Edit: Zi Trong một căn phòng vắng vẻ, một thân ảnh màu đen lười biếng nằm tựa lưng trên ghế dựa, mắt hơi nhắm, khuôn mặt lạnh lùng không mang một chút cảm xúc gì.
Quân Mộ Khuynh không biết tại sao mới sáng sớm Lý Cổ Nguyệt đã gọi mình tới đây làm gì, nàng có cảm giác việc này có liên quan tới đống ma hạch kia, đống ma hạch kia tuy không đáng giá lắm, nhưng đối với Huyết Nguyệt dong binh đoàn hiện nay mà nói chính là một khoản thu không nhỏ.
“Quân cô nương.” Người của Huyết Nguyệt dong binh đoàn sau khi biết chuyện, tất cả đều gọi nàng là Quân cô nương, mặc cho nàng khuyên thế nào cũng không ai chịu đổi, lúc đầu Nghiêm Thanh còn có chút bất mãn, nhưng sau khi biết Quân Mộ Khuynh tài trợ cho bọn họ một đống tài sản như vậy cũng trịnh trọng gọi nàng một tiếng Quân cô nương.
Điều này làm cho Quân Mộ Khuynh vô cùng đau đầu, nàng giúp bọn họ, chung quy cũng chỉ là vì bản thân nàng muốn đối phó với Lôi gia mà thôi, bọn họ lại xem nàng như ân nhân cứu mạng.
“Nói đi, trước đó, bỏ chữ Quân đi.” Bọn họ muốn gọi, Quân Mộ Khuynh cũng không cản được, thôi thì tùy họ.
Lý Cổ Nguyệt sửng sốt, trên mặt thoáng qua một chút nghi hoặc, những vẫn đổi theo: “Cô nương.”
“Nói đi.” Quân Mộ Khuynh gật gật, mắt cũng mở ra.
“Đại ơn đại đức của cô nương đối với Huyết Nguyệt dong binh đoàn chúng ta, người của Huyết Nguyệt dong binh đoàn chúng ta sẽ không bao giờ quên. Từ hôm nay trở đi, cô nương có thể tùy ý điều động Huyết Nguyệt dong binh đoàn, chúng ta nhất định có chết cũng không từ. Dù sau này Huyết Nguyệt dong binh đoàn không còn nữa, ta, Lạc Ưng Hùng, Lạc Anh Ninh cũng nhất định sẽ nghe theo lời sai bảo của cô nương.” Đống ma hạch đấy đã giúp bọn họ giải quyết được nguy cơ trước mắt, ít nhất sau đấu bài danh, bọn họ cũng sẽ còn cầm cự được, rồi sau đó sẽ tìm được cách giải quyết triệt để.
Khóe miệng Quân Mộ Khuynh khẽ cong lên, nàng là vô tình trồng cây, cây lại cho trái, có lời hứa của Lý Cổ Nguyệt, tức là sau này nàng có thêm một trợ thủ, chuyện như vậy, không còn gì tốt hơn.
“Được.” Quân Mộ Khuynh sảng khoái đáp ứng, loại chuyện tốt này không nên từ chối.
Nghiêm Thanh vội vàng chạy vào, nói lớn: “Còn có ta, Quân… cô nương, còn có Nghiêm Thanh ta nữa, sau này ngươi có chuyện gì, ta nhất định sẽ dốc hết sức để giúp, xem chuyện của ngươi là chuyện của mình.” Nghiêm Thanh vỗ vỗ lồng ngực mình, hào hung nói.
“Ta cũng vậy! Huyết Nguyệt dong binh đoàn là nhà của ta, ta sao có thể không đồng ý chứ!” Liên Tí cũng đứng ra nói, Quýnh Ngưu ở sau hắn cũng đang chạy vội tới.
“Cô nương, đừng quên Quýnh Ngưu ta, ngươi giúp bọn ta có gia đình, sau này, ngươi có chuyện gì, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.” Quýnh Ngưu hiền lành cười nói, người của Huyết Nguyệt dong binh đoàn như người nhà của hắn vậy, đội trưởng cũng nói, sau đấu bài danh sẽ để hắn và Liên Tí được ghi tên chính thức vào dong binh đoàn.
