Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt

chương 84: tế tư điện, quỷ dị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Hình như là Liệt công tử của Tế Tư Điện!" Trên đường phố có người bàn luận xôn xao.

"Liệt công tử lại đi vào khu rừng sâu bên cạnh sông Hắc Hà để lấy máu sao? Không hổ là Liệt công tử, người mà có thể dễ dàng khống chế được nhện ăn thịt người, cả Tế Tư Điện sợ rằng không có mấy người!"

"Các ngươi mau nhìn, bên cạnh xe ngựa có hai người ngoại tộc!" Có người kêu lên một tiếng.

Kiếm Thập Nhất hơi nhíu cau mày lại, ôm kiếm tiếp tục đi, mà Đông Phương Lăng thì lạnh lùng lướt nhìn mấy người kia. Có gì để nhìn chứ, bọn ta cũng giống với các ngươi thôi, có hai cánh tay và một đôi chân !

Thủy Y Họa nghe thấy mấy lời nói nhỏ của đám người ở ngoài xe, đại khái từ đối thoại của đám người này mà cho ra được hai kết luận, một là người đàn ông mà đang ngồi trước mặt này là người của Tế Tư lqdNgư Điện, hơn nữa địa vị không thấp, được dân chúng tôn sùng. Hai là người này không chỉ một lần đi vào trong khu rừng kia lấy máu tươi của nhện ăn thịt người, dân chúng cũng biết chuyện này.

"Xem ra, Liệt công tử có thân phận rất cao." Thủy Y Họa không chút để ý nói một câu.

Bắc Đường liệt khẽ mỉm cười: "Ở cổ cương, năng lực đại biểu cho thân phận, nếu như các ngươi có trình độ luyện chế cổ độc cao, thì như vậy các ngươi cũng sẽ có được thân phận và địa vị chí cao vô thượng."

"Thân phận và địa vị thì không cần, chúng ta cũng không định ở lại Cổ cương, đợi đến khi cổ độc trên người tướng công được giải trừ xong, thì chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây." Nói lời này xong, Thủy Y Họa nhìn gò má Cơ Mộc Ly một cái, ánh mắt khó có lúc nhu hòa đi.

Cơ Mộc Ly nắm tay nàng, trong mắt mang theo sự thỏa mãn và nụ cười. Hắn có được giai nhân thế này, người làm tướng lqdNgư công như hắn còn đòi hỏi gì nữa, Y Họa thật đúng là một cái áo nhỏ tri kỉ của hắn mà, cái nơi tồi tàn, dù là một khắc, hắn cũng không muốn nán lại.

Bắc Đường Liệt như có như không quét hai người một cái, cười đến ý vị không hiểu: "Dường như hai vị nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi, Cổ cương của ta không phải là nơi mà ngoại tộc có thể nói đến là đến, nói đi là đi ."

"Liệt công tử, lời này nói là không đúng rồi. Nếu như mà ta nhớ không nhầm, thì ngươi đã nói Đại Tế Tư cứ cách ba năm rưỡi thì phải đi tới Trung thổ của chúng ta một chuyến, vậy thì không phải các người cũng ở Trung thổ của bọn ta muốn tới thì tới, muốn đi cứ đi sao?"

Lần này thì Bắc Đường Liệt hoàn toàn nghiêng đầu sang, ánh mắt không hề di chuyển, nhìn chằm chằm vào Thủy Y Họa, thậm chí Thủy Y Họa có thể nhìn thấy hình ảnh bản thân phản chiếu ở con ngươi trong suốt của hắn.

"Thế nào, chẳng lẽ ta nói sai? Chẳng nhẽ Đại Tế Tư không có thường đi tới Trung thổ sao?" Thủy Y Họa nhàn nhạt nhìn hắn một cái.

"Không, ngươi nói rất đúng. Nhưng Đại Tế Tư là vì chuyện công, mà các ngươi là vì chuyện riêng. Đã có việc cầu người khác, Thủy cô nương cùng vị hôn phu của mình nên có một chút tự giác của kẻ đi lqdNgư cầu người khác mới đúng." Một câu đấy của Thủy Y Họa hình như là chạm vào chỗ hiểm của Bắc Đường Liệt, không khí dao động chung quanh ba người rất dễ dàng làm cho người ta nhận thấy được một việc, hắn đang không vui.

Lời Bắc Đường Liệt đáp lại khiến Cơ Mộc Ly cực kỳ khó chịu, trong mắt rõ ràng dần dần tụ lại lửa giận. Thủy Y Họa đưa tay đè lại thân thể đâng xao động của hắn, sau đó mới cười nhẹ với Bắc Đường Liệt một tiếng: "Tuy nói rằng phu thê hai người chúng ta đúng là có chuyện muốn nhờ, nhưng cũng không có đến mức cần nhìn sắc mặt của người khác. Chỉ cần Liệt công tử cho phép chúng ta tự do ở trong Cổ cương mấy ngày, chúng ta tự có biện pháp tìm được cách giải Cổ độc."

