Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt

chương 50: nam sủng thần bí

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thủy Y Họa thật không ngờ, Cơ Mộc Ly thế nhưng sớm liền sai người chuẩn bị phòng ở cho mình rồi.

Lan Hinh các cách Trúc Hương các của Cơ Mộc Ly rất gần, từ Trúc Hương các đến Lan Hinh các chỉ cách có một mảng trúc , trúc hương phiêu dật, trúc thanh đào thơm ngát , hơi có chút tình thơ ý hoạ.

" Thế nào, vương phi có vừa lòng?"

Khoé miệng Cơ Mộc Ly khẽ nhếch , lôi kéo tay Thủy Y Họa ngắm nghía toàn bộ Lan Hinh các .

Vốn định tránh thoát bàn tay hắn, lại phát hiện hắn nắm chặt tay mình không buông . Thủy Y Họa thở dài, thầm nghĩ: thôi, dù sao trên danh nghĩa đã trở thành nữ nhân của hắn , hiện thời chẳng qua là cầm tay mà thôi.

Cơ Mộc Ly nhìn nàng ngầm thỏa hiệp xem ở trong mắt, trong đôi mắt thâm thúy u ám cũng mang vài phần ý cười.

Thủy Y Họa nhìn thấy người này khóe miệng luôn luôn cong lên, lúc lơ đãng toát ra vài phần mị hoặc , mày liễu vừa nhăn, hảo tâm khuyên nhủ: "Về sau tốt nhất không nên cười với nữ nhân , nam nhân lại càng không cần ."

Cơ Mộc Ly giương mi lên , không hiểu hỏi, "Vì sao?"

"Bởi vì ngươi cười rộ lên rất đẹp, rất quyến rũ , ta không muốn ngươi câu thêm nhiều linh hồn nhỏ bé hồi phủ!" Thủy Y Họa lườm hắn một cái, thừa dịp hắn không chú ý, hất tay hắn ra, bản thân hướng về phía trước đi.

Cơ Mộc Ly nghe xong lời này, đối với hành động hất tay ra của nàng cũng không tức giận , ngược lại ở sau lưng nàng cười lên ha hả.

"Phu nhân yên tâm, gia chỉ câu linh hồn nhỏ bé của một mình phu nhân , tất cả nam nữ khác đều không cần."

Thủy Y Họa đối với tiếng cười phía sau coi như không nghe thấy, đi nhanh vào Lan Hinh các.

Hừ, sửa tên thật là nhanh, lúc trước vẫn là kêu vương phi này vương phi kia , lúc này đã biến thành phu nhân!

" Đồ cưới và nha hoàn của ta chắc sắp đến, mong rằng vương gia bảo hạ nhân chú ý chút , đừng làm cho bọn họ ngăn cản ." Thủy Y Họa quay đầu nhắc nhở, rồi sau ném một câu, "Thiếp thân muốn tắm rửa, vương gia về trước Trúc Hương các nghỉ ngơi đi."

Tiếp theo cửa rầm một tiếng đóng lại, như tránh rắn rết.

Cơ Mộc Ly đưa tay sờ sờ cái mũi của mình, hướng về phía Kiếm Thập Nhất theo đuôi mà đến hỏi một câu, " Thập Nhất , gia có đáng sợ như vậy sao?"

Kiếm Thập Nhất mặt không biểu cảm quét về phía cửa phòng khép chặt kia , lại nhìn thoáng qua Cơ Mộc Ly ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa , một bộ nghiêm trang gật đầu nói: "Gia so này đáng sợ hơn."

Cơ Mộc Ly im lặng.

"Gia, thuộc hạ đến chịu đòn nhận tội." Cơ Mộc Ly đang còn không có tỉnh lại , thị vệ Triệu Xương vội vàng vội chạy lại.

Cơ Mộc Ly nhàn nhạt hỏi " Gì vậy ?" , chờ chính hắn nói thẳng ra. Kiếm Thập Nhất thì tại một bên xem diễn.

"Gia, thuộc hạ đã quên phong bế cảm quan, cho nên ở trên đường đã nghe được những chuyện không nên nghe ." Triệu Xương để trần cánh tay quỳ trên mặt đất, trên lưng thật sự cầm mấy cành mận gai.

" Hả ? Nói thử ngươi nghe được cái gì."

Triệu Xương không biết được vị tôn đại Phật này suy nghĩ gì , vì thế đành bày ra một bộ dạng đáng thương lại bất đắc dĩ , kiên trì nói: "Thuộc hạ không cẩn thận nghe được gia cùng vương phi trao đổi cảm tình. . . . . ."

Cơ Mộc Ly nghe xong híp híp mắt, sợ tới mức Triệu Xương lập tức lại cúi đầu xuống .

