"Kiếm Thập Nhất, tên yêu nghiệt chết tiệt này muốn phi lễ vương phi nhà ngươi , còn không qua đây giết hắn!" Thủy Y Họa vừa mới chém ra một roi, quay mặt về phía tiểu tử đang thất thần kia trách mắng.
Ánh mắt Kiếm Thập Nhất sau giây phút thất thần cuối cùng cũng dần dần chuyển dời đến trên người tổ tông kia . Chỉ thấy hắn hai tay ôm ngực, thảnh thơi trốn tránh roi đỏ trong tay Thủy Y Họa , trên mặt đúng là một bộ biểu cảm cực kì hưởng thụ .
Chủ tử, bây giờ thuộc hạ đi qua được không ? Kiếm Thập Nhất không tiếng động hỏi.
Mà nam tử yêu nghiệt kia chính là lạnh như băng quét mắt nhìn hắn một cái: nếu là quấy rầy nhã hứng của gia , tự gánh lấy hậu quả.
Sắc mặt Kiếm Thập Nhất khẽ cứng đờ. Nhã hứng? Cũng chỉ có ngài đem việc này trở thành nhã hứng. Nếu không phải chủ tử võ nghệ cao cường, thì mỗi một roi của nữ nhân này đủ để da thịt nở hoa rồi . Nàng thực sự là muốn mạng của ngài , mà ngài lại coi là một loại lạc thú, còn chơi nghiện rồi.
Thủy Y Họa thấy tiểu tử kia vẫn không nhúc nhích, còn một bộ dạng xem kịch vui , trong lòng tức giận . Kiếm Thập Nhất xú tiểu tử này rõ ràng chính là nhớ lại chuyện bị lừa lần trước , cho nên không chịu giúp nàng.
Muốn nhìn trò hay? Được , bản thân các người diễn đi !
Roi dài đồm độp trong không trung vang lên một tiếng , bàn tay trắng nõn linh hoạt đem roi đỏ thu trở về, tùy ý quấn lại ở trên eo nhỏ , nhìn trông như một cái đai lưng màu đỏ , mà ngọn lửa giận dữ trong mắt nháy mắt cũng chậm tắt. Thủy Y Họa liếc mắt nhìn yêu nghiệt kia một cái, quay đầu bước đi.
Nam tử yêu nghiệt sửng sốt, dưới chân động một cái , trong nháy mắt cả người liền chuyển tới phía sau nàng, hành tung quỷ bí khó lường.
"Mỹ nhân hết giận rồi hả ?" Nam yêu nghiệt trêu tức hỏi.
Thủy Y Họa mấp máy miệng, không coi ai ra gì tiếp tục đi.
"Mỹ nhân? Mỹ nhân. . . . . . Y Họa !"
Thủy Y Họa bước chân hơi hơi dừng một chút, tiếp theo đi nhanh hơn.
Y Họa ? Ai cho tên yêu nghiệt chết tiệt này gọi thế, nàng nghe cũng thấy nổi lên một thân da gà.
Mắt thấy bàn tay của yêu nghiệt kia lập tức chạm đến eo nhỏ của Thủy Y Họa , Kiếm Thập Nhất đứng ở trong bóng đêm cuối cùng là có phản ứng rồi.
Trong bóng đêm roạt một tiếng vang lên ,bảo kiếm trong tay Kiếm Thập Nhất dĩ nhiên ra khỏi vỏ, không trung xẹt qua một tia sáng màu bạc, đao phong sắc bén thẳng hướng nam tử áo hồng kia , lực đạo nửa phần không giảm.
Nam tử áo hồng hai mắt đột nhiên nhất lăng, bàn tay mới vừa rồi thăm dò thu hồi, cấp tốc thối lui vài bước xa. Hai người rất nhanh liền đấu ở cùng một chỗ.
"Các ngươi chậm đánh, ta sẽ không phụng bồi ." Thủy Y Họa nhàn nhạt ném ra một câu, rồi sau đó cũng không quay đầu lại đi xa .