Nhàn nhạt liếc nàng một cái, Bắc Đường Liệt hiểu rõ nói: "Thì ra là các ngươi có chủ ý này. Chỉ là đáng tiếc, phàm là những kẻ lqdNgư xông vào Cổ cương của chúng ta thì đều phải tiếp nhận chiêu đãi của Tế Tư Điện, cho dù các ngươi thiên ty vạn lũ () mối quan hệ với Đại Tế Tư, thì cũng không thể ngoại lệ."

()“ Thiên ty vạn lũ ” : có nghĩa là rất nhiều, đến hàng ngàn hàng nghìn .

"Thế nào, Tế Tư Điện của các ngươi muốn giám thị chúng ta?" Cơ Mộc Ly cười lạnh một tiếng: "Muốn hạn chế hành động của chúng ta, cũng phải xem các ngươi có bản lãnh này hay không đã !"

"Thân là người đã trúng cổ độc lại nói những lời này với Tế Tư Điện chúng ta, chẳng lẽ vị hôn phu của Thủy cô nương không cảm thấy rất buồn cười hay sao?" Khóe miệng Bắc Đường Liệt hơi nhếch lên một chút ý cười yếu ớt.

Cơ Mộc Ly giận quá hóa cười: "Ngươi có tin hay không, trước khi độc của ta phát tác, ta có thể một chưởng đánh chết các ngươi ?"

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, khí thế vô hình từ từ tản mát ra, một bước cũng không nhường.

Thủy Y họa thở dài, kéo đầu của Cơ Mộc Ly lại, nàng cũng không muốn mình vừa mới tới Cổ cương thì đã rước lấy một đống lớn phiền phức, nàng còn muốn lợi dụng Đại Tế Tư cho tốt.

"Kính xin Liệt công tử dẫn chúng ta gặp Đại Tế Tư một lần, trước khi sư phụ lâm chung có lời muốn nhờ ta nhắn lại cho Đại Tế Tư."

Ngoài xe, một người nào đó đang đi theo xe ngựa không khỏi lảo đảo xuýt ngã, Đông Phương Lăng ở trong lòng khinh bỉ nói: nữ nhân vô sỉ! Nàng nói láo như thật, mắt cũng không chớp cái nào. Sư phụ à, đồ lqdNgư nhi thật xin lỗi ngài, chẳng những không có ngăn cản được nữ nhân này thêu dệt lung tung, ngược lại bản thân còn cảm thấy. . . Biện pháp mà nữ nhân tạm thời nghĩ tới không tệ, đồ nhi thật là quá bất hiếu rồi.

Cơ Mộc Ly bị Thủy Y Họa kéo quay đầu lại, thuận thế tựa vào trên vai của nàng, hai tay cũng rất tự nhiên vòng chắc qua eo nàng. Hừ, nếu không phải là Y Họa ngăn lại, hắn nhất định sẽ cho cái tên tiểu tử không biết chết sống kia biết tay. Hôm nay, hắn còn được mỹ nhân ôm trong ngực.

Bắc Đường Liệt nhìn hai người này ở trước mặt mình vô sỉ thể hiện ân ái, chỉ có chút chau mày, đáp với Thủy Y Họa một câu: "Ta nghĩ, hẳn là Đại Tế Tư sẽ rất vui khi nhìn thấy được ái đồ cảu cố nhân. Đáng tiếc. . . Các ngươi lại tới chậm một bước, mấy ngày trước, Đại Tế Tư vừa mới rời khỏi Cổ cương, đi tới Trung thổ của các ngươi rồi."

"Cái gì? "

Người kêu lên không phải là Thủy Y Họa, cũng không phải là Cơ Mộc Ly, mà là người đang đi theo ở ngoài xe, Đông Phương Lăng. Vốn muốn thông qua một chút giao tình của sư phụ và Đại Tế Tư để đi chút cửa sau, không ngờ Đại Tế Tư lại không ở đây!

"Thủy cô nương, hạ nhân của các ngươi có nhĩ lực thật đúng là không tệ. . ."

Cơ Mộc Ly thật thấp khẽ cười lên, dựa vào bên người cô gái nói lại: "Võ công của Trung thổ bác đại tinh thâm, các ngươi đương nhiên kém hơn chúng ta."