Trên khuôn mặt Quân Mộ Khuynh toát ra vẻ nhu hòa hiếm thấy, nàng chậm rãi đứng lên: “Được, người hộ ta, ta nhất định sẽ hộ người lại.” người đối xử tốt với nàng, nàng nhất định sẽ đối xử tốt gấp mười, cũng như thế, người hại nàng, nàng nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.
Lý Cổ Nguyệt sửng sốt một chút, hắn không ngờ có thể đổi lại được hứa hẹn lớn như vậy từ Quân Mộ Khuynh, sau khi lấy lại tinh thần, trong tay hắn lập tức xuất hiện một cái lệnh bài Huyết Nguyệt màu đỏ rực: “Cô nương, đây là lệnh bài của Huyết Nguyệt dong binh đoàn, lệnh bài này có thể ra lệnh cho bất kì lính đánh thuê nào của Huyết Nguyệt dong binh đoàn, kể cả ta.” Lý Cổ Nguyệt trịnh trọng nói.
Có thể ra lệnh được cả cho hắn? “Được rồi, lệnh bài này ta nhận vậy.” Quân Mộ Khuynh vung tay lên, lệnh bài lập tức nằm một góc trong không gian mặt.
Nàng không biết sau này có cơ hội dùng tới nó hay không, nhưng đã có thì còn hơn không mà, nói không chừng sau này nàng thật lại có khi phải dùng tới nó cũng nên.
Quân Mộ Khuynh thế nào cũng không ngờ tới, không lâu nữa nàng thật sự phải dùng tới tấm lệnh bài này, có điều, đây là nói sau.
Hỏa Liêm nằm bên cạnh, vô lực ngẩng đầu nhìn mấy người trước mặt, từ sau khi bọn họ biết nó là thần thú, chủ nhân không để nó nằm trên vai nữa, vừa đến chỗ có người là lập tức quăng nó xuống đất, cũng không ai nói với nó tiếng nào, Lạc Anh Ninh sau khi biết nó là thần thú, mỗi lần thấy nó, sắc mặt đều trắng bệch, rốt cuộc nó đã làm gì chứ.
“Ta muốn đi ra ngoài dạo một chút.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, nàng đến Dong Binh trấn đã được bốn năm ngày, nhưng vẫn chưa bước ra khỏi cửa, hôm nay nàng muốn đi dạo một chút, tiện thể tìm hiểu xem cái tên phó đoàn trưởng Long Vũ dong binh đoàn sau khi bị Xích Quân đánh bị thương thì đội trưởng Long Vũ dong binh đoàn phản ứng như thế nào.
Lý Cổ Nguyệt chần chừ một chút rồi mới mở miệng: “Cô nương, gần đây không biết vì sao người của Long Vũ dong binh đoàn thường xuyên tiến hành lục soát tra xét những người ra vào Dong Binh trấn, nói là muốn tìm Xích Quân để báo thù cho phó đoàn trưởng bọn hắn.” Đây là tin tức mới hắn vừa được nhận, nhưng hắn vẫn chưa nói với Quân Mộ Khuynh.
Quân Mộ Khuynh cười như có như không đi tới bên cạnh, tìm Xích Quân báo thù, người của Long Vũ dong binh đoàn cũng thật là vô sỉ, lúc trước một hai bảo là quyết đấu công bằng, cuối cùng lại đem cả dong binh đoàn ra gây chuyện, tốt thôi, đã thế nàng cũng không nương tay, có quan hệ với Lôi gia đúng không? Cứ chờ xem.
“Có nói nguyên nhân gì không?” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt hỏi, cứ như là đang hỏi về chuyện của một ai đó cùng mình không có quan hệ vậy.
“Không có, chỉ nghe nói là Xích Quân giết đội phó Long Vũ dong binh đoàn Tôn Tài, nên tìm hắn để báo thù.” Lý Cổ Nguyệt cũng cảm thấy kỳ quái, Xích Quân lúc nào thì tới Dong Binh trấn? Tại sao không có ai biết? Nếu không phải là người của Long Vũ dong binh đoàn hạ sát lệnh với Xích Quân thì bọn họ cũng không biết.
Tôn Tài chết? Tội danh này cũng thật tốt, một tên phế nhân, đừng nói là Lôi gia không muốn, ngay cả đội trưởng của Long Vũ dong binh đoàn cũng không muốn, giết một phế vật, lại có thể giá họa lên người nàng, khổ nhục kế không tệ.
