Trong phòng cũng có chút lộn xộn, là dấu hiệu của một cuộc chiến nhỏ, thi thể của Sa Nhi nằm trên mặt đất, giữa ngực là một vết đâm còn đang chảy máu.
Hàn Băng ngồi xuống sờ động mạch cổ của tiểu nha hoàn, cảm nhận được cơ thể của đối phương mặc dù còn ấm nhưng mạch đập đã hoàn toàn biến mất, khẽ lắc đầu.
Đã chết rồi, không cứu được!
Võ Triển Long quỳ rạp ở bên giường, trong tay nắm chặt một cây trâm vàng, có lẽ là do Tĩnh Khả Ngưng phản kháng lúc bị thích khách bắt giữ nên bị rớt lại.
"Khả Khả... Khả Khả.."
Vút! Phập!
Từ bên ngoài bay vào một mũi tên, trên thân tên còn buộc một phong thư trắng. Vũ Tiêu Kỳ đứng gần nơi mũi tên ghim vào nhất liền đưa tay nhổ xuống, mở bức thư ra đọc.
"Giờ Tuất (_ giờ) hôm nay một mình đến núi Tử Cốc."
Võ Triển Long nhận lấy bức thư trong tay Vũ Tiêu Kỳ, bàn tay siết chặt lại nổi lên từng đốt xương trắng, tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh.
"Ngũ hoàng tử." Võ Triển Long từ dưới đất đứng dậy, xoay người đối diện với Vũ Tiêu Kỳ, quỳ một chân xuống cúi đầu. "Thần... có lẽ sẽ phải phụ sự kỳ vọng của Ngũ hoàng tử rồi, mong hoàng tử thứ tội."
"..." Vũ Tiêu Kỳ nhìn người đang quỳ dưới đất, y vừa là bạn bè cũng vừa là võ quan trung thành của hắn, nói thật lòng hắn không muốn y đi một chút nào, nhưng... "Không sao, hãy cố gắng để trở về."
"Đa tạ Ngũ hoàng tử." Võ Triển Long cúi đầu thật lâu, mãi sau mới đứng dậy, sải bước ra ngoài. Thân ảnh đỏ như lửa nghiêm nghị bất khuất thoáng cái đã biến mất khỏi mắt của mọi người.
Quản gia tướng phủ cũng là một người có kinh nghiệm ứng đối, sau khi bình tĩnh lại từ vụ thích khách liền ngược xuôi chấn chỉnh lại mọi thứ, sắp xếp đống rắc rối và xin lỗi khách khứa tham dự hôn lễ.
Hàn Băng vô tình lướt qua nội dung của lá thư nên cũng biết được vị trí hẹn gặp của Võ Triển Long, sau khi bái biệt mọi người liền về tiểu viện của mình.
Sự cố lần này không biết sẽ khiến cho hai người bọn họ hiểu thấu tâm lý của đối phương hay là chia xa mãi mãi đây a?!
Tại địa điểm hẹn dưới chân núi Tử Cốc, Võ Triển Long một thân giá y đỏ thắm đơn độc đón gió, bầu trời âm u nặng trĩu như xà xuống mặt đất, mang theo hơi lạnh thẩm thấu vào tận sâu trong xương cốt, cơn gió lúc mạnh lúc nhẹ thổi bay tay áo hắn, giống như muốn đuổi hắn đi, không để hắn bước tiếp về phía trước đầy nguy hiểm.
"Võ tướng quân đúng là lo lắng cho thê tử, lại đến sớm hơn giờ giao hẹn rất nhiều." Một nam tử đeo mặt nạ quỷ màu trắng từ phía sau tảng đá lớn phe phẩy quạt bước ra. "Tình cảm sâu đậm của hai vị đây thật khiến tại hạ ngưỡng mộ trong lòng!"
"Khả Khả đâu?" Võ Triển Long lạnh lẽo nhìn hắn, bàn tay nắm thân kiếm bởi vì kìm nén mà nổi lên từng đường gân xanh.
"Tướng quân phu nhân ở trong tay chúng ta cực kỳ an toàn, nếu tướng quân ngài đây làm đúng những gì tại hạ nói, tại hạ hứa sẽ trả phu nhân về nguyên vẹn, không thiếu dù chỉ là một sợi tóc."
Mặt nạ quỷ nam tử búng tay một cái, bốn hắc y nhân từ trên khe núi bay xuống, trên vai là một cỗ kiệu mái che đơn giản, mà ngồi trong kiệu chính là Tĩnh Khả Ngưng vẫn còn hôn mê chưa tỉnh dậy.
"Ngươi muốn gì?" Hai mắt Võ Triển Long dính chặt trên người thê tử, cẩn thận nhìn xem đối phương có bị thương ở đâu không. "Tại sao Khả Khả lại hôn mê? Ngươi đã làm gì nàng ấy?"
"Tại hạ nào dám làm gì tướng quân phu nhân chứ! Cũng không phải thuốc độc gì, chỉ là cho phu nhân ngửi chút Mê Hồn tán thông thường, tướng quân không cần lo lắng, tại hạ có thể để cho hai người nói một vài lời "tâm nguyện cuối cùng" a!" Mặt nạ quỷ nam tử móc từ trong tay áo ra một bình thuốc nhỏ, mở lắp ra rồi để trước mũi Tĩnh Khả Ngưng.
"... Võ Triển Long.." Tĩnh Khả Ngưng chậm rãi mở mắt, đối diện chính là bóng dáng đỏ rực của nam tử đã thành tướng công của nàng. "Ngài.. mau đi đi!"