Bắc Đường Liệt không hề tức giận, chỉ hơi hơi liếc xéo hắn một cái, giọng nói lành lạnh đáp lại: "Võ công đúng là chúng ta kém hơn Trung Nguyên các ngươi, nhưng nếu luận đến Cổ thuật và Cổ độc, các ngươi làm lqdNgư sao là đối thủ của chúng ta? Cổ thuật cà Cổ Độc cảu Cổ cương đã có lịch sự lâu đời, nếu như không phải như thế, vì sao hàng năm có rất nhiều người Trung thổ các ngưỡng mộ tiếng tăm mà tìm đến, trong đó tám đến chín phần mười đều đã chết ở trên dọc đường."

Không khí bên trong xe không tốt lắm, mà lúc này xe ngựa cũng dần dần đi vào một đường lớn rộng rãi. Trên con đường này không có dòng người chật chội, cũng không có của hàng san sát nối tiếp nhau, hai bên đường đi chỉ có cỏ cây um tùm, vả lại cứ cách mỗi một trượng thì lại có đặt một cái đỉnh lớn, khói mù lượn lờ từ bên trong bay lên, làm nổi bật lên khung cảnh chung quanh giống như tiên cảnh.

Ngoài xe Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng thấy rõ ràng, ánh mắt không nhịn được dừng lại ở trên chiếc đỉnh lớn trong chốc lát, thế nhưng hai người lại cảm thấy bên trong chiếc đỉnh lớn kia có thứ gì đó lqdNgư đang động đậy. Đông Phương Lăng theo bản năng cách xa chiếc đỉnh lớn kia. Mặc dù hắn đã thấy qua quái xà tám chân và quái vật nhện đầu người, nhưng hắn vẫn chưa thể chuẩn bi được tâm lí mà có thể nhìn được thêm quái vật gì nữa cả.

Thủy Y Họa kéo rèm xe lên nhìn một chút sương mù chung quanh, trong lòng cho ra hai chữ: Ra vẻ! Bọn họ cho là làm cho khói khi đốt thuốc lan ra khắp chỗ này thì chính là Tiên cảnh rồi sao? Những người này thật quá là ra vẻ rồi, khó trách một đám dân chúng kia lại coi mấy người ở Tế Tư Điện này là thần thánh tồn tại rồi.

Đi khoảng một nén hương, thì xe ngựa đi xuyên qua một. . . tảng đá khổng lồ. Nói là tảng đá, không bằng nói là vách tường dày thì hơn, xe ngựa chỉ đi bốn năm bước, thì đã mang mấy người xuyên qua cái tảng đá này rồi. Mà lúc vừa xuyên quatảng đã khổng lồ này xong, mấy người liền nhận ra không khí kỳ quái ở chỗ này, trang trọng, nghiêm trang, còn có một loại cảm giác khác nói không ra lời. . .

"Bắc Đường công tử, rốt cuộc thì ngài cũng đã trở lại." Có hai người hạ nhân đi tới, hướng về xe ngựa khom người chào, đối với hai người ở bên ngoài xe ngựa, là Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng làm lqdNgư như không thấy. Bọn họ có diện mạo bình thường, nhưng trên mặt lại không có chút nốt thịt xấu xí giống như mấy tộc nhân cấp thấp, hiển nhiên đây là tộc nhân ở giữa tộc nhân cấp thấp và tộc nhân cấp cao.

Lưu thúc Đánh xe ngay lập tức nhảy xuống khỏi xe ngựa, sau đó vén rèm xe lên, hướng cửa xe ngựa đưa ra một cái tay.

Một nam tử tuấn mỹ mặc hắc bào nạm vân vàng từ từ đi ra, đưa ra một bàn tay lớn rất đẹp, đắp vào tay của Lưu thúc ưu nhã xuống xe. Vẻ mặt của hắn thanh lãnh nhược thủy, dung mạo tuấn mỹ vô cùng, cái trán hơi có vẻ đầy đặn cùng sóng mũi cao, cùng với cánh môi mỏng hơi lộ ra, làm cho khuôn mặt của hắn có một loại vẻ đẹp lập thể(), tóc dài xõa ra tùy ý cũng không xốc xếch, lại làm cho cả người hắn tản mát ra một loại phong tình khác, nạm vân vàng trên hắc bào chẳng những không làm cho hắn có vẻ tục khí, ngược lại càng làm hắn nổi bật lên một loại cao quý thoát tục, khiến cho người ta không nhịn được sinh lòng kính ngưỡng.

() “ Lập thể ” : nghĩ là hài hòa nhiều tầng lớp, hài hòa trên dưới.