" Chuyện này thì tính làm gì , vậy mà còn muốn chính miệng nói với bổn vương , quả thực chính là lãng phí thời gian của bổn vương ." Nói xong liền hướng Trúc Hương các của bản thân thảnh thơi mà đi, mới quay người lại mặt mày liền hớn hở lên.

Triệu Xương trừng lớn mắt nhìn về phía Kiếm Thập Nhất, "Kiếm công tử, gia nói thật ?"

Lần trước có người không cẩn thận đi ngang qua Trúc Hương các, nghe được một câu đối thoại của gia cùng Đông Phương Công tử , kết quả bị gia phế đi ba thành công lực , còn một cước đá vào trong hầm cầu, gia vừa rồi lại còn nói nghe lén không tính là gì? !

Kiếm Thập Nhất lấy ánh mắt nhìn người ngu ngốc quét mắt nhìn hắn một cái, ôm kiếm đi xa.

Triệu Xương bất đắc dĩ ôm đầu. , hắn đã quên Kiếm Thập Nhất không chỉ có là hệ tôn của Kiếm gia , lại còn là một trong những nam sủng mà gia thích nhất , luôn luôn là không coi ai ra gì, hỏi hắn tương đương nói chuyện với không khí .

Thủy Y Họa đi dạo toàn bộ Viêm Đạm vương phủ , trong lòng không thể không kinh thán kiến trúc xa hoa và độ lớn của phủ đệ .

Lúc nàng nhìn thấy Lan Hinh các này , ngoại trừ đình đài lầu các thì trong vườn đủ các loại hoa lan quý hiếm , trong đó có một loại là giá trị thiên kim, nhưng là, lại xuất hiện một mảng lớn ở trong vườn này ! Cơ Mộc Ly cũng không sợ gặp trộm .

Lan Hinh các tổng cộng có hai tầng, phòng trong bài trí càng là xa hoa vô cùng, ngay cả bàn tròn nhỏ để ăn cơm cũng đều khảm bạc ! Đầu giường hoa thủy tiên trồng ở trong bồn làm bằng ngọc Phỉ Thúy , đồ sứ làm bằng ngọc bày đầy trong phòng tứ giác, đầu giường khắc hoa ngọc chẩm, trên màn có thêu hoa bằng tơ vàng , liền ngay cả bút lông cừu cũng đều làm bằng vàng !

Thủy Y Họa hiện tại mới hiểu được cái gì kêu khác nhau một trời một vực. Cơ Mộc Ly cũng quá giàu có , nếu ở Viêm Đạm vương phủ tròn ba năm, nàng xác định chắc chắn có thể lấy được đầy một sọt vàng bạc châu báu.

"Vương phi, còn cần nước nóng không ?" Ngoài cửa ma ma cung kính hỏi.

"Tạm thời không cần." Thủy Y Họa hai tay chống ở thành bồn tắm , miễn cưỡng trả lời. Thân mình mấy ngày mỏi mệt hơi dính chút nước ấm, mềm mại giống như không có xương cốt .

Trong vương phủ trừ bỏ vài lão ma ma lớn tuổi , không có một tỳ nữ nào cả , Thủy Y Họa trong lòng nghi hoặc mọc thành bụi.

Nếu là nam nhân tầm thường trong phủ sao có thể không có một nữ nhân, liền tính Cơ Mộc Ly có bị đồng tính đi nữa , nhưng là cũng không đến mức chán ghét nữ nhân đến tận đây. Như vậy ngược lại làm cho người ta cảm thấy có chút khó hiểu.

Mới vừa rồi đi vòng quanh Viêm Đạm vương phủ , hơn nữa nghe lời đồn đãi, trong lòng Thủy Y Họa đối người của Viêm Đạm vương phủ cũng hiểu biết đại khái .

Trong phủ nam sủng hơn hai mươi người , nhưng là Cơ Mộc Ly sủng ái nhất chỉ có bốn người: Kiếm Thập Nhất ở tại Kiếm Dật các , Hàn Lăng các dành cho Đông Phương Lăng, hai người khác ở tại Đan Hạc các và Vũ Lương các, chính là hai vị chủ nhân này tương đối thần bí , bây giờ Thủy Y Họa còn không biết người nào ở nơi nào.

Đám nam sủng còn lại có rất nhiều người là do Cơ Mộc Ly mang về , còn lại là hoàng thượng cùng vương huynh vương đệ đưa tới, nhưng phần lớn tướng mạo xuất chúng.

"Phu nhân? Phu nhân! Nếu nàng không ra, bổn vương liền đi vào." Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên giọng nói của Cơ Mộc Ly , Thủy Y Họa suy nghĩ một lúc , hơi hơi nhíu mi, nhanh chóng đứng dậy.

