băng xuống phố thăm thú, thấy đồ ăn ngon liền mua cho mọi người cùng ăn.
Đúng lúc đi ngang qua Linh Thú Các, một bóng dáng bỗng nhiên đổ nhào về phía Hàn Băng, tiếp đó là tiếng quát tháo đầy kiêu ngạo.
"Dã nha đầu quê mùa, ngươi dám động bàn tay dơ bẩn vào y phục của ta sao?! Đây là nơi mà ngươi có thể tiến vào sao, loại nghèo hèn như ngươi mua được linh thú không mà tiến vào nơi này?"
Nữ tử được Hàn Băng đỡ lấy nhanh chóng đứng dậy hướng nàng cảm ơn, chưa kịp phản bác đã nghe thấy tiếng hét the thé của nữ nhân vừa rồi.
"Á! Ngươi...!sao ngươi lại ở đây! Ta muốn giết ngươi!"
Hàn Băng hơi nhướm mày, chuyển ánh mắt nhìn đường roi đang mạnh mẽ hướng tới chỗ nàng, đồng thời cũng nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.
Là một gương mặt thanh tú dễ nhìn, nhưng vì biểu cảm cau có vặn vẹo mà trở nên xấu xí, khuôn mặt này có chút quen thuộc với Hàn Băng, hình như đã gặp ở đâu đó.
A Ngũ đơn giản đưa tay lên bắt được đầu roi đang phóng tới, điều động nội lực truyền vào thân trường tiên rồi hất mạnh một cái.
"Á!!!" Kiều Đàm bị nội lực của A Ngũ đánh bật, lùi lại phía sau ba bước, bàn tay phải run rẩy liên hồi.
"Đồ dân đen hỗn láo! Dám làm tiểu thư nhà ta bị thương!" Nha hoàn theo sau Kiều Đàm đỡ lấy chủ tử của mình, ngón tay chỉ về phía A Ngũ quát.
Kiều Đàm đứng thẳng dậy nhìn Hàn Băng đầy hận thù, nếu ánh mắt có thể giết người thì không biết Hàn Băng đã bị nàng ta giết bao nhiêu lần rồi.
Cắn chặt răng ngà, Kiều Đàm siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu cũng không dừng lại.
"Ta muốn giết chết ngươi! Ta muốn băm vằm ngươi ra thành trăm ngàn mảnh, khiến ngươi chết không được tử tế!"
Ả không thể nào quên được ngày hôm đó, ả đã phải chịu đựng những đau khổ nhục nhã đáng sợ, tuyệt vọng cầu xin tha thứ rồi lại bị hành hạ đến sống không bằng chết!
Cảnh tượng những tên côn đồ bẩn thỉu đó cưỡi trên người ả, nhục mạ ả đều biến thành ác mộng đáng sợ, liên tục tuần hoàn mỗi đêm không thể chấm dứt, khiến ả sống vật vờ hoảng hốt như một tên điên!
Tất cả đều là do nam nhân này! Đều là do hắn nên ả mới gặp phải tình huống đó! Hắn chính là nguồn cơn của ác mộng, chỉ khi hắn biến mất hoàn toàn trên thế giới này, ả mới có thể thoải mái mà sống tiếp!
Phải giết hắn! Phải giết hắn! Phải giết hắn!
Trong đầu Kiều Đàm liên tục lặp đi lặp lại ba chữ đó, ánh mắt càng trở lên điên cuồng, khuôn mặt dữ tợn không khống chế nổi, như muốn nhào lên ăn sống nuốt tươi Hàn Băng vào bụng.
Hàn Băng kiểm tra lại một lượt trí nhớ của bản thân mình từ khi bước vào Thiên Linh quốc, rốt cuộc cũng nhớ ra được nữ tử điên dại xấu xí trước mặt mình là ai.
Là tiểu thư kiêu ngạo như khổng tước xòe đuôi, lại ngu ngốc không biết lựa lời nói khiến nhóm người mạo hiểm kia tức giận, làm ra hành động quái ác phá hủy đi nàng ta!
"A! Ngươi chính là nữ tử ngày hôm đó ra giá cao muốn mua Tiểu Cầu!" Nam Thiên Sang lúc này cũng nhớ ra được Kiều Đàm là ai, đứng trước mặt Hàn Băng nói.
"Nhưng mà sau đó, người vì lời nói quá đáng, chọc giận các..."
"Câm miệng! Câm miệng ngay cho ta!" Kiều Đàm gào lên, bước đến muốn xé miệng hắn.
Ta da! Vậy là đã được chương rồi, mọi người ơi đừng giục mình, mình sợ.