"Khả Khả!" Võ Triển Long vội vã muốn bước lên, lại bởi vì nhìn thấy hành động của đối phương mà cứng ngắc dừng bước.
"Tướng quân tốt nhất không nên đến gần hơn nữa, tại hạ nghĩ làn da mềm mại của phu nhân không chịu nổi sự sắc nhọn này đâu." Mặt nạ quỷ nam tử khẽ miết lưỡi dao găm vào động mạch chính trên cổ Tĩnh Khả Ngưng, hai mắt híp lại nhìn mục tiêu lần này của hắn.
"Đừng đến đây! Võ tướng quân... hãy đi về đi, tất cả chính là một âm mưu, bọn chúng muốn mạng của ngài đấy!" Tĩnh Khả Ngưng vô lực lắc đầu, giọng nói có chút suy yếu.
"Ngươi muốn gì mới có thể thả nàng ấy ra?" Võ Triển Long không để ý đến lời nói của Tĩnh Khả Ngưng, nhìn thẳng vào nam tử đó.
"Nếu Võ tướng quân đây có thể thay đổi phe phái thì tại hạ sẽ rất vui mừng!" Mặt nạ quỷ nói đến đây có chút dừng lại, lại thở dài tỏ vẻ tiếc nuối. "Nhưng mà tại hạ biết, tướng quân là một người trung thành đến tận linh hồn, chắc chắn sẽ không phản bội "người đó". Vậy nên chỉ còn một cách duy nhất mà thôi! Nếu ngài chết, tại hạ hứa sẽ thả con tin đi! Thậm chí còn đưa đến tận tướng quân phủ, để phu nhân đường đường chính chính bước qua cửa phủ một cách an toàn nhất."
"Không! Võ Triển Long, ngài không được làm vậy..." Tĩnh Khả Ngưng nghe lời nam tử liền lắc đầu, cả người nghiêng về phía trước, lưỡi dao sắc bén cứa nhẹ qua cần cổ nàng, vài giọt máu đỏ cũng theo đó mà chảy xuống.
"... ngài không được phép làm việc ích kỷ như vậy! Quân lính quốc gia cần ngài, con dân bá tánh cũng cần ngài! Nếu ngài chết, mọi việc sẽ vô cùng tồi tệ! Quốc gia sẽ lâm nguy, bá tánh lầm than cơ cực khổ sở, đất nước sẽ dần biến chất, đâu đâu cũng là tiếng oán thán khóc thương! Ngài lỡ lòng nào..."
"Khả Khả." Võ Triển Long đau lòng nhìn những giọt máu đỏ chảy xuống giá y của Tĩnh Khả Ngưng, không đáp lại lời nói của nàng mà dịu dàng mỉm cười. "Hôm nay nàng thật sự rất xinh đẹp! Có thể nhìn thấy nàng mặc hỉ phục gả cho ta, cuộc đời này của ta cũng không còn điều gì để tiếc nuối nữa!"
"Không, Võ tướng quân! Ngài nói linh tinh cái gì vậy chứ?! Ngài là..."
"Khả Khả!" Võ Triển Long cắt đứt lời nói của Tĩnh Khả Ngưng, rút kiếm ra khỏi vỏ. "Đến giờ phút này, nàng cũng không nguyện ý gọi ta một tiếng "tướng công" sao?"
"..." Giọng nói của Tĩnh Khả Ngưng như nghẹn lại không thể thốt ra, trong lòng vừa đau nhói vừa khó chịu, cảm giác như trái tim đang nứt ra thành từng mảnh. "Võ tướng quân, ngài không được chết! Ta không cho ngài chết!"
Mặt nạ quỷ nam tử giữ chặt một bên vai của Tĩnh Khả Ngưng, lưỡi dao kề sát vào cổ nàng, mắt lạnh nhìn Võ Triển Long ở phía trước. "Võ tướng quân phu nhân, tại hạ nghĩ phu nhân nên thực hiện nguyện vọng cuối cùng của tướng quân, để ngài ấy có thể thanh thản mà ra đi chứ nhỉ?!"
"Không! Buông ta ra!"
Võ Triển Long chậm chạp gác lưỡi kiếm lên cổ mình, đôi mắt tràn đầy lưu luyến cùng không nỡ rời nhìn thẳng vào Tĩnh Khả Ngưng.
"Sau này, không có ta nàng vẫn phải sống cho thật tốt đấy! Cảm ơn nàng vì đã bước đến cạnh ta, ta thật sự rất yêu nàng, Khả Khả! Hãy nhớ lấy trên thế gian này, từng có một người yêu nàng bằng cả sinh mạng, người đó tên là Võ Triển Long."
"Không!" Nước mắt Tĩnh Khả Ngưng lăn dài trên gò má, nghe lời trăn trối cuối cùng của Võ Triển Long mà trái tim như bị bóp nát thành từng mảnh vỡ vụn, trong lòng trao lên cảm giác tuyệt vọng đến vô cùng vô tận.
"Tướng công, đừng! Mau dừng lại! Không được!"
Haizzz, đúng thật là tình yêu cao cả nhỉ?! Thật ra viết đến đoạn này rồi, mình khong đoán được mọi người sẽ chọn kết HE hay là SE, nhưng mình vẫn thật mong rằng mọi người chọn HE, bởi vì mình không thik viết truyện ngược, ahahahaha!
.