Ngoài cửa , người kia cười nhẹ một tiếng, rồi sau. . . . . . Một cước đá văng cửa gỗ khắc hoa , thảnh thơi đi vào.

Thủy Y Họa mới vừa mặc áo trong liền thấy người nọ xông vào, cảm thấy không vui, nói chuyện cũng mang theo một chút khó chịu , "Vương gia tiến vào mà không hỏi ý kiến của chủ nhân sao? Lan Hinh các này đến cùng là ta ở , hay vẫn là vương gia ngươi ở? !"

Cơ Mộc Ly nhìn trong phòng hơi nước mênh mông, nữ tử vừa mới mặc áo trong vào , tóc vẫn còn nước đọng lại , mơ hồ còn nhìn thấy đường cong như ẩn như hiện , quả thực so không có mặc quần áo càng mê người, con ngươi không khỏi tối sầm lại.

"Phu nhân đừng nóng giận. Bổn vương là sợ phu nhân tắm lâu quá , đối thân mình không tốt, nhất thời lo lắng mới xông vào." Cơ Mộc Ly trịnh trọng nói, động tác tự nhiên lấy ra quần áo mới, xem như là chuẩn bị thay Thủy Y Họa mặc quần áo.

Thủy Y Họa thấy hắn một bộ thẳng thắn vô tư, bộ dạng nhìn không chớp mắt , tức giận nổi trận lôi đình. Hắn đương nhiên nhìn không chớp mắt, bởi vì hắn chính đang nhìn ngực nàng !

"Dáng người phu nhân thật đẹp , vi phu nhìn liền yêu thích." Cơ Mộc Ly tán một câu, thế này mới ý thức được hai mắt của mình nhìn sai chỗ rồi , không nhanh không chậm giương mắt, nhìn về phía mỹ nhân bị hơi nước hun hồng gò má, còn có cặp mắt như đang nhiễm lửa kia nữa.

Bộ dạng tức giận thật sự là đẹp mắt a. Người nào đó ở trong lòng vụng trộm nghĩ đến.

"Đến, vi phu giúp phu nhân mặc bộ váy này , nhất định phải làm cho phu nhân thật lộng lẫy ."

" Ý tốt của vương gia ta lĩnh , nhưng vương gia vẫn là ra ngoài cửa đi." Thủy Y Họa giật bộ váy màu đỏ trên tay hắn , bắt đầu hạ lệnh trục khách.

Nếu không phải nể ngươi là vương gia của Hỏa Vũ quốc , ta nhất định móc cặp mắt liếc loạn của ngươi ra !

Cơ Mộc Ly nhìn đến trong mắt nàng chợt lóe lên sát ý, đành phải nhún vai, lại chậm rãi thong thả bước đi ra ngoài.

Thật tốt a, mỗi lần gặp được ta nàng liền mất bình tĩnh, cảm giác này thật sự là không sai. Cơ Mộc Ly tâm tình cực tốt, hoàn toàn không có coi địch ý của Thủy Y Họa thành chuyện gì to tát .

"Gia, có thể tìm được ngài rồi !" Một người kinh hô, đúng là Vương lão quản gia .

Thấy vương gia nhà mình từ Lan Hinh các đi ra, vội vàng tới nghênh đón, nét mặt già nua đều nhanh vo thành một nắm rồi.

"Chuyện gì?" Khóe miệng Cơ Mộc Ly vẫn còn cong lên , hiển nhiên tâm tình không sai.

Vương lão quản gia nghĩ nghĩ, lau mồ hôi , vội vàng nói: "Hách Liên công tử bệnh tình tăng thêm, mới vừa rồi bỗng nhiên ngất đi , bây giờ Đông Phương công tử hẳn là đã đến."

Cơ Mộc Ly nghe xong lời này, sắc mặt nháy mắt biến đổi, vội vàng bước vào Vũ Lương các , thậm chí còn dùng đến khinh công.

Trong Lan Hinh các , Thủy Y Họa xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía bên ngoài , trong lòng đối với vị nam sủng thần bí tò mò hơn rồi. Tuy rằng thời gian gặp mặt thật ngắn, nhưng nàng chưa bao giờ thấy qua Cơ Mộc Ly lộ ra thần sắc kích động như vậy .

Người bị gọi là Hách Liên công tử có lai lịch như thế nào , mà làm cho Cơ Mộc Ly khẩn trương như thế ?

Trong Vũ Lương các , chung quanh cửa sổ đóng chặt, không khí nặng nề.

