Đặt tay lên ngực trái, cảm nhận trái tim tăng tốc, Phí Hoàng có chút ngơ ngác không biết phải làm sao.
Thở dài một hơi ổn định cảm xúc của cơ thể, Phí Hoàng nằm xuống nghỉ ngơi, cơ thể này của hắn cũng sắp đạt đến cực hạn rồi!
Cùng lúc đó, tại sảnh viện của Phí nhị lão gia...
Bốp!
Tiếng bạt tai vang lên đầy trầm đục và nặng nề, tiếp đó là thân hình lảo đảo của Phí Hùng Quân và nhị Phí lão gia Phí Nhất Hồng.
"Vô dụng! Thật là vô dụng!" Phí Nhất Hồng gương mặt già nua đầy nếp nhăn vì tức giận càng trở lên dữ tợn.
"Chỉ là một việc đơn giản như thế, mà con còn không làm được?! Vậy tương lai sau này, làm sao con có thể chống đỡ cơ đồ Phí gia?"
Phí Hùng Quân một tay ôm mặt, một tay nắm chặt tà áo dưới người, cúi gằm mặt xuống đất không dám ngẩng đầu lên, im lặng chấp nhận sự trách móc từ gia gia mình.
Sâu trong ánh mắt của hắn tràn đầy căm thù và chán ghét, nhưng vì cúi mặt xuống đất, nên Phí Nhất Hồng không thể nhìn thấy được.
Rầm!
Phí Nhất Hồng đập mạnh tay lên bàn uống nước trong phòng, ngồi phịch xuống ghế, tay trái đưa lên day nhẹ một bên thái dương.
"Thành sự thì thiếu, bại sự có thừa! Tại sao ta lại có một đứa cháu trai bất tài vô dụng như vậy chứ!"
Phí Hùng Quân cắn chặt răng lại, tay đặt bên người càng siết chặt hơn, cả cơ thể vì gồng lên chịu đựng mà hơi run rẩy.
"...!Hầy! Thôi được rồi! Cơ hội lần này đã vuột mất, lần sau không được để như vậy nữa! Về phòng của con đi."
"Vâng."
Sau khi bước ra khỏi cánh cửa, Phí Hùng Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm đen kịt lạnh lùng, nào còn dáng vẻ run sợ như vừa rồi!?
Hắn bước đi theo đường về tiểu viện của mình, sau khi về phòng liền đóng chặt cửa phòng lại, nằm lên giường, tay sờ vào nút điều khiển nho nhỏ dưới gối, ấn mạnh một cái.
Chiếc giường lật ngược lại, bóng dáng của Phí Hùng Quân cũng biến mất.
Phí Hùng Quân nhẹ nhàng tiếp đất, cả cơ thể tràn đầy hắc ám, mắt hắn giờ đây chỉ còn sự độc ác và rét lạnh.
Hắn đi sâu vào trong mật thất dưới đất, những ngọn nến đặt trên kệ treo trên tường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, dẫn hắn đi tới một cánh cửa đóng kín.
Phí Hùng Quân hai tay lần mò trên mặt cửa một hồi, cánh cửa mới bắt đầu hủy bỏ cơ quan phòng bị, mở ra cho hắn vào trong.
Đằng sau cánh cửa là một căn phòng nhỏ, bốn bức tường được lát bằng gạch sứ trắng tinh xảo, mỗi góc tường đều đặt một viên dạ minh châu phát sáng, giữa căn phòng đặt một chiếc bàn đơn độc, trên mặt bàn có một chiếc rương màu đen tuyền.
Phí Hùng Quân đóng cánh cửa lại, bước thẳng tới chiếc rương, từ trong người móc ra một chiếc chìa khóa, mở chiếc rương đó ra.
Ánh sáng màu bạc pha lẫn khí đen từ trong chiếc rương phát ra làm căn phòng bỗng trở lên u tối, dường như ánh sáng xung quanh đang bị hút đi vậy!
Bên trong chiếc rương, một viên đá màu đen tuyền tỏa ra hắc khí cuồn cuộn, như dụ hoặc người ta chạm vào nó.
Phí Hùng Quân hai mắt tham lam, nhìn chằm chằm vào hắc thạch đó như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
Hắn nhẹ nhàng chạm một tay lên hắc thạch, trong nháy mắt, hắc khí từ hắc thạch tụ tập quanh bàn tay hắn.
hắc thạch: viên đá màu đen.
Khuôn mặt Phí Hùng Quân bỗng chốc như già đi chục tuổi nhưng hắn không hề cảm nhận được sự biến đổi đấy.
Từ vị trí tay hắn và hắc thạch giao nhau, hắn cảm nhận một luồng sức mạnh vô cùng to lớn đang truyền vào trong người hắn.