Hai hạ nhân kia không dám đường đột nhìn thẳng, chỉ vụng trộm nhìn lén mấy lần. Người ở Cổ cương phần lớn thích dùng dưỡng nhan cổ, khiến cho dung mạo của mình trở nên càng đẹp hơn, thế nhưng phần lớn đều tạo ra một vẻ đẹp có chút không chân thật, làm cho người ta cảm giác đây là một vẻ đẹp được tạo ra, rất giả tạo. Nhưng mà Bắc Đường công tử của bọn hắn nổi lqdNgư danh là mỹ nam tử của Cổ cương, là người không bao giờ dùng bất kỳ dưỡng nhan cổ, là người có mọt vẻ đẹp mỹ rất tự nhiên và chân thật hơn nhiều, là vẻ đẹp khiến cho người ta không dám sinh ra nửa phần khinh nhờn.

Hai người còn đang cảm thán này Bắc Đường công tử tuấn mỹ thì khi thấy người đi ra từ phía sau hắn, bên trong xe ngựa không ngờ một trước một sau đi ra ngoài hai người. Một nam nhân lười biếng có dung nhan không chút kém hơn Bắc Đường công tử đi xuống dưới xe, sau đó đưa tay về phía xe ngựa, thả rèm cửa xe xuống.

Dáng dấp nam nhân này quá mức xinh đẹp, khuôn mặt không giống với Bắc Đường công tử có một vẻ đẹp thâm thúy lập thể, mà là một vẻ đẹp tinh xảo, quyến rũ gần như hoàn mỹ! Diện mạo cảu hắn không có chút vẻ âm nhu nào, thế nhưng ngũ quan lại còn hoàn mỹ hơn cả nữ nhân, từ đôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, cho đến sống mũi sáng trong thẳng tắp, rồi đến hai làn môi mỏng như ướt át sáng bóng, không có một chỗ nào không làm cho người ta kinh diễm..

"Y Họa, xuống đi." Nam tử kia hướng về phía cô gái đang xuống xe ngựa nói, đè thấp thả mềm giọng nói mang theo một loại mị hoặc không nói ra, thật giống như nghe khi nghe thấy giọng nói này, trong lòng tựa như có một gợn sóng khẽ xao động.

Hình như chú ý tới tầm mắt của người ngoài, người nọ từ từ quay đầu, nhìn về phía hai hạ nhân đang quan sát hắn, trong nháy mắt đó, ánh mắt âm trầm sắc bén liếc sang, khiến người ta cảm thấy làm như bị rắn độc nhìn chăm chú vậy, cả người run rẩy sợ hãi.

Quả nhiên. . . Người càng đẹp càng đáng sợ.

Hai hạ nhân lập tức dời đi ánh mắt, khóe mắt dư quang lại quét đến này nữ nhân đi xuống xe cuối cùng. Tướng mạo nàng kia cũng vô cùng xinh đẹp, khác với những nữ nhân có cấp bậc cao, dung mạo đẹp ở Cổ lwdNgư cương kia, vẻ đẹp của nàng là tràn đầy linh động và sức sống, đặc biệt là cặp con ngươi sáng trong kia, khi nhìn một người thì cả bóng của người đó cũng có thể in trong đó.

Mà hai người xa lạ đi hai bên xe kia mới vừa rồi bị bọn họ sao lãng kia, lúc này họ mới cẩn thận quan sát, cũng phát hiện đều là người có khí chất bất phàm.

Những người này, trước kia chắc chắn bọn họ chưa từng thấy qua, mà dù là chỉ nhìn lướt qua một lần, thì hai người bọn họ có thể khẳng định, những người này không phải là tộc nhân của Sáp huyết tộc. Nếu là tộc nhân của Sáp huyết tộc có được tướng mạo bậc này, thì thân là người của Tế Tư Điện như bọn hắn sao lại không biết được, không có gì có thể tránh được ánh mắt của Tế Tư Điện.

"Nhược Thanh, Nhược Thạch, vì sao các ngươi còn không tới đây?" Bắc Đường Liệt nhìn lướt qua hai người một cái, hỏi, sau đó quay đầu nói với Lưu lqdNgư thúc : "Lưu thúc, ngươi trước đi an trí xe ngựa đi, ngựa này chạy một đường, cũng chưa có ăn cỏ."

Lưu thúc cười nhạt nói: "Biết rồi, ta sẽ đi." Sau đó, dắt ngựa hướng về phía đường nhỏ ở bên phải đi tới, bên kia hình như có một lều lớn đặc biệt dành để an trí xe ngựa. Chỉ là Lưu thúc này trước khi đi, vẫn không quên nhìn lại một cái ý vị sâu xa với mấy người Cơ Mộc Ly.

