Đế đô trăng soi sáng mặt hồ, du khách vãng lai với các cặp tình nhân ngồi trên những chiếc thuyền nhỏ màu sắc rực rỡ nhè nhẹ trôi trên mặt hồ lặng sóng, nhàn nhã thưởng thức phong cảnh tuyệt mỹ ven bờ. Thi thoảng lại truyền đến - câu thơ của các tài tử giai nhân đối ẩm. Cũng bởi vì vậy mà bầu không khí ở đây tràn đầy tình thơ họa ý nên phong cảnh càng tăng thêm mấy phần diễm lệ.
Ở trong số các du thuyền đó một đôi thanh niên nam nữ ngồi ở mui thuyền vừa nói chuyện phiếm vừa cười với nhau rất vui vẻ. Nam thì tuấn tú, cương nghị, nữ thì trang nhã, ngây thơ. Đúng là trai tài gái sắc một đôi trời định, làm cho các du khách đi qua đều thầm khen một tiếng: "Quả là một đôi trời sinh"
Đôi thanh niên đó chính là Hàn Phong Tuyết và Viên Mộng Dao nhân lúc rảnh rỗi rủ nhau đi du thuyền ngắm cảnh trên mặt hồ. Lúc này đã cách lúc xảy ra chuyện ở tửu lâu tầm tháng hơn, trong tháng đó Hàn Phong Tuyết vẫn rất hay lui tới tìm Viên Mộng Dao, Viên Khải cũng hết sức tán thành việc hai người họ qua lại. Trong khoảng thời gian tiếp xúc nhau đó, dần dần hai người họ càng ngày càng trở nên thân thiết hơn.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua làm tung bay mái tóc đen tuyền theo làn gió. Hàn Phong Tuyết đôi lúc lại quay sang nhìn Viên Mộng Dao như sợ cơn gió sẽ thổi bay nàng ra xa mình bất cứ lúc nào vậy. Cô gái ngồi sau nhận được sự ưu đãi lớn từ người mình yêu thương ngại ngùng tới đỏ ửng hai gò má, nhìn thấy vậy Hàn Phong Tuyết bất giác cũng trở nên ngây dại.
Đưa đôi tay ra đỡ lại làn tóc đen tuyền mềm mượt như nhung của Viên Mộng Dao đang tung bay trong gió, rồi nhìn sâu vào đôi mắt đen huyền long lanh của nàng, Hàn Phong Tuyết mỉm cười:
- Nàng có đồng ý làm người trong lòng ta không? - Trong giọng nói của Phong Tuyết chứa đầy tình cảm yêu thương, sự dịu dàng thùy mị.
Viên Mộng Dao bình tĩnh nhìn Hàn Phong Tuyết, nàng nhìn thấy sự chân thành, thấy tình yêu mãnh liệt trong đôi mắt của người nam nhân trước mặt. Đôi má khẽ ửng hồng, nàng nhẹ nhàng gật đầu rồi sau đó ngả đầu vào trong lòng Hàn Phong Tuyết dụi dụi như đang làm nũng. Hàn Phong Tuyết mỉm cười, nụ cười thật ngọt ngào và rực rỡ. Cánh tay cậu đưa lên rồi ôm lấy Viên Mộng Dao vào lòng thật nhẹ nhàng như làn gió mùa hạ mơn trớn trái tim người con gái.
........
Phủ của Âu đại công tước là một trong những kiến trúc kiên cố nhất. Bên trong phủ có một người trung niên toàn thân mặc một bộ y phục màu vàng đang tập trung viết cái gì đó trên giấy, đứng bên cạnh là một vị phu nhân tuyệt sắc đang mài mực cho hắn. Lúc này từ ngoài bước vào một người toàn thân mặc một bộ y phục mày đen cung kính nói:
- Thiếu gia, Đại phu nhân. Đây là thông tin về Tuyết Phong, xin hai người hãy xem qua - Nói xong người mặc áo đen đưa một xấp giấy ra trước mặt hai người
Người được gọi là Thiếu gia sắc mặt không chút thay đổi đưa tay ra nhận lấy xấp giấy rồi sau đó từ từ liếc qua từng trang giấy. Bỗng nhiên con ngươi của người thiếu gia hơi co lại, lấy bút khoanh tròn vào hai chỗ trên tờ giấy. Chỗ thứ nhất là: Tuyết Phong là học viên kiêm giảng viên của học viên Diệu Huy mà lại còn đang ở cùng ký túc với tam điện hạ. Ngoài ra còn một thông tin nữa là: Tuyết Phong làm việc vặt ở sân sau trong Long Phụng Tề Vũ. Ba năm trước khi thiếu gia nhà họ Phong, thiếu gia nha họ Hạo, tiểu thư nhà họ Vân, tiểu thư nhà họ Nhạc cùng với tiểu thiếu gia của nhà họ đã từng đến lầu của Long Phụng Tề Vũ dùng bữa. Tuyết Phong đã mang đồ lên cho họ rồi ở lại trong đó một lúc lâu. Một lúc lâu sau thì Nguyệt công chúa (Ngao Nguyệt) cũng đến, khi Tuyết Phong rời khỏi phòng đó thì Nguyệt công chúa cũng vội vàng theo sau.
