Tây Môn Tình Nhi mở to hai mắt trừng Dạ Mặc Phong!
"Ngươi nói mau! Nói mau! Nàng rốt cuộc là ai!?"
Dạ Mặc Phong và Vân thái hậu dường như là bị biểu hiện quá khích của nàng doạ ngây người!
Dạ Mặc Phong mở miệng không biết nên nói cái gì, tiết tấu này làm hắn có chút sợ, nữ nhân quả thật là một sinh vật kỳ lạ.
Đúng lúc này, bỗng dưng một trận tiếng bước chân đi nhanh lại đây!
"Hoàng huynh không nói thì để ta tới nói!"
Một nữ tử thanh lệ kiều quý xuất hiện trong tầm mắt.
Nàng mặc một thân cung trang tơ lụa, trang sức xa hoa không chút bủn xỉn, ngẩng cao đầu kiêu ngạo đi lại, cứ như sợ người khác không biết nàng có bao nhiêu cao quý!
Xác thật, ở đây có rất nhiều người đã nhận ra nàng: Thập tam công chúa Dạ Lưu Vân!
Tại kinh thành, người quen Dung Mị không nhiều lắm, người ghét nàng cũng không nhiều lắm, nhưng vừa khéo!
Trong đó có Dạ Lưu Vân!
"Nữ nhân kia căn bản không phải Minh Vương phi! Bổn công chúa tuyệt đối không thừa nhận nàng là hoàng tẩu của ta!" Dạ Lưu Vân lớn tiếng nói.
Tây Môn Tình Nhi vì quá kích động nên âm lượng rất lớn, vừa vặn Dạ Lưu Vân đang đi tìm Vân thái hậu vừa bước vào cửa liền nghe được, lập tức không do dự gì chạy nhanh lại đây.
Tây Môn Tình Nhi đôi mắt sáng lên: "Thật sự?"
Dạ Lưu Vân cười: "Tất nhiên! Đó chẳng qua là lời nói miệng của cửu hoàng huynh! Không có thánh chỉ và hôn thư, Dung Mị không tính là vị hôn thê của hắn!"
Tây Môn Tình Nhi không quen Dạ Lưu Vân, nhưng vừa nghe nàng nói những lời này, lập tức không hề so đo, ngược lại bắt đầu nổi lên nói chuyện.
Người không biết nhìn vào còn tưởng hai người bọn họ là tri kỉ nhiều năm không gặp!
Tây Môn Tình Nhi lôi kéo Dạ Lưu Vân hỏi: "Nữ nhân đó tên là Dung Mị sao? Nàng là người thế nào? Mau kể cho ta nghe!"
Năm năm trước, Tây Môn Tình Nhi chỉ mới tuổi, một nha đầu choai oai mà thôi, tự nhiên là không có nghe những chuyện náo động bên ngoài.
"Ta thấy ngươi còn nhỏ, khẳng định không nghe đến những tin đồn năm trước.
Lúc đó toàn bộ đại lục đều biết tiếng xấu của Dung Mị! Nào là xấu nữ, nào là phế vật, vân vân..."
"Dạ Lưu Vân!" Dạ Mặc Phong hoàn hồn chặt ngang lời.
"Ngươi nói bậy cái gì đó!"
"Ta không có nói bậy, năm năm trước tùy tiện kéo một người qua đường lại hỏi bọn họ cũng sẽ nói như vậy!" Dạ Lưu Vân bị quát có chút chột dạ.
Lúc trước Dung Mị quả thật là như thế, nhưng sau đó nàng thay đổi quá nhiều.
Biến cường, biến xinh đẹp, còn chuyên môn đối nghịch với mình, Dạ Lưu Vân chỉ cần nhớ đến gương mặt của Dung Mị, trong lòng ghen ghét bốc hoả!
Nhưng thì tính sao?
Dù sao quần chúng căn bản không biết rõ ràng là được!
Dạ Lưu Vân tự an ủi, "Lại nói tiếp, ta không hiểu cửu hoàng huynh thích nàng ở điểm nào?"