Mấy người ở nơi này vừa vặn hẻo lánh, cơ bản không có tuần tra hộ viện gì , nhưng hai người cũng không tưởng đưa tới phiền toái, dây dưa đánh nhau liền bay ra khỏi Thủy phủ. Đến một mảnh rừng cây tươi tốt sau, hai người mới thu lại chiêu thức.
Kiếm Thập Nhất vội vàng thu kiếm, cung kính đứng ở trước mặt nam tử áo hồng , cúi thấp đầu nói: "Gia, thuộc hạ mới vừa rồi nhiều có mạo phạm."
Nam tử yêu nghiệt lườm hắn một cái, "Nếu không phải ta vừa rồi dùng nội lực truyền âm, ngươi chắc sẽ đứng ngoài nhìn đến cùng rồi hả ? Quả thực đúng là đần độn! Tiểu nữ nhân kia là một con hồ ly rất giảo hoạt , nếu là gia bại lộ thân phận , hậu quả ngươi tới gánh vác?"
"Thuộc hạ biết sai." Kiếm Thập Nhất đầu cúi thật thấp , có lẽ bản thân gia cũng chưa phát hiện, khi hắn nhắc tới nữ nhân kia , giọng điệu thoải mái rất nhiều, chân khí tự động hộ thân cũng tản mạn một ít.
Nhận thấy được chuyện này , trong mắt Kiếm Thập Nhất bỗng dưng xẹt qua một đạo hàn quang . Xem ra, gia thật là ham mê nữ nhân kia . Trước kia gia không có nhược điểm gì , làm cho đối thủ không thể nào xuống tay. Nếu ngày sau có người phát hiện gia để ý gì đó, do đó đối gia tạo thành ảnh hưởng và uy hiếp, như vậy, hắn có nên hay không ——
"Kiếm Thập Nhất!" Nam tử áo hồng bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, lạnh lùng theo dõi hắn, "Không cần đánh chủ ý tới nữ nhân kia , có nghe hay không?"
Giọng hắn trầm mà chắc , thanh âm lại lạnh lẽo thấu xương, trong mắt hiện ra lãnh ý , trong nháy mắt xâm nhập ngũ tạng lục phủ, nhưng lại làm cho người ta ở trong nháy mắt đó không thể động đậy, giống như là cá ở trên thớt gỗ , tùy ý người xâm lược.
Kiếm Thập Nhất có thế này mới giật mình, vừa rồi có một khắc bản thân thế nhưng đối nữ nhân kia động sát ý.
Nhưng là, hắn nghĩ không có sai. Nữ nhân kia có bản lãnh gì mà có thể đứng ở bên người gia , chẳng qua chỉ có túi da mà thôi . Ban đầu hắn cho rằng thái độ của gia đối với việc đám hỏi của hai nước này chính là có cũng được mà không có cũng không sao nhưng hành động gần nhất đã hoàn toàn vượt qua dự kiến của hắn .
Bắt hắn ở bên người nữ nhân này bảo hộ thì thôi, thế mà còn điều động lực lượng của Tiêu Dao cung !
"Gia, ngài thật sự đối nữ nhân kia . . . . . ." Kiếm Thập Nhất tay cầm kiếm càng xiết càng chặt.
Hắn tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào tha chân sau của gia , chẳng sợ chính hắn cũng đối với cô gái này có tí xíu hảo cảm như vậy.
"Chuyện của ta khi nào đến phiên ngươi hỏi đến!"
Nam tử áo hồng giận dỗi nói, chính là cánh tay nhấc lên , phóng ra nội lực liền làm cho Kiếm Thập Nhất lui về sau hai bước, khóe miệng chậm rãi tràn ra một chút máu đỏ tươi , làm cho gương mặt trắng nõn tinh xảo càng thêm nổi bật .