Quân Mộ Khuynh chậm rãi xoay người, ánh mắt sắc lạnh: “Xích Quân không giết Tôn Tài.” Long Vũ dong binh đoàn, tốt lắm, con mắt đỏ đậm thoáng qua một tia sát ý.
“Làm sao ngươi biết?” Lý Cổ Nguyệt tò mò hỏi, chẳng lẽ nàng quen biết với Xích Quân?
“Tiểu… Cô nương đương nhiên là quen biết với Xích Quân, cũng biết hắn là loại người như thế nào, nói không chừng đây chỉ là một trò của Long Vũ dong binh đoàn mà thôi.” Lạc Anh Ninh vội vàng đứng lên nói, Long Vũ dong binh đoàn chẳng có ai là tốt, nói Xích Quân giết Tôn Tài, nàng tin là Ngân Thước giết thì đúng hơn.
Liên Tí cũng đứng bật dậy: “Đúng vậy, đội trưởng chẳng phải đã nói Long Vũ dong binh đoàn có quan hệ với Lôi gia hay sao? Đây nhất định là ý của Lôi gia, Xích Quân công tử từng giết người của Lôi gia, nhất định là Lôi gia muốn báo thù nên mới hãm hại hắn.” Liên Tí cũng nhanh chóng nghĩ tới Lôi gia, Lôi gia có thù lớn với Xích Quân, không phải là Long Vũ dong binh đoàn muốn hãm hại Xích Quân, nhất định là Lôi gia.
“Mặc kệ là chuyện gì, Long Vũ dong binh đoàn cũng sẽ phải trả giá rất nhiều vì chuyện này.” Trong con ngươi đỏ đậm của Quân Mộ Khuynh toàn là mảnh sương lạnh, trong mắt không có chút ấm áp.
Lạc Anh Ninh sửng sốt, trong lòng không khỏi nghi hoặc, chảng lẽ tiểu Khuynh thích Xích Quân công tử? Nếu không sao nàng lại quan tâm hắn đến thế? Không lẽ quan hệ giữa tiểu Khuynh và Xích Quân công tử tốt đến vậy, dù là chuyện gì đều ra mặt hộ đối phương? Nàng chưa nghe qua Xích Quân công tử vì tiểu Khuynh mà ra mặt nha?
“Ta vẫn muốn đi ra ngoài dạo một chút.” Ánh mặt lạnh lùng của nàng nhìn qua một lượt mấy người đang đứng, chân bước tiến, đi ra phía ngoài.
Hỏa Liêm vội vàng theo sau, bọn họ không biết vì sao chủ nhân tức giận, nhưng nó biết. Xích Quân là ai cơ chứ. Đó chính là Quân Mộ Khuynh a! Quân Mộ Khuynh tức giận như vậy là vì kiếp này nàng hận nhất ai hãm hại nàng, người của Long Vũ dong binh đoàn dám đổ tội giết người cho nàng, hậu quả họ nhận lấy nhất định sẽ rất thê thảm, Hỏa Liêm có thể tưởng tượng được một màn đặc sắc kia.
“Tiểu Khuynh, chờ ta với.” Lạc Anh Ninh vội vàng theo sau, tiểu Khuynh cứ đi ra ngoài như vậy nàng không an tâm, nếu như gặp phải người của Long Vũ dong binh đoàn rồi đánh nhau thì phải làm sao? Có người bên cạnh nàng, còn có thể can ngăn được.
Lý Cổ Nguyệt nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh vội vã rời đi, thở dài: “Có phải là ta không nên nói cho nàng biết không?” từ lúc Quân Mộ Khuynh tới đây, hắn chưa từng thấy nàng như vậy.
Lạc Ưng Hùng lắc lắc đầu: “Nàng sớm muộn rồi cũng sẽ biết.” thủ đoạn của tiểu Khuynh, bọn họ không thể lường được đâu.
“Ngươi…” Lý Cổ Nguyệt kinh ngạc nhìn Lạc Ưng hung.