"Bởi vì nàng đẹp." Dạ Mặc Phong ung dung nhướng mày.
"Dung Mị chỉ là đồ thường dân!"
"Bởi vì nàng đẹp."
"Dung Mị là phản đồ cấu kết với ma tộc!"
"Bởi vì nàng đẹp!" Dạ Mặc Phong nghiêm túc gật đầu, chân thật đáng tin nói.
"Ngươi…!!" Dạ Lưu Vân tức muốn hộc máu!
Nhưng mà nàng không thể không thừa nhận, Dạ Mặc Phong nói đúng!
"Ngươi…! Ta là muội muội của ngươi a! Sao ngươi lại đi bênh vực người ngoài!" Dạ Lưu Vân la lối.
"Ta chỉ nói sự thật thôi." Dạ Mặc Phong phe phẩy cây quạt, cười nói.
Tây Môn Tình Nhi sắc mặt mê mang nghe hai người cãi cọ, không biết nên tin ai, "Dung Mị có đẹp như vậy sao? Tứ quốc đệ nhất mỹ nhân chính là nhị công chúa nhà ta, chẳng lẽ Dung Mị còn đẹp hơn nàng?"
"Đó là đương nhiên." Dạ Mặc Phong nói không hề có áp lực tâm lý.
Dạ Lưu Vân cười lạnh, đột nhiên cắm vào một câu, "Hoàng huynh, thật ra ngươi cũng thích Dung Mị nên mới bênh vực nàng như vậy, đúng hay không?"
Tây Môn Tình Nhi:?!!!!
Vân Thái hậu:???
Phượng Miên Miên: "......"
Dạ Mặc Phong sợ ngây người!
Thích Dung Mị?
Cho mười lá gan hắn cũng không dám thích nàng a!
Nha đầu này muốn hại chết hắn sao?!
Dạ Lưu Vân ngươi đúng là rắp tâm!!!.
Truyện Khoa Huyễn
"Ngươi nói bậy!" Dạ Mặc Phong giận dữ phản bác.
"Ta có nói bậy hay không ngươi tự biết! Ngươi dám thề rằng ngươi không có thích nàng?" Dạ Lưu Vân không yếu thế nói.
"Ta không có…." Dạ Mặc Phong thế nhưng có chút chột dạ.
Nha đầu Dạ Lưu Vân này không lẽ đã biết cái gì rồi?
Dạ Mặc Phong tất nhiên không quên được Dung Mị từng là một cô nương cổ linh tinh quái, nàng bất đồng với những thiếu nữ bình thường, mị lực muôn vàn, rất chọc người thích.
Thiếu niên xác thật có một thoáng tình đậu sơ khai.
Nhưng lúc sau, biết được Dạ Mặc Thần thích Dung Mị, hắn lại không có bất cứ cảm giác gì không ổn.
Ngược lại, bỗng dưng cảm thấy mình cũng không phải thích nàng như tình yêu nam nữ.
Hắn đối với Dung Mị có thể nói là chân thành như bằng hữu và người thân mà thôi.
Hơn nữa đó cũng là chuyện từ nhiều năm trước! Hiện giờ hắn khẳng định là thích Phượng Miên Miên!
Dạ Mặc Phong cảm nhận được một ánh mắt nhìn chăm chú, quay đầu liền bắt gặp là Phượng Miên Miên!
Thảm rồi!
"Miên Miên, đừng nghe Dạ Lưu Vân nói bậy! Ta chỉ thích một mình nàng!" Dạ Mặc Phong vội vàng giải thích.
Phượng Miên Miên: "......"
Dạ Lưu Vân: "......"
Tây Môn Tình Nhi: "......"
Đột nhiên nghe được lời thổ lộ, khuôn mặt băng lãnh hơi mất tự nhiên.
Phượng Miên Miên lặng yên dời tầm mắt đi chỗ khác, "Ngươi… không cần giải thích với ta làm gì, chúng ta lại không có quan hệ…."