"Bắc Đường công tử, Đại Trưởng Lão có chuyện tìm ngài, kêu tiểu nhân tới báo với ngài rằng sau khi ngài trở lại thì qua gặp Đại Trưởng Lão đi qua một chuyến." Tên mà gọi là Nhược Thanh trả lời, thái độ hết sức cung kính.

"Hình như là về chuyện thí luyện lần này." Tên kêu là Nhược Thạch có khuôn mặt tròn nói thêm.

"Hả?" Âm Điệu Bắc Đường Liệt giương lên, cười yếu ớt, xoay xoay chiếc bình ở trong tay : " Từ lúc nào mà Đại Sư Bá lại quan tâm tới chuyện của ta như vậy."

Hai người Nhược Thanh và Nhược Thạch liếc mắt nhìn nhau, đều lặng yên không lên tiếng. Đại Trưởng lqdNgư Lão không thích Bắc Đường công tử, đây là chuyện mọi ngừoi ở chỗ này đều biết, bọn họ cũng không tiện quản nhiều.

"Không khéo rồi, ta vừa vặn gặp được mấy vị khách quý, các ngươi đi trước báo lại, hôm nay ta còn phải an trí mấy vị khách quý, đợi đến ngày mai, ta tự sẽ chủ động đi tìm Đại Sư Bá giải thích."

Hai người lĩnh mệnh rời đi.

"Xem ra, chuyện phiền toái của Liệt công tử không thiếu." Thủy Y Họa lạnh nhạt nói, ánh mắt hơi thay đổi.

" Quan hệ trong Tế Tư Điện của chúng ta khá rác rối, phức tạp, Thủy cô nương vẫn là không nên tìm hiểu thì tốt hơn. Mời mấy vị đi theo ta." Giọng nói của Bắc Đường Liệt lạnh ùng, so với lúc vừa mới đầu gặp mặt còn lạnh lùng hơn rất nhiều. Hình như là từ khi vừa tiến vào chỗ này, khí chất trên người của hắn đã xảy ra biến hóa vi diệu, lúc trên xe ngựa, hắn còn có chút nhân khí, nhưng vào lúc này, thì trông hắn như sắp vũ hóa () thành tiên.

() “vũ hóa” : hiểu đại khái là “thoát thai hóa cốt”, kiểu thoát xác để thành tiên ý.

Thủy Y Họa cũng sẽ không hỏi nhiều, chỉ có ngu mới muốn cuốn vào cuộc đấu đá nội bộ của Tế Tư Điện các ngươi, chỉ cần sau khi Thị Huyết cổ ở trên người Cơ Mộc Ly giải trừ trên người khát máu cổ, bọn họ liền lập tức rời đi chỗ thị phi này.

Trước mắt mấy người là một con đường ngắn nhỏ, cuối đường có dựng hai cái cột kim loại hình trụ, mà ở trên cao nhất của hai cái cột hình trụ đó có treo một cái bảng hiệu, có ghi ba chữ “Tế Tư Điện” được nạm vàng, hết sức phóng khoáng cuồng quyến() .

() “cuồng quyến” : “cuồng” trong ngông cuồng, “quyến” trong chính trực, liêm khiết.

"Ah? Sao trên cây cột này lại có khắc hình hai con Cự Mãng màu đen vòng quanh thân cột vậy, vì sao không điêu khắc hình rồng, mà lại là mãng xà[con trăn] chứ?" Đông Phương lqdNgư Lăng nghi ngờ nói, nhìn chằm chằm vào hình mãng xà vòng quanh trên cây cột, lẩm bẩm nói: "Hình Cự Mãng này được điêu khắc thật sinh động, giống y như thật, cứ như là đang nhìn thấy hai con Cự Mãng còn đang sống vậy."

Nói xong, Đông Phương Lăng có chút nghi ngờ vươn tay, chuẩn bị sờ vào thân thể mãng xà.

"Đừng đụng vào chúng nó, chúng nó không thích bị người xa lạ chạm vào đâu." Khi hắn còn kém một cm thì sẽ đụng vào thân thể mãng xà thì Bắc Đường Liệt mới mở miệng nói.

"Ha ha, đây chỉ là vật chết thôi mà, làm gì có chuyện thích hay không thích chạm vào." Đông Phương Lăng nghe được lời của Bắc Đường Liệt nói thì cười xòa, chỉ là sau khi cười được khoảng một khắc thì mặt cứng lại. "Không thể nào, bọn chúng sẽ không phải là. . . "

"Bọn nó còn sống." Thủy Y Họa nhắc nhở, "Ngươi ngẩng đầu lên nhìn một chút, thì sẽ thấy được hai con ngươi của hai con trăn lớn này, mới vừa rồi bọn nó còn chuyển động xuống đấy."