Lạc Ưng Hùng cười khổ nhìn Lý Cổ Nguyệt: “Ta không sao, đội trưởng, ta đi xử ý một vài việc.” nói xong, Lạc Ưng Hùng cũng vội vã rời đi.
Liên Tí nghi hoặc nhìn bóng lưng Lạc Ưng Hùng, ngẫm nghĩ nói: “Chẳng lẽ phó đoàn trưởng thích Quân cô nương? Thế thì phiền rồi, bên cạnh Quân cô nương có một nam tử vô cùng tuyệt mỹ, còn chưa tính Xích Quân công tử nữa, người kia đã là khuynh quốc khuynh thành rồi, không đúng, phải nói là đẹp tới mức không có từ gì có thể diễn tả được.” Liên Tí nhớ tới chuyện xảy ra ở hắc rừng rậm, lúc đó đứng bên cạnh Quân Mộ Khuynh có một nam tử, đẹp hơn rất nhiều so với phó đoàn trưởng bọn họ.
“Thích, người kia? À! Liên Tí, ý ngươi là tên kia à?” Quýnh Ngưu ngay lập tức nghĩ tới, trong mắt còn một chút mê man.
“Đội trưởng, chúng ta đi trước.” Liên Tí nhìn ánh mắt Lý Cổ Nguyệt tò mò nhìn họ, vội vàng kéo Quýnh Ngưu rời đi, đây là chuyện riêng của Quân cô nương, bọn họ không nên tự tiện bàn tán.
Lý Cổ Nguyệt nhìn bọn người Liên Tí thần bí cũng không khỏi hiếu kỳ, người khuynh quốc khuynh thành trong miệng bọn họ nói là ai, hắn có thể được gặp hay không?
Quân Mộ Khuynh đi trên đường, lập tức thấy người của Long Vũ dong binh đoàn đang kiểm tra mấy người lạ mặt, nàng cười cười, bọn họ có như thế cũng không thể tìm được Xích Quân, Xích Quân tuy không có giấu bản thân, nhưng bọn hắn lại không thể nào tìm được.
“Tiểu Khuynh.” Lạc Anh Ninh ở phía sau vội vã chạy theo tới, nhìn thấy sát khí trên mặt Quân Mộ Khuynh đã tan bớt, thở phào một hơi, nàng còn tưởng tiểu Khuynh trực tiếp đi tìm người Long Vũ dong binh đoàn gây lộn nữa chứ.
“Ta sẽ không xúc động.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nói, mắt quét xung quanh, không thèm nhìn tới người của Long Vũ dong binh đoàn.
Nếu nàng xúc động, đã sớm tìm người của Lôi gia tính sổ, trước khi trở nên mạnh mẽ hơn, nàng sẽ không hành động lỗ mãng, sống qua hai kiếp mà chuyện này cũng không hiểu được thì nàng đúng là sống quá uổng rồi.
Hỏa Liêm tựa ở trong lòng Lạc Anh Ninh, ngày đó chủ nhân đánh người kia, nó và Chi Chi đều có mặt, nếu bị người khác nhận ra, chủ nhân chính là người đánh Ngân Tử, thế thì phiền toái, nó không sợ mấy người này, nhưng chủ nhân chắc sẽ không muốn xung đột chính diện với bọn họ.
Lạc Anh Ninh gật gật đầu: “Vậy thì tốt, tiểu Khuynh, ngươi nhất định chưa từng tới Dong Binh trấn, ta mang ngươi đi dạo nha.” Mấy hôm trước vừa tới Dong Binh trấn, nàng đã hứa sẽ dẫn tiểu Khuynh đi dạo, kết quả tới giờ vẫn chưa thực hiện được.
“Được.” Nàng chính là muốn đi dạo mới ra đây mà.
Lạc Anh Ninh hài lòng đi bên cạnh Quân Mộ Khuynh, cẩn thận giới thiệu xung quanh, đây là đâu, hướng kia đi là tới chỗ dong binh đoàn nào, các nơi gần Dong Binh trấn chỉ có người của thập đại dong binh đoàn mới có thể vào, các dong binh đoàn khác không có tư cách.
“Long Vũ dong binh đoàn ở chỗ nào?” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt hỏi, người khác không nghĩ ra là nàng nghĩ gì.
“Ở bên phải Thanh Hỏa dong binh đoàn, là vị trí Lôi gia bỏ tiền ra mua.” Tiền tài của Lôi gia chính là khát vọng của các dong binh đoàn, nhưng các lính đánh thuê không muốn bị trói buộc, cũng không muốn làm tay sai cho Lôi gia, nếu không hiện tại toàn bộ dong binh đoàn đều thuộc Lôi gia rồi.
Bên phải? Thảo nào ngày đó người của Long Vũ dong đoàn nhận được tin liền có mặt ngay, mảnh đất được Lôi gia coi trọng hẳn là không tệ.
Hỏa Liêm ở trong lòng Lạc Anh Ninh nhìn thấy nụ cười của Quân Mộ Khuynh, trong lòng âm thầm mặc niệm, không biết là tên nào xui xẻo đang bị chủ nhân tính toán nữa, chắc không phải là Long Vũ dong binh đoàn đó chứ? Suy nghĩ một chút, hình như hiện tại ngoài họ ra chẳng có ai.
“Lôi gia tính toán để dong binh đoàn nào tới cướp vị trí của các ngươi?” bên trong thập đại dong binh đoàn, Lôi gia chỉ chiếm được một, mà chỉ là vị trí thứ năm, bọn họ nhất định sẽ không can tâm, các dong binh đoàn bình thường cũng có thể trở thành thập đại dong binh đoàn, chỉ cần có bản lĩnh là có thể thay thế vị trí của Huyết Nguyệt dong binh đoàn.
“Còn ai nữa chứ, chính là Tham Sói dong binh đoàn, đội trưởng Cuồng Lang.” Lạc Anh Ninh phẫn hận nói, Cuồng Lang ở trong các dong binh đoàn bình thường thì tự xưng vương xưng bá, vừa nhìn thấy người của thập đại dong binh đoàn liền trốn chui trốn nhủi, hiện giờ có Lôi gia nâng đỡ nên mới có gan bắt nạt người của Huyết Nguyệt dong binh đoàn, tức muốn chết.
“Tham Sói dong binh đoàn? Người quen cũ a~!” Quân Mộ Khuynh cười nói, đội trưởng Tham Sói dong binh đoàn lúc còn ở Linh Lung sơn, thấy Doãn Thí Sát sắc mặt đều tái nhợt, Lôi gia cho cơ hội tốt như thế, hắn không động tâm mới lạ,
“Ngươi biết?” tiểu Khuynh quen biết Thanh Hỏa dong binh đoàn, lại biết Tham Sói dong binh đoàn, thế nào lại không biết bọn họ sớm một chút chứ.
Quân Mộ Khuynh cười nhìn Lạc Anh Ninh: “Ở Linh Lung sơn từng đụng phải.” nếu không phải đụng bọn họ, nàng chưa chắc nhận thức Doãn Thí Sát, hiện tại cũng sẽ không ở đây.
“Sớm biết lúc đó ta cũn đi rồi, bởi vì lúc đó ta có nhiệm vũ, ngũ sắc linh lung ra quả, chúng ta không đi, nghe nói là Xích Quân công tử ăn, không biết hắn có nhiều thêm một loại nguyên tố không nữa.” sớm biết tiểu Khuynh ở đó, bọn họ đã đi rồi.
“Không có.” Sau khi nàng ăn, trừ việc tấn chức cũng không có chuyện gì khác phát sinh, có lẽ là do nàng đã có năm loại nguyên tố rồi, không thể có đủ sáu loại nguyên tố đâu.
Lạc Anh Ninh tò mò nhìn Quân Mộ Khuynh: “Sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi với hắn có quan hệ rất tốt?” nàng nhìn nhìn xung quanh, thấy người của Long Vũ dong binh đoàn mới đem hai chữ ‘Xích Quân’ đổi thành ‘hắn’, lúc này mà nhắc tới Xích Quân là việc làm rất nguy hiểm.
“Đương nhiên, ta và hắn không tách rời.” Quân Mộ Khuynh cười nói, nàng sao không biết được chứ. Đó là nàng mà.
“Cái gì! Chẳng lẽ ngươi thích hắn?” Lạc Anh Ninh kinh ngạc há mồm, thì ra tiểu Khuynh thật sự thích Xích Quân, bọn họ nhất định là người yêu, hai người đều lợi hại như vậy, nàng nên sớm nhận ra a.
“Phốc!” Hỏa Liêm trực tiếp cười phun, chủ nhân thích Xích Quân, khụ khụ… Cũng đúng nha, ai mà không thích bản thân mình chứ.
Trên trán Quân Mộ Khuynh treo ba cái hắc tuyến, nàng nghĩ gì mà nói mình thích Xích Quân, sao lại hiểu lầm xa đến vậy? Ách… trong đầu Anh Ninh rốt cuộc nghĩ cái gì, lý do sứt sẹo như vậy mà cũng nghĩ ra được.
“Không có.” Quân Mộ Khuynh lắc đaàu, trừng mắt liếc Hỏa Liêm một cái.
Hỏa Liêm ngưng cười, nhưng thân thể run rẩy kịch liệt, có thể thấy nó đang nín cười.
“A? Hỏa Liêm bị sao thế này? Sao lại run thế?” Lạc Anh Ninh bị dời sự chú ý, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, nàng còn tưởng tiểu Khuynh thích Xích Quân, thì ra không phải, đại ca nàng…
Lạc Anh Ninh vuốt ve lưng Hỏa Liêm, trong lòng vẫn còn hơi run run, hiện tại Hỏa Liêm là mèo, nhưng nó vẫn là thần thú, nếu nàng làm Hỏa Liêm tức giận, nó đột nhiên biến lớn thì phải làm sao? Huyễn thú nàng gặp nhiều rồi, nhưng thần thú, thì đây là lần đầu tiên.
Quân Mộ Khuynh liếc Hỏa Liêm một cái: “Nó không sao, chỉ là một chút tật xấu của thần thú thôi.”
Hỏa Liêm trượt chân, lại phát hiện mình đang ở trong lòng Lạc Anh Ninh, mới thở phào nhẹ nhõm, nó đâu có cổ quái, nó chỉ cười nhạo người này mà thôi, bọn họ cũng thật ngốc, vì sao những nơi Quân Mộ Khuynh tới thì Xích Quân cũng xuất hiện, Xích Quân và Quân Mộ Khuynh luôn luôn giống nhau, luôn mặc đồ màu đỏ rực, hơn nữa lại không ai có thể thấy được bộ dáng thật của Xích Quân, bọn họ sao không nghĩ tới việc, hai người căn bản chỉ là một? Cứ việc hiện tại chủ nhân không mặc đồ đỏ, chỉ là muốn che giấu người khác thôi.
“Ta chưa từng nghe nói ma thú có tật xấu nha?” nàng chưa từng nhìn thấy thaàn thú, cũng chưa nghe nói ma thú cũng sẽ có kiểu này.
Hỏa Liêm hài lòng gật đầu, người này cũng không tệ, chủ nhân nói bậy, ít nhất nàng cũng không tin.
“Chẳng lẽ là chỉ có mỗi Hỏa Liêm có tật xấu?” Lạc Anh Ninh hỏi, nàng chwa từng thấy qua thần thú, đối với chuyện của thần thú, nàng không biết gì cả, cũng không biết là Quân Mộ Khuynh nói thật hay giả.
Ở Thương Khung đại lục, có thể thấy thần thú chính là vinh hạnh lớn, thần thú số lượng vô cùng ít, Thánh Thú lại là truyền thuyết, có thể có thần thú, ai dám láo, ngay cả ngũ đại gia tộc cũng phải cho ba phần mặt mũi.
“Meo!” Hỏa Liêm vốn định rống Lạc Anh Ninh, nhưng nó thấy ánh mắt QMJ cuối cùng chỉ hung ác meo một tiếng.
“A!” Lạc Anh Ninh lập tức phản xạ quăng Hỏa Liêm ra, thân thể Hỏa Liêm bay trên không trung, vững vàng rơi trúng lên đầu mấy tên lính đánh thuê của Long Vũ dong binh đoàn.
“Con mẹ nó, đây là mèo nhà ai mà dám quăng lên đầu lão tử.” tên lính đánh thuê kia hung hăng ném Hỏa Liêm xuống đất, lập tức đưa đao lên định chém, một thân ảnh màu đen lập tức xẹt qua, ngón tay nhỏ nhắn xinh xắn lập tức kẹp chặt mũi đao.