Thái độ của Phượng Miên Miên thật sự lãnh đạm, làm Dạ Mặc Phong gấp đến độ xoay quanh, nhất thời cũng không hề so đo với Dạ Lưu Vân.
Mà tất cả mọi người không hề biết rằng, nhân vật chính trong miệng bọn họ đang ở ngay tại cách vách, hơn nữa cũng nghe hết lời bọn họ nói không sót chữ nào.
................!
"Sao lại thế này, càng lúc càng náo nhiệt." Dung Mị đỡ trán.
Tùy tiện chọn một chỗ thế nhưng lại đụng trúng Vân thái hậu còn có Dạ Lưu Vân, đợi lát nữa nói không chừng Dạ Mặc Thần cũng đến luôn?
Ách, phi phi phi!
Lung tung rối loạn cái gì đâu không… Đường đường Minh Vương điện hạ sẽ đến sòng bạc? Nói giỡn!
"Tiểu Mị Nhi, đang nghĩ gì thế?" Đang suy nghĩ, một âm thanh trẻ con vang lên.
"Tiểu Linh, vất vả rồi." Dung Mị cười cười nhìn một nữ hài nho nhỏ xuất hiện.
"Không có gì.
Chuyện đó… bây giờ chúng ta đi sao?" Cổ Linh ngập ngừng hỏi, "Tiểu Miên Miên và tiểu hoàng đế hai người họ…."
Dung Mị trầm mặc.
Không cần Cổ Linh nói nàng cũng biết.
Cổ Linh đi cùng Phượng Miên Miên nhưng chỉ có một mình Phượng Miên Miên bị phát hiện, trong đó khẳng định có phần do nàng cam tâm tình nguyện.
Phượng Miên Miên đi theo Dạ Mặc Phong ở hoàng cung, Bạch Lăng ở Minh Vương phủ, đều là hai nơi không dễ ra vào, muốn cứu người đi, cách tốt nhất là ra ngoài.
Trùng hợp, Dung Mị nhớ tới sòng bạc Thiên An là sản nghiệp của mình vậy nên đã nhờ Cổ Linh truyền lời cho Phượng Miên Miên bảo nàng tìm cách dẫn cả Bạch Lăng lại đây.
Phượng Miên Miên quả nhiên không làm Dung Mị thất vọng, vậy mà thật sự đưa được người từ Minh Vương phủ đi ra.
Trong quá trình khẳng định không thiếu Dạ Mặc Phong trợ giúp, có thể thấy hắn thật sự rất tốt với Phượng Miên Miên.
Một đôi uyên ương như vậy, Dung Mị có chút chần chờ, không đành lòng chia tách Phượng Miên Miên và Dạ Mặc Phong.
Dung Mị không muốn lấy quyết định của mình áp đặt lên bọn họ, bọn họ có quyền theo đuổi hạnh phúc, chỉ là nàng không giống….
Dung Mị nghĩ nghĩ, nói: "Không nghĩ tới Vân thái hậu và Dạ Lưu Vân cũng ở đây, dù sao Miên Miên và Bạch Lăng đều đến rồi, cứ để bọn họ chơi một lát rồi lại đi." Nàng không hy vọng việc này kinh động đến Vân thái hậu.
Dung Mị ngoắc ngoắc thiếu niên shota, Tiểu Hữu Ý lập tức chạy đến.
Thấy bên người Tiểu Mị Nhi thình lình xuất hiện một thiếu niên, Cổ Linh không khỏi quét mắt một vòng, nghiền ngẫm chưa nói gì.
Hữu Ý: "Quân thượng có gì phân phó?"
"Ngươi đi tìm chưởng quầy An Sinh, kêu hắn cử người đến chủ trì trò chơi đi." Dung Mị nói.
Nếu để đám người này tiếp tục cãi thì mặt trời lặn mất.
Hơn nữa người bị lôi ra bàn luận là chính mình, Dung Mị không cảm thấy vui vẻ gì..