Trên giường có một gã nam tử dung nhan tuấn mỹ nằm yên tĩnh , dung mạo thật sự là xinh đẹp, có lẽ không thể nói là tuấn mỹ, chỉ có thể dùng yêu mị để hình dung.

Hắn lẳng lặng nằm, thoạt nhìn cực kì an tường, trong lúc ngủ mơ khóe miệng nhàn nhạt cong lên , giống như mơ thấy cái gì thật đẹp vậy.

Mà nụ cười kia ở trong mắt Cơ Mộc Ly lại chói mắt đến cực điểm!

"Lăng, cẩn thận kiểm tra xem Hách Liên Thiên Mạch lại đang đùa xiếc gì ." Cơ Mộc Ly ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm nam tử nằm trên giường , quanh thân tản mát ra sát ý mãnh liệt .

Nam tử bị kêu là Lăng một thân áo dài màu xanh , thân mình cao to như trúc, dung mạo cũng thanh dật tuấn lãng.

Hắn nhìn nhìn nam tử ngủ say , khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, cùng khí chất trên người hắn cực không tương xứng, "Gia yên tâm, người này tạm thời còn không chết được."

Nói xong, một chiếc ngân châm thật dài nhắm ngay huyệt vị nơi nào đó trên người hắn hung hăng đâm xuống.

Trên giường , nam tử ngủ say đột nhiên mở mắt ra, xoay người bật dậy , một ngụm máu tươi màu đen từ trong miệng phun ra .

Khuôn mặt yêu mị mang theo một chút an tường, nhưng là lúc này cặp mắt nhìn về hai người phía trước mắt , đúng là tràn đầy hận ý .

Cơ Mộc Ly một tay nắm chặt cằm hắn , càng bóp càng chặt, trầm giọng nói: "Không có bổn vương cho phép, Diêm Vương làm sao dám thu ngươi. Muốn chết, nào có dễ dàng như vậy!"

Một phen bỏ hắn ra , Cơ Mộc Ly vội cầm lấy khăn tay từ người bên cạnh đưa tới , hung hăng chà lau tay mình , như là đụng vào thứ gì đó ghê tởm vậy.

Hách Liên Thiên Mạch nhổ một ngụm máu đen xuống đất , cười âm hiểm .

"Đông Phương Lăng, vì sao mỗi lần ngươi đều phải xen vào việc của người khác? !" Hắn lại đưa mắt nhìn sang nam tử áo xanh kia , hận không thể đưa hắn lăng trì trăm lần.

Đông Phương Lăng ha ha cười, "Ai dà , làm sao bây giờ? Ta thích nhất chính là giải độc cho người khác , ai bảo ngươi mỗi lần tìm chết đều là ăn độc dược."

Người nọ ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm hai người một lát, đột nhiên cười lên ha hả, "Cơ Mộc Ly , vô dụng , liền tính ta không chết thì thị huyết cổ trên người ngươi cũng không giải được , ngươi sẽ càng ngày càng trở thành kẻ máu lạnh , cuối cùng ngay cả người than cũng không nhận ra, gặp người liền giết, ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . ."

"Lăng, làm cho hắn câm miệng." Cơ Mộc Ly lạnh lùng nói. Ánh mắt nhìn về phía hắn giống như là xem một con tôm tép nhãi nhép.

Đông Phương Lăng phi ngay hai cây châm bạc trong tay cắm vào đại huyệt trên người hắn , người nọ trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại, chính là ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm đỉnh giường gỗ khắc hoa , trong miệng lẩm bẩm, nghe như là một ít phù chú kỳ quái .

Vũ Lương các nhất thời yên lặng, chỉ nghe thấy thanh âm như muỗi kêu của người nọ , vô cùng quỷ dị.

"Gia, ta sẽ mau chóng nghĩ biện pháp giải trừ cổ độc ." Đông Phương Lăng nói. Những lời này hắn đã nói bao nhiêu lần ngay cả chính hắn đều nhớ không được.

Cơ Mộc Ly giống như không nghe thấy, chậm rãi thong thả bước đi.

Đông Phương Lăng nhìn mặt người nằm trên giường , trong mắt xẹt qua chán ghét cùng sát ý, đối với hắn cười nhạo nói: "Đáng tiếc một gương mặt như vậy nhưng lại sinh ở trên người ghê tởm như ngươi ."

Nếu là Thủy Y Họa tận mắt thấy khuôn mặt kia , nhất định sẽ kinh ngạc vạn phần. Bởi vì mặt của người nọ lại giống nam tử yêu nghiệt mặc áo hồng như đúc, khác biệt duy nhất chính là người này khuôn mặt hoàn hảo không tổn hao gì, mà nam tử yêu nghiệt kia trên mặt lại bị bỏng một nửa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio