"Có thể cho ta được không? Vài cây thôi cũng được." Dung Mị trông mong nhìn hắn, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Chính là sau khi nghe xong, Dạ Mặc Thần im lặng không nói gì.
Dung Mị gấp tới độ dậm chân:"Vương gia~ Ngươi không phải nói ta xấu sẽ làm ngươi mất mặt sao? Có Cỏ Bảy Màu ta liền không xấu nữa, thật đấy!"
"Tiểu nha đầu, đừng nói với ta... Ngươi trộm vào Tàng Bảo Các chính là vì thứ này?" Ánh mắt nam tử nhìn nàng, thâm sâu lại phức tạp.
Dung Mị gật gật đầu nhỏ:"Đúng vậy!"
"Nhưng... Tàng Bảo Các không có."
Dung Mị:"...." Ý gì vậy?
Dạ Mặc Thần lời nói giống như sét đánh ngang tai:"Ngươi nghĩ Bảo Các của vương phủ là bãi rác sao, cái gì cũng ở trong đó? Mấy thứ linh tinh này tất nhiên là bị vứt vào nhà kho rồi."
Nà ní?!!
Nhà kho!? Một thảo dược tương đối quý hiếm thế nhưng bị tùy tiện ném vào cái nơi hỗn tạp đó!? Tên này rốt cuộc giàu tới mức nào vậy!!
Dung Mị sắc mặt xanh mét, mí mắt kịch liệt nhảy lên, cho nên nói... ngay từ đầu nàng đã đi sai hướng rồi!?
Đi sai hướng không nói, nàng còn đi sai tới bên cạnh hắn??
Vì sao ông trời lại hố nàng như vậy?!
Dung Mị trong lòng tức giận hộc máu tam thăng, một bộ buồn bực đến sắp khóc.
Dạ Mặc Thần nhìn thấy bộ dáng này của nàng thì lại câu môi cười:"Ngốc!"
"Chết tiệt! Ngươi dám cười nhạo ta!" Dung Mị nhảy bắn người lên.
Dạ Mặc Thần trong mắt ý cười không giảm:"Được rồi, chỉ là vài cọng cỏ thôi, cho ngươi là được chứ gì. Lại đây."
Dung Mị tức giận lại phát không ra, xụ mặt ngồi lại trên nhuyễn nệm, mặc cho hắn tiếp tục bôi thuốc.
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân đi vào, "Loảng xoảng---"
Dung Mị muốn quay đầu nhìn qua nhưng Dạ Mặc Thần bóp chặt cằm nàng, "Ngồi yên."
"Nga~" Dung Mị liếc mắt nhìn trộm, phát hiện người đến là một vị ma ma, trên mặt nàng lúc này che kín kinh ngạc, không, phải nói là khiếp sợ.
Lương ma ma vốn là người bên cạnh thái hậu, được cử đến chăm sóc Dạ Mặc Thần từ khi hắn còn nhỏ, có thể tính là một nửa vú nuôi đi. Tự hỏi có rất ít người hiểu rõ Dạ Mặc Thần như nàng.
Nhưng mà giờ phút này, ánh mắt nàng tạc nứt.
Nàng nhìn thấy gì, vương gia nhà nàng thế nhưng đích thân bôi thuốc cho một cô nương xa lạ! Hơn nữa còn rất chuyên chú, rất ôn nhu cái loại này!
Ngược lại vị cô nương kia, nàng không những không hoa si mà còn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn ghét bỏ.
Một màn này giống như sấm sét đánh từ trên đỉnh đầu xuống!
Nàng không hoa mắt chứ!
Vương gia nhà nàng không thích nữ nhân tiếp cận, càng không nói không thích chạm vào nữ nhân... Trong phạm vi năm bước có nữ nhân đều sẽ khiến hắn khó chịu.
Chính là hiện tại hắn chủ động giúp nhân gia cô nương bôi thuốc!
Điều này nói lên cái gì?!
Lương ma ma hít sâu một hơi... Từ trong cung lăn lộn đến vương phủ, có thể làm được vị trí này, bản thân nàng tất nhiên không phải nhân vật đơn giản!
Lại nói, trực giác của nữ nhân cộng thêm kinh nghiệm tuổi đời, nàng còn có cái gì không hiểu?
Mùa xuân của vương phủ... tới rồi a!
Dung Mị trừu trừu khoé miệng, người của vương phủ sao đều kì lạ như vậy? Ánh mắt nhìn nàng như nhìn thấy thiên thần giống nhau!
Bị nhìn chằm chằm như vậy, nói thế nào đều không thoải mái.
Dạ Mặc Thần cùng lúc cũng hoàn thành bôi thuốc, cất mọi thứ lại trong hộp.
Lương ma ma bình tĩnh lại đây, một bên ngó Dung Mị, một bên bẩm báo:"Vương gia, nghe nói có vị cô nương bị thương, ta sợ Dạ Nhất tay chân vụng về nên đến giúp."
"Không cần nữa."
Lương ma ma gật đầu, thật đúng là không cần, vương gia ngươi đã xử lí hết rồi còn đâu.
"Vậy lão nô xin phép lui ra." Nàng phải nhanh nhanh về viết thư cho thái hậu để lão nhân gia ngài định đoạt. Vương gia khó khăn lắm mới có ý với cô nương nhà người ta, không thể để vụt mất!
Dung Mị vội hô:"Chờ đã", nàng quay đầu nói với Dạ Mặc Thần:"Không phải nói sẽ cho ta Cỏ Bảy Màu sao? Ta muốn bây giờ, lập tức!" Tránh đêm dài lắm mộng, vì nó nàng chịu đựng hơi bị nhiều rồi!
Dạ Mặc Thần tùy tiện xua tay:"Biết rồi!"
Lương ma ma hiểu ý, cười hiền lành với Dung Mị:"Cô nương, mời đi bên này."
"Làm phiền rồi." Dung Mị vui vẻ đáp, lập tức chạy tung ta tung tăng qua đi, không phát hiện nam nhân sau lưng mặt càng ngày càng đen.
Thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của nàng, Dạ Mặc Thần cũng đã tức đến nghiến răng.
Tiểu nha đầu vô lương tâm! Lấy được thứ mình muốn liền trở mặt không nhận người.
Một giây trước còn làm nũng với hắn, giây tiếp theo liền bỏ đi mất, ngay cả thái độ cảm ơn cũng không có! Chào hắn một tiếng sẽ chết sao?!
Đáng giận!
Minh Vương điện hạ tức giận, vương phủ đều theo đó trở nên âm trầm, mọi người im lặng như ve sầu mùa đông. Dạo gần đây, vương gia ngày càng phóng khí lạnh thường xuyên....
Lương ma ma đi không xa hiển nhiên cũng cảm nhận được, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là trẻ con a.
Ngươi có rảnh thì đi cua đổ cô nương nhà người ta đi, sau đó nàng tự động sẽ tốt với ngươi, ở đó phát giận có ích gì!
Quả nhiên không thể trông chờ vào tiểu tử này, phải mau làm thái hậu ra tay mới được...