Dạ Mặc Phong đứng bên cạnh rùng mình, không dấu vết bước cách xa hắn một chút.
Cửu ca lúc nào cũng giống khối băng, lạnh chết hắn.
"Cửu ca, vậy là tên ăn mày kia không chỉ đắc tội ta mà còn chọc đến ngươi nữa hả?"
Dạ Mặc Thần liếc hắn một cái "Nàng là nữ."
Ngắn gọn ba chữ làm Dạ Mặc Phong đứng ngơ như bị sét đánh!
"Cái gì!? Không phải chứ! Lúc nàng lột quần áo của ta làm gì có chút bộ dáng rụt rè nào của nữ tử?"
Tất nhiên, hiện tại hắn đã sớm mặc một bộ y phục khác vào rồi nhưng chỉ cần nhớ lại tình cảnh đó, hắn cảm thấy vô cùng mất mặt!
Giờ thì tốt rồi, cửu ca nói cho hắn, nàng, là, nữ!
Huhu~ Ta không sống nữa!
Dạ Mặc Phong than thở, lại không biết vị đại thần bên cạnh lúc này mặt đã đen đến có thể nhỏ mực.
Thiếu niên sầu đời bỗng cảm thấy toàn thân nhẹ tênh, giống như đang bay vậy!
Mà quả thật, hắn bay! Bị Cửu ca nhẹ nhàng ném bay vào hướng cửa Di Hoa Viện.
Tiếng nói lạnh nhạt phiêu phiêu truyền tới "Đi tìm nàng."
Dạ Mặc Phong đều sắp khóc! Ngươi có giỏi thì vào mà tìm a! Đồ cuồng sạch sẽ!
Mình có làm gì đâu? Đang yên đang lành lại tức giận? Chẳng lẽ hắn nói gì sai sao?
Từ từ! Nói gì sai....
Dạ Mặc Phong chính đang suy nghĩ đến nhập tâm, hoàn toàn quên mất tình huống của bản thân.
......
Trước cửa phòng Liên Tuyền, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
"Xoẹt, xoẹt---" Hai bên rút gươm khỏi vỏ, ai cũng không chịu nhường ai.
Dạ Nhất xuất chiêu trước, với thực lực của hắn, giải quyết bọn họ chỉ cần vài phút thôi!
"Vút--" kiếm trong tay vung ra tạo thành một đạo linh khí cường đại đánh ra ngoài.
Đúng lúc này!
Một thứ gì đó bay vụt tới! Quỹ đạo nhắm ngay giữa hai người.
Dạ Nhất liếc nhìn: !!!!
"Thập Nhất?? Cẩn thận!" Hắn hoảng hốt hô, chiêu thức đã xuất ra, không thể thu hồi. Đồng thời cũng vọt tới hỗ trợ.
Dạ Mặc Phong còn đang suy nghĩ thì bỗng nghe tiếng của Dạ Nhất. Vừa hoàn hồn, nghênh đón là một đường kiếm khí sắc bén!
"Định mệnh!!"
Cũng may tốc độ là thứ hắn giỏi nhất, nhanh chóng né tránh chỗ hiểm yếu, dùng linh khí bao quanh thân thể.
"Rầm---"
Đau đau đau...
"Dạ Nhất! Cái tên này, tính ám sát ta à!" Dạ Mặc Phong xoa mông đứng dậy, không quên mắng to.
Hôm nay ngày gì mà xui thế nhỉ? Chỉ trong một buổi tối mà biết bao phiền phức!
Tức chết ta!
"Ai biết ngươi tự dưng lại bay vào đây."
Dạ Mặc Phong trừng mắt "Còn không phải tại vương gia nhà ngươi! Ta rốt cuộc có phải đệ đệ của hắn không vậy trời~"
Hai người ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn cho đám người của Dạ Kim Tài ăn bơ.
Tên thị vệ xấu hổ :"Khụ khụ...! Thập nhất hoàng tử?"
Dạ Mặc Phong và Dạ Nhất quay đầu, cuối cùng cũng nhớ đến còn có người ở đây.
"Ngươi là...?" Dạ Mặc Phong nheo nheo mắt. Nhìn quen lắm nhưng chả nhớ nổi là ai.
Thị vệ vội tiếp lời: "Ta là hộ vệ bên cạnh thế tử a! Tên là A Thu."
Dạ Mặc Phong sực nhớ ra, hắn hài hước nói:"Á à~ Dạ Kim Tài ấy hả?"
"Vâng, đúng vậy!"
Cùng là người trong làng ăn chơi, hắn tất nhiên sẽ thấy quen rồi. Trên thực tế, đứa cháu trai này còn lớn tuổi hơn Dạ Mặc Phong nữa cơ. Dạ Kim Tài vẫn luôn lẽo đẽo theo sau giống như tiểu đệ, nhưng Dạ Mặc Phong trước giờ đều làm lơ hắn.
Bởi vì Dạ Mặc Phong biết, bất kỳ kẻ quyền quý nào tiếp cận hắn, tuyệt không phải vì địa vị của bản thân hắn, mà là vì một thân phận đặc biệt khác - đệ đệ duy nhất được Cửu điện hạ công nhận!
Đây là một trong những nguyên nhân Dạ Mặc Phong có thể đi ngang cả kinh thành! Chỉ vì thực lực của hắn vẫn chưa đủ, chủ yếu chính là vị đại thần phía sau hắn kìa!
Đối với chuyện này, Dạ Mặc Phong vẫn luôn rất đắc ý. Có giỏi ngươi cũng đi tìm ca ca lợi hại như vậy đi! Hâm mộ, ghen tị, hận cũng vô ích!
Hắn nhìn hai người "Chuyện gì thế này?"
"Bẩm điện hạ, thế tử đang ở trong phòng mà tên này cứ đòi xông vào." Thị vệ A Thu cáo trạng trước.
Dạ Nhất: "Lục soát!"
Dạ Mặc Phong khó xử:"Cái này... Dạ Nhất, bọn họ đúng thật là người của thế tử đấy. Chắc nàng không có trong này đâu." Hắn thừa biết tên mập kia đang làm gì bên trong, không muốn nhìn a~
Dạ Nhất nhíu mày, chần chừ lắc đầu:"Nàng này tinh ranh như hồ ly vậy, ta cũng đã từng bị nàng lừa gạt. Không kiểm tra, ta không an tâm." Nói xong, bước về phía cửa phòng định đẩy vào.
Nhưng tay hắn còn chưa đụng tới cửa liền nghe trong phòng truyền ra tiếng lạ.
"Ưm... ưm..."
"Ha~"
"Đừng mà...~"
Bất kì ai đến Di Hoa Viện đều biết, đây là giọng của Liên Tuyền cô nương, trăm phần trăm không giả!
Dạ Mặc Phong: .... Phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nghe aaaaaa!!
A Thu: .... Ta đã quen rồi.
Dạ Nhất: .....
Cánh tay dừng đột ngột, toàn thân đều cứng đơ, biểu tình của hắn... Quả thật giống như sắp nứt ra tới nơi!
Dạ Nhất máy móc xoay người "Mới vừa rồi có tiếng gì vậy, gió quá lớn ta nghe không rõ." Sau đó nghiêm trang thêm một câu "Tiếp tục kiểm tra phòng khác!"
Nói xong liền chạy trối chết, lúc xuống cầu thang còn suýt nữa té cái sấp mặt.
------
Để viết đoạn cuối quả thật là thử thách lớn á. Vứt gần hết liêm sỉ rồi :>>