Đứng nơi đó một khắc, Phí Hùng Quân chậm rãi thu tay lại, hắc khí xung quanh tay hắn lưu luyến vờn quanh rồi từ từ tan đi.
Mặt hắn sau đó liền trở lại bình thường, nhưng giữa mi tâm hiện lên một vệt lửa đen nhạt khó thấy.
Phí Hùng Quân ngồi xuống điều chỉnh nội lực trong cơ thể, vệt lửa đen trên trán hắn bỗng rõ ràng hơn và như đang tỏa ra một luồng hắc khí lạ.
Tất cả sự chuyển biến đó Phí Hùng Quân đều như không cảm nhận được, nhưng nếu ai đó đang ở đây, sẽ sợ hãi đến thất kinh bởi sự thay đổi này!
Sau một canh giờ, hắn rời khỏi căn nhà đó, di chuyển lên mặt đất, làm như không có chuyện gì, đốt đèn ngồi đọc sách.
Khuôn mặt hắn hoàn toàn trở lại bình thường, không còn khuôn mặt già đi chục tuổi cũng không còn vệt lửa đen ở mi tâm.
Tất cả chuyện vừa rồi chỉ như ảo giác và không một ai biết được.
Mặc dù Phí Hùng Quân lật mở trang sách nhưng tâm trí của hắn lại không nằm trong trang chữ.
Hắn đang nhớ lại lời nói của hắc y thần bí kia.
"Hãy nhớ rằng, mỗi lần chạm tay vào nó phải cách nhau mười ngày! Nếu không, hậu họa khó đỡ!"
Phí Hùng Quân ánh mắt rơi vào bàn tay mình đã chạm vào hắc thạch đăm chiêu suy nghĩ.
Lực lượng sức mạnh đó đầy dụ hoặc khiến hắn như muốn đắm chìm trong đấy, muốn mãi rồi lại muốn hơn thế nữa.
Nắm chặt bàn tay lại, các khớp tay trắng bệch kêu lên những âm thanh cứng ngắc.
Phí Hùng Quân hắn nhất định phải đoạt được Phí gia, đứng trên đầu tất cả mọi người và dẫm đạp họ.
........................
Tại Y gia...
Y Vi đang được mẫu thân Phí Vân_hiện tại cũng là chủ mẫu của Y gia, múc từng thìa cháo dịu dàng đút nàng ăn.
"Tội nghiệp nữ nhi của ta! Nhìn con xem, gầy đi bao nhiêu rồi, nhìn con như vậy, nương thật đau lòng!" Mắt Phí Vân đỏ lên, ngân ngấn lệ.
"Nương, con không sao mà! Người xem không phải con vẫn bình an vô sự về rồi sao? Người phải vui lên chứ!" Y Vi nhăn mũi nắm tay Phí Vân nũng nịu.
"Haizzz, thật hết cách với con mà! Mau ăn thêm chút nữa đi, sau đó uống thuốc!"
Y Vi ngoan ngoãn nghe lời, Phí Vân bảo gì nàng làm đấy.
Trong mắt Phí Vân hiện đầy sự yêu thương cùng cưng chiều và đau lòng.
Đứa con gái bảo bối này của nàng luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, nàng sao có thể không đau lòng được kia chứ?!
Đắp chăn cẩn thẩn cho Y Vi, Phí Vân liền dời khỏi nơi đó.
Phí Vân vừa đi, Y Vi nằm trong chăn lại trừng trừng mở mắt nhìn lên rèm thưa, trong đầu hỗn loạn, suy nghĩ chỉ tập trung vào bóng dáng cô độc hiu quạnh của Hàn Băng.
Nàng nhớ tới cảnh được cứu, nhớ đến Tuyết Thiên Hồ ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ vô hại, nhớ dáng vẻ thanh tịnh liêm khiết lạnh lùng của Hàn Băng, nhớ lòng tốt của ân nhân khi đưa cho huynh muội họ phi mã.
Tất cả...!nàng đều nhớ!
"Không biết bây giờ ân nhân đang làm gì nhỉ? Đến tên của ân nhân ta còn không biết, làm sao tìm được ngài ấy trên đại lục rộng lớn này?!"
Y Vi chán nản thở dài một hơi, suy nghĩ miên man rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Mới sáng sớm ngày hôm sau, Phí gia đã mang qua một đống quà biếu, Phí gia chủ Phí Gia Viễn đích thân ngồi xe ngựa qua nhà thông gia tỏ thành ý.
Y gia cũng vô cùng đôn hậu, thu nhận những vật biếu tặng đó rồi tặng lại họ một phần khác..