Edit: Zi
Hai huynh muội Lạc gia kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng đáp ứng, vì sao?
“Các ngươi không cần nhìn ta như thế, ta đáp ứng chính là đáp ứng, nếu các ngươi muốn rời khỏi đây sớm thì cứ nói ta, ta sẽ bảo bọn họ đưa các ngươi ra ngoài.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, bọn họ muốn rời đi sớm nàng cũng không ngăn cản.
Lạc Ưng Hùng có chút không hiểu nhìn Quân Mộ Khuynh, hơi kích động: “Vậy ngươi có thể nói chúng ta biết nguyên nhân là gì không?” không cần tiểu Khuynh nói, bọn họ cũng biết là vì sao, hắn tin tiểu Khuynh không phải là người ham quyền lực, nàng đáp ứng bọn họ, nhất định là có nỗi khổ tâm riêng.
“Tiểu Khuynh, có phải mấy thú nhân đó ép ngươi?” Lạc Anh Ninh vội vàng hỏi, có điều hình như không có ai có thể uy hiếp được tiểu Khuynh thì phải.
“Không, bọn họ bảo một tháng nữa sẽ mang chúng ta đi tìm khoáng thạch, ta không biết khoáng thạch đó là gì, nhưng có lẽ là Tuyệt mạt khoáng thạch mà các ngươi muốn tìm.” Khóe miệng Quân Mộ Khuynh khẽ cong, bọn họ tin tưởng nàng đến vậy sao? Nếu nàng đáp ứng thú nhân là bởi vì ham quyền lực thật sự, không biết bọn họ có thất vọng không?
“Một tháng? Thật sao?” trên mặt Lạc Ưng Hùng cũng thoáng qua vẻ mừng rỡ, tốt quá, hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa hắn cũng biết được vách Tuyệt mạt không có nguy hiểm như lời đồn, có điều, hắn sẽ không đem chuyện này nói ra, bọn họ không gặp nguy hiểm là nhờ tiểu Khuynh, bọn họ biết rõ điều này.
Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng gật đầu: “Các ngươi cứ an tâm ở đây đi, ta không sao đâu, các ngươi cũng có thể tự do ra vào ở đây, bọn họ biết các ngươi là bằng hữu của ta nên sẽ không làm khó dễ các ngươi đâu.” Quân Mộ Khuynh cười cười, nàng còn đang lo không biết phải giải thích với bọn họ như thế nào về việc nàng đột nhiên trở thành vương của thú nhân tộc.
“Tiểu Khuynh, có phải là ngươi đã trở thành vương của thú nhân tộc không?” Lạc Ưng Hùng nói trúng tim đen của Quân Mộ Khuynh, nàng có quyền quyết định lớn như vậy, nhất định là đã chấp nhận làm vương của bọn họ.
“Ta cũng không định làm vương của họ, chỉ là vô tình có được một vật, làm cho bọn họ hiểu lầm, nhưng bọn họ đã nói sẽ không giữ chúng ta ở đây.” Ngoại trừ Lạc Du, những thú nhân khác cũng không tệ lắm, Lạc Du chắc cũng không tới nỗi, nếu không Lộc trưởng lão cũng sẽ không để hắn đi theo mình, có điều thời gian tới chắc là sẽ có phiền phức.
“Tiểu Khuynh, ngươi thật lợi hại, ngươi so với đại ca ta còn lợi hại hơn.” Lạc Anh Ninh đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, khoác vai nàng, thú nhân tộc vương, quá lợi hại.
“Ngươi nói lời này mà không biết ngượng mồm à, chủ nhân ta trước giờ vẫn lợi hại hơn đại ca ngươi nhiều.” Hỏa Liêm ra vẻ bảo vệ chủ, nếu chủ nhân đem toàn bộ thực lực lộ ra, bọn họ có phải hay không đều rớt tròng mắt, tại chủ nhân nó khiêm tốn thôi, không có cách nào a.
Nếu lúc này có người biết ý nghĩ trong lòng Hỏa Liêm, nhất định sẽ hung hăng phun nước miếng, Quân Mộ Khuynh khiêm tốn, khiêm tốn hồi nào.
“…” Quân Mộ Khuynh nhìn Hỏa Liêm trên mặt đất, nó theo tới lúc nào vậy, sao nàng không biết?
“Chủ nhân, nãy giờ ngươi bận ngắm tiểu cô nương nhà người ta, đâu có thèm để ý tới ta.” Hỏa Liêm như nhìn thấu được tâm tư của Quân Mộ Khuynh, hậm hực nói, người kia đầu người thân rắn, có gì đặc biệt chứ, không phải chỉ là hơi xinh đẹp một tí thôi sao? Chủ nhân thế mà lại không thèm để ý đến nó.
Nàng ngắm tiểu cô nương khi nào chứ? Nàng có muốn ngắm thì cũng phải đi ngắm mỹ nam mới đúng.
“Tiểu cô nương?” Lạc Anh Ninh nghi ngờ nói, cô nương nào cơ? Thú nhân tộc có cô nương sao?
“Là một cô nương đầu người thân rắn đó.” Hỏa Liêm ngẩng đầu nói, đương nhiên là một thú nhân rồi, ở đây chỉ có ba người họ là người thường, tên áo đen kia, chắc chắn không phải là người, ngay cả nó đánh không lại hắn mà.
Đầu người thân rắn? Sắc mặt Lạc Anh Ninh lập tức trắng bệch, đầu người thân rắn!
Quân Mộ Khuynh nhìn sắc mặt trắng bệch của Lạc Anh Ninh, tò mò hỏi: “Không phải ngươi chỉ sợ trùng thôi sao? Rắn cũng sợ sao?” này đâu giống lính đánh thuê.
Lạc ƯNg Hùng ho nhẹ một tiếng: “Nhìn thấy sâu trùng thì còn đỡ, sắc mặt chỉ hơi tái nhợt một chút, có người ở cùng nàng thì nàng có thể ngủ được, nhưng rắn thì chỉ nhìn thôi là cũng không được, dù là rắn hổ mang hay những loại rắn nhỏ xinh cũng không thể để nàng thấy.” muội muội của hắn chỉ sợ mấy thứ