Người trung niên được gọi là thiếu gia hơi cau mày như đang suy tính điều gì đó. Người mỹ phụ đứng bên cạnh cứ yên lặng không hề nói một câu nào. Mãi một lúc lâu sau người trung niên mới cất tiếng:
- Đi, mang sự việc xảy ra ở Long Phụng Tề Vũ cách đây năm trước điều tra lại một cách thật kỹ lưỡng. Không được phép bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào. Ngoài ra cũng phải xem xét xem quan hệ của Phong Tuyết với Tam điện hạ và Nguyệt công chúa là như thế nào. Sau khi điều ttra ra lập tức báo lại.
- Vâng - Ngươi áo đen đáp lại một câu rất có khí thế, sau đó thì lui ra khỏi phòng.
...........
HOÀNG CUNG ĐẾ QUỐC
Ngao Nguyệt đang ngồi ở chòi nghỉ mát trong ngự hoa viên thưởng thức vẻ đẹp trời ban của hoa sen giữa hồ
- Vào đi
Ngao Nguyệt vừa dứt lời thì một tên thị vệ bước ra từ bên cạnh chòi nghỉ mát. Hắn quỳ chân xuống đất rồi cũng kính nói:
- Khởi bẩm công chúa, trong phủ của Âu đại cong tước có một sự điều động nhân lực nhỏ. Hình như là họ đang muốn điều tra về Tuyết Phong
- Cứ tiếp tục theo dõi động tĩnh của phủ Âu công tước, có tình hình gì mới lập tức báo lại.
Ngoài ra, Khang nam tước và một số quý tộc có ý đồ khác đều phân công nhau điều binh khiển tướng hướng tất cả các mũi nhọn tấn công vào thẳng Hàn Phong Tuyết
.............
Ấy vậy mà nhân vật chính trong vụ việc lần này lại chả mảy may biết tý nào về chuyện đang và sắp xảy ra với mình. Hàn Phong Tuyết vẫn đang ung dung ngồi trong phòng của Sài Lão luyện đàn. Khúc đàn của Hàn Phong Tuyết lúc này không còn êm tai và hoa mỹ nữa mà ngược lại, nó mang theo bầu không khí chết chóc, thảm sát. Mười đầu ngón tay kéo căng dây đàn. Chỉ thấy ngón tay giữa bên phải nhẹ nhàng ngoáy ra không trung bên ngoài một cái, khình khí lập tức bắn ra tứ phía
"Choang...." Tiếng đổ vỡ của chiếc tách trà rơi từ trên bàn ăn xuống đất cách đó không xa
- Tốt lắm, có thể trong một thời gian ngắn thế mà con có thể kết hợp cả cầm kỹ và võ kỹ lại với nhau bắn ra được thứ khình khí vô hình, Phong Tuyết, đến ta cũng còn phải đố kỵ với con đấy - Sài Lão nở một nụ cười hiền hòa. Cái từ đố kỵ kia được thốt ra từ miệng lão cũng chỉ là do hưng phấn nhất thời thôi
- Sư phụ, cho dù con có thể bắn ra được khình khí nhưng sức ảnh hưởng cực hạn của khình khí đó lại không mạnh vốn không hề có giá trị thực dụng. Chả biết tại sao từ trước tới giờ con vẫn không thể kết hợp cầm kỹ và võ kỹ lại làm một để bộc phát ra uy lực thật sự của tiếng đàn chứ đừng có nói đến chuyện dùng nó để nâng cấp tinh thần công pháp, tinh thần trực tiếp công kích kẻ thù. - Lời khen ngợi của Sài Lão cũng không làm cho Phong Tuyết đắc ý huênh hoang mà chỉ giúp cậu tìm ra thêm những chỗ yếu kém của mình.
- Phong Tuyết à, dục tốc bất đạt, con mới tiếp xúc với đàn cầm có tháng mà đã đạt đến bước này đã là cực kỳ tuyệt vời rồi, đừng có vội vã mà làm gì. Chỉ cần ngọn lửa của con đến giới hạn cần đạt thì những vấn đề này ắt được giải quyết cả thôi con
- Ừm - Hàn Phong Tuyết cũng không hỏi thêm gì nhiều mà lại bắt đầu tập trung tất cả tinh thần vào tiếp tục luyện đàn.
Buổi sáng ngày thứ , Hàn Phong Tuyết giảng xong tiết học liền đi ngay tới tửu lâu Thiên Thai. Hàn Phong Tuyết của ngày hôm nay đã đạt đến sao kỹ tông rồi. Trong học viện Diệu Huy này, người có tu vi cao hơn cậu cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay cậu cũng không có ý định nghe giảng mà chỉ là muốn đến thuyết trình cho các thầy cô nghe. Thông qua giảng giải sẽ cũng cố vững chắc thêm nền móng kiến thức cơ bản trong cậu. Mà cuối năm nay cậu phải thuyết trình tốt nghiệp rồi.
Vì hôm nay cậu có hẹn sẽ cùng Mộng Dao đi du ngoạn núi Thiên Đô nên cậu mới vội vàng quay về như thế. Nhìn thấy Phong Tuyết về Mộng Dao liền cười thật tươi rồi vội chạy về phía Phong Tuyết. Mộng Dao cũng không hề để ý tới ánh mắt của cha mình mà cứ chạy thẳng tới cầm tay Phong Tuyết kéo đi.
- Nữ sinh hướng ngoại ( con gái khi lớn lên sẽ theo người khác để tìm mỗi lương duyên chứ không chịu ở nhà. Giống như câu, con gái như bát nước hắt đi ) câu này chút cũng chả sai tý nào. - Viên Khải chỉ có thể nói to kèm theo tiếng thở dài như thế làm cho những người trong tửu lâu có một trận cười hả hê.
Vừa ra khỏi tửu lâu thì nụ cười hạnh phúc trên mặt Hàn Phong Tuyết chợt tắt ngấm. Cậu nói với Mông Dao:
- Nàng quay về tửu lâu trước đợi ta, dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng không được ra ngoài.
Thấy bộ dạng nghiêm túc của Phong Tuyết, Mộng Dao lo lắng hỏi dồn:
- Phong Tuyết, có chuyện gì vậy?
- Không còn thời gian để giải thích nữa rồi, nàng mau quay vào trong đi. - Hàn Phong Tuyết vội đẩy Mộng Dao về phía Tửu lâu.
- Thiếp không đi - Mộng Dao ngang bướng trả lời
"Rầm rầm....." mặt đất rung động kịch liệt, trong nháy mắt, một kỵ binh áo giáp sắt trang bị đầy đủ xuất hiện nay trong tầm mắt, đằng sau kéo theo cả một đội quân.
Mộng Dao lập tức hiểu vì sao Phong Tuyết muốn nàng rời khỏi đó, nàng vội vàng nép vào bên thân Hàn Phong Tuyết, thấp giọng nói:
- Họ tới là vì chúng ta sao?
Hàn Phong Tuyết trả lời bằng chất giọng nghiêm trọng:
- E là đúng như vậy.
Sự phỏng đoán của Hàn Phong Tuyết lập tức được chứng thực. kỵ binh tiến tới chỗ hàn Phong Tuyết thì xếp thành hàng, còn bộ binh thì tiến đến xung quanh vây hai người vào giữa. Giữa đám kỵ binh, một kỵ sĩ trung niên cưỡi một con ngựa trắng phau tiến lên phía trước. Hai mắt của vị kỹ sĩ này rất có thần, đôi lông mày trắng phau sắc như gươm, nhìn dáng oai phong bệ vệ. Vị kỵ sĩ đó nhìn thẳng vào Hàn Phong Tuyết. Hàn Phong Tuyết sao kỹ tông bị đôi mắt sắc như gươm của ông ta đảo qua một lượt . Ánh mắt như ngàn con dao đâm xuyên qua người làm tinh thần Phong Tuyết có chút rối loạn. Phong Tuyết lập tức ổn định lại tinh thần cuả mình, trong lòng có chút kinh ngạc. Cậu có thể nhìn ra tu vi của người kỵ sĩ kia không thể mạnh bằng cậu nhưng ánh mắt của ông ta lại làm cho tinh thần của cậu bị rối loạn. Đây có lẽ là phong độ do một thời gian dài chinh chiến mà tạo thành, rất khí phách.
- Âu đại công tước - Hàn Phong Tuyết hướng về phía người ngồi trên ngựa chào hỏi.