Kiếm Thập Nhất đưa tay lau đi vết máu nơi khóe miệng , không chút nào hối cải cười lạnh hai tiếng nói , " Mạng của Kiếm Thập Nhất này vốn là gia cứu , khi nào gia muốn , tùy thời lấy đó là! Nếu là chuyện có lợi đối gia , chính là bảo Kiếm Thập Nhất ta lên núi đao xuống biển lửa cũng không thành vấn đề, nhưng nếu là chuyện đối gia bất lợi , ta nhất định sẽ là người đầu tiên đem nó bóp chết ở trong nôi!"
Nói xong lời này, cũng không nhìn phản ứng của người nọ , mang theo bảo kiếm của bản thân hướng đường lúc đến bay đi.
Phía sau , mi của nam tử áo hồng nhăn lên hơi hơi buông lỏng, ánh mắt lãnh trầm theo dõi phương hướng mà hắn biến mất , thanh âm thản nhiên nói: "Ít nhất ở lúc nàng không có nửa phần nguy hại , không nên động nàng. . . . . ."
Thanh âm này tuy nhỏ, nương nội lực thâm hậu truyền vào trong tai Kiếm Thập Nhất đã bay xa.
Kiếm Thập Nhất ngạc nhiên , nhẹ nhàng gật gật đầu, rất nhanh biến mất trong đêm đen .
Nam tử áo hồng lấy mặt nạ xuống , lộ ra một gương mặt vô cùng yêu mị , một nửa bên mặt còn giữ lại một đóa hoa mẫu đơn đen không được tinh xảo cho lắm . Đưa tay day day mi tâm , bộ dạng có chút buồn rầu .
Vì sao thuộc hạ của hắn không người nào làm cho người ta bớt lo, còn gan lớn quản cả chuyện của chủ tử hắn nữa ? Đổi lại trước kia, hắn đã sớm phế đi một nửa võ công của bọn họ nhưng hôm nay lại chỉ cho Kiếm Thập Nhất một chút giáo huấn nho nhỏ .
Quả nhiên là lâu lắm không có động thủ, cho nên ngay cả tâm cũng biến nhuyễn rồi hả ?
Lắc lắc đầu, hắn chậm rãi đi xa. Một chút màu đỏ chói mắt tiên diễm như máu liền dần dần biến mất trong bóng đêm, nơi đi qua, không để lại bất cứ dấu vết gì, giống như nơi này chưa bao giờ có người tới.
Mà một đêm này nhất định là một đêm không hề bình tĩnh .
Hành động loạn luân của Thủy Y Cầm và Thủy Y Thi bị Thủy Thương Thư bắt quả tang , lửa giận chùm người Thủy Thương Thư tát mỗi người một cái rồi sau đem hai người nhốt vào linh đường đóng cửa suy nghĩ . Về phần Lý Tứ cùng Vương Nhị , bởi vì hai người làm chuyện cẩu thả mỗi người bị phạt đại bản, giống y như chó bị ném ra Thủy phủ.
Vương thị tuy rằng ngất đi nhưng Thủy Thương Thư căn bản không nghĩ để ý cũng mặc kệ nàng, cho đến khi nhìn đến hạ thể nàng có máu tươi chảy ra , mới vội vàng sai người mời đại phu .
". . . . . . Phu nhân , thai này đã có hơn hai tháng, lập tức sẽ thành hình rồi. Hiện thời tức giận nộ hỏa công tâm , thêm thân thể hàn âm , thai nhi chẳng những là không bảo đảm, phu nhân chỉ sợ về sau sẽ không thể có thai." Lão đại phu bị tìm tới kia không nhanh không chậm nói.
"A —— a ——"
Nghe nói như thế Vương thị ôm đầu thét chói tai hai tiếng, hình dung thê lương, "Không —— con của ta , con ta ——"
Nhi tử nàng trông nhiều năm như vậy a, nói không sẽ không có. Nàng hận, nàng hận!
Đều do hai tiện nữ nhi không biết liêm sỉ của nàng kia , đều do các nàng!