Lần này không chỉ là Đông Phương Lăng, đến ngay cả khuôn mặt than của Kiếm Thập Nhất cũng có chút thay đổi, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh của cây cột mà hai cái đầu khổng lồ của mãng xà đang để, cái đầu của con mãng xà to hơn đầu người, trên đầu của nó có hai con ngươi đen nhánh to như quả trứng chim, mà hai con ngươi này khẽ đảo một vòng, đang nhìn chằm chằm xuống quan sát mấy người.

Cổ họng Đông Phương Lăng ngay lập tức ừng ực một tiếng, đi gần tới chỗ Kiếm Thập Nhất hơn một chút.

"Nó là đồ thật!" Đông Phương Lăng kêu lên một tiếng thật thấp, cho dù kinh ngạc hơn cũng không dám kêu to lên hơn, chỉ sợ sẽ thu hút mãng xà này, không cẩn thận sẽ khiến nó nhào tới chỗ mấy người bọn họ.

Hình như là nhận ra Đông Phương Lăng sợ hãi, cho nên con Cự Mãng ở cây cột bên trái khẽ giật lqgNgư giật đầu rắn, tiếp tục nhìn chằm chằm vào một mình Đông Phương Lăng, còn đưa ra đưa vào lưỡi rắn mấy cái.

"Trời ạ, đừng. . . Đừng nhìn ta mà, ta không có ác ý gì đâu." Đông Phương Lăng chuyển đổi trận địa, lần này trốn vào sau lưng Cơ Mộc Ly.

Cơ Mộc Ly nhàn nhạt lướt mắt nhìn hắn, ý tứ không cần nói cũng biết: nhìn ngươi không có tiền đồ như vậy, mặt mũi của Gia bị ngươi làm mất hết rồi.

Bắc Đường Liệt khẽ cười với hai con Cự Mãng kia một tiếng, "Tiểu Hắc, tiểu Mặc, mấy vị này là khách của Đại Tế Tư, các ngươi không nên hù dọa bọn họ. Ta còn phải mang mấy vị khách vào Tử Linh Điện của sư phụ, ngày khác ta sẽ tới chơi với các ngươi."

Nói xong, thì dẫn đầu lên trước đi xuyên qua hai cây cột này, mấy người khác đi theo sát phía sau. Đợi đến lượt Đông Phương Lăng đi qua, thì cái con Cự Mãng ở cây cột bên phải mà được gọi là tiểu Mặc kia Cự Mãng giả vờ nghiêng nghiêng đầu sang về phía hắn, há miệng to như cái chậu máu, Đông Phương Lăng bị dọa sợ đến độ thiếu chút nữa là nhảy lên người Cơ Mộc Ly.

Quá đáng, chỉ biết khi dễ ta – người dân lương thiện sợ quái vật! Trong lòng Đông Phương Lăng vô cùng uất ức. Tế Tư Điện rất lớn, có thể sáng với Vương phủ của Cơ Mộc Ly, đây là kết luận của Thuy Y Họa sau khi nhìn qua một lượt. Hơn nữa trong Viêm Đạm Vương phủ còn có rất nhiều núi giả viên lâm() , còn ở trong Tế Tư Điện này chỉ có phòng ốc san sát nối tiếp nhau, phòng ốc cao có, thấp có, hoa lệ có mà mộc mạc cũng có, ngoài phòng ốc và đường tắt ở ngoài ra, thì ở chỗ này còn có những lqdNgư cái đỉnh lô kỳ quái, những cái đỉnh này lớn nhỏ không đồng nhất, phần lớn chúng được đặt ở trước cửa của mỗi phòng ốc, nếu phòng ốc càng xa hoa, thì cái đỉnh này càng lớn, càng tinh xảo hơn.

() “viên lâm” : nơi trồng cây cảnh.

Đi trên đường thỉnh thoảng sẽ thấy được một nam nhân nào đó mặc áo bào màu xám, khi nhìn thấy Bắc Đường Liệt thì sẽ cung kính gọi một tiếng "Bắc Đường công tử", sau đó ánh mắt cũng sẽ quét qua mấy người xa lạ ở sau lưng hắn, trong mắt rõ ràng vô cùng tò mò.

Bắc Đường Liệt khẽ vuốt cằm, cũng không hề giải thích về thân phận của mấy người Thủy Y Họa.

Cho đến khi một tòa đại điện có khí thế trang nghiêm, uy vũ xuất hiện trước mắt mấy người, thì Bắc Đường Liệt dừng bước, hai gã sai vặt giữ cửa vội vàng tới đón tiếp.

"Công tử, ngài cuối cũng đã trở lại."

"Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?" Bộ dạng của Bắc Đường Liệt vẫn ung dung không hề xao động như cũ.

"Thủ hạ của Đại Trưởng Lão đã tới tìm ngài được khoảng ba lượt rồi." Gã sai vặt đáp.

"Chuyện này để ngày mai bàn lại, hôm nay ta còn phải cần chiêu đãi mấy vị khách đã." Bắc Đường Liệt không chút để ý nói, dẫn theo mấy người Thủy Y Họa tiến vào đại điện.

Lúc Thủy Y Họa đi vào thì liếc mắt nhìn lên bảng hiệu ở phía trên đỉnh đầu mình, phát hiện cách viết mấy chữ “Tử Linh Điện” được viết to này giống với mấy chữ to được mạ vàng “Tế Tư Điện” ở lqdNgư ở trên tấm bảng lúc trước bọn họ vừa thấy, quan sát kĩ một chút thì sẽ nhận ra là chúng đều được viết từ một người.

Hình như nhận thấy ánh mắt đấy của Thủy Y Họa, Bắc Đường Liệt liếc nàng một cái, "Thủy cô nương phát hiện ra sao?"

Thủy Y Họa nghe vậy gật đầu một cái, "Chủ nhân của Tử Linh điện này chính là người đã viết tấm bảng hiệu “Tế Tư Điện”, và cũng chính là sư phụ của ngươi sao? Hình như địa vị của ông ấy ở Tế Tư Điện này rất cao thì phải."

Bắc Đường liệt nghe được Thủy Y Họa nói lời này, khóe miệng như có chút cười nhạt : "Địa vị của sư phụ ta đương nhiên là cao, bởi vì ông ấy chính là Đại Tế Tư được người người kính sợ của Tế Tư Điện này."

Mấy người nghe xong thì vô cùng kinh ngạc.

"Ngươi là Đại Tế Ti đồ đệ? ! Vì sao lúc trước ngươi chưa từng nói?" Thủy Y Họa kinh ngạc hỏi một câu, thầm nghĩ khó trách thái độ của những người đó khi thấy hắn ta lại thể hiện sự tôn sùng như thế, hóa ra người này lại là đệ tử nhập môn của Đại Tế Tư!

Đại Tế Tư là người có thân phận ton quý nhất ở Cổ Cương, như vậy, với thân phận là đệ tử nhập môn của hắn đương nhiên sẽ được hưởng thụ tất cả các vinh hạnh đặc biệt. Vận khí của bọn hộ thật là tốt, vừa từ trong rừng sâu ra ngoài thì người đầu tiên gặp được lại chính là người có thân phận và địa vị cao như thế. Như vậy, nếu như lập quan hệ cùng người này, thì liệu sau này khi giải Thị Huyết cổ trên người Cơ Mộc Ly và rời đi Cổ Cương, có phải sẽ dễ dàng hơn không?

Nghĩ được như vậy, thái độ của Thủy Y Họa thay đổi, hướng về phía hắn cười tủm tỉm nói: "Thì ra Liệt công tử là đệ tử của Đại Tế Tư. Sư Phụ của ta và lqdNgư Đại Tế Tư cũng coi như sinh tử chi giao [bạn bè chí cốt] rồi, hôm nay hai đệ tử chúng ta lại gặp được nhau, không thể không nói đây thật sự là một loại duyên phận kỳ diệu."

Bộ dạng Thủy Y Họa như quen thuộc lắm, chỉ kém thể hiện bộ dạng của một người anh tốt, vỗ vỗ bả vai hắn, sau đó cười to nói: đi một vòng, hóa ra là đều là người mình!

Mặt của Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng không hề thay đổi nhìn một màn này, nhưng thật ra thì trong lòng hai người này thì đang biến hóa cực kỳ phong phú: Chậc, xem kìa, đây chính là vì ở lâu bên cạnh Gia ở lâu đấy, da mặt kia sao có thể dùng một chữ “dày” để hình dung? Len lén liếc Cơ Mộc Ly một cái, lại phát hiện sắc mặt của cái vị Phật sống này hình như. . . Có cái gì đó không đúng. Gia, ngài cũng đừng suy nghĩ nhiều, Vương phi chỉ là đang vì chuyện sau này là tính toán thôi, chứ Vương phi tuyệt đối không có ý nghĩ vượt tường đâu, hơn nữa tên này vẫn còn kém xa ngài mà, hắn rõ ràng không phải đối thủ của ngài đâu.

Cơ Mộc Ly thấy Thuy Y Họa cười vô cùng rực rỡ như vậy với người khác, trong lòng có chút chua. Lúc nào thì Y Họa của hắn mới cười rực rỡ như vậy với hắn nhỉ ? Cho dù có, cũng ít đến đáng lqdNgư thương mà. Chỉ là, ha ha, chỉ khi Y Họa đang âm mưu làm việc gì thì mới cười đến độ vô cùng rực rỡ như thế, mặc dù vậy nhưng trong lòng hắn vẫn có chút không thoải mái, nhưng mà hắn còn có thể chịu được.

Vì vậy, điều mà Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng nhìn thấy chính là sắc mặt của Cơ mộc Ly đang âm tình bất định, lông mày cau lại rồi lại thả lỏng ra, sau đó lại nhéo mày một cái rồi lại vừa buông ra.

Bắc Đường liệt hơi hứng thú nhìn thái độ của thuy Y Họa thay đổi, trong con ngươi lạnh lùng như nước lại hiện lên một chút ý cười như có thâm ý, "Thủy cô nương nói không sai, ta có thể gặp được Thủy cô nương thật là một loại duyên phận. Từ lâu sư phụ của ta đã từng kể với cùng ta về chuyện của Vạn Độc Dược Thánh, sư phụ nói Vạn Độc Dược Thánh có ơn với ông, còn sư phụ thì cảm thấy xấu hổ với ngài ấy. . ."

Sắc mặt Cơ Mộc ly càng đen hơn.

Bắc Đường Liệt với thủy Y Họa giống như là cố nhân đã lâu không gặp, nói mãi lqdNgư một hồi lâu, cuối cùng thì hai người cũng kết thúc chủ đề nhàm chán này, mà Cơ Mộc Ly vừa bị gạt sang một bên, sắc mặt đã đen đến độ không thể đen hơn nữa.

"Mời Thủy cô nương và vị hôn phu của Thủy cô nương hãy vào ở trong trắc điện [điện bên cạnh, phòng phụ cho khách] của Tử Linh điện nghỉ ngơi, về phần ngươi hai người làm thì cứ ở cùng thủ vệ giữ cửa tên Nhạc Đông và Nhạc Tây ở cùng chỗ. Mọi người đã mệt mỏi một ngày rồi, chút nữa ta sẽ sai người đưa đồ ăn cho mấy vị."

"Làm phiền Liệt sư huynh." Thuy Y Họa hướng hắn ôm quyền. Đây chính là công phu nói dài nói dai, từ việc lúc đầu gọi là Liệt công tử, bây giờ đã biến thành Liệt sư huynh.

Bắc Đường Liệt gật đầu một cái, thuận tiện liếc Cơ Mộc Ly một cái, "Ngày mai sau khi ta đi gặp Đại Trưởng Lão xong, thì sẽ giúp giải trừ cổ độc trên người vị hôn phu của Thủy Y Họa." Hắn còn chưa có hỏi thân thể của Cơ Mộc Ly trúng loại cổ độc nào mà lại có thể nói ra lời khẳng định như thế, có thể thấy rõ Bắc Đường Liệt rất có năng lực và hiểu biết về cổ độc.

Thuy Y Họa đã biết qua lời của hắn nói là mình đã cầu đúng người, Bắc Đường Liệt có sự hiểu biết như vậy, chắc hẳn không có cổ độc trong thiên hạ này có thể làm khó hắn. Hoặc có thể cũng tạm là coi là là như thế đi, Thủy Y Họa vẫn lqdNgư nhịn không được nói: "Không bằng Liệt sư huynh xem trước về tình huống của cổ độc trên cơ thể của vị hôn phu của ta một chút, để chuẩn bị cho ngày mai cũng tốt mà?"

Bắc Đường Liệt đối với sự cẩn thận của nàng cũng không hề cảm giác thấy có chút không vui nào, ngược lại khẽ cười một tiếng, "Xem ra Thủy cô nương rất quan tâm thân thể vị hôn phu của mình." Chợt nghĩ đến cái gì, chân mày của hắn nhảy lên, "Cổ độc mà trên người của vị hôn phu của Thủy cô nương bị trúng cổ độc sẽ không phải là Đoạn Tình cổ chứ?"

Đoạn Tình cổ, nếu người bị trúng cổ thì cũng không phải thật sự là sẽ đứt tình tuyệt yêu, mà là sẽ không thể làm chuyện mây mưa, chỉ có thể đành nén lấy.

Cơ Mộc Ly lạnh lùng liếc hắn, "Ngươi suy nghĩ nhiều."

Bắc Đường Liệt cười cười, một tay nắm chặt lấy cổ tay của hắn, rồi nhìn sắc mặt của Cơ Mộc Ly lqdNgư để phân biệt ra được cổ mà trên người bị trúng, một chút xíu trầm xuống.

"Ngươi trúng Thị Huyết cổ?" Vẻ mặt hắn nặng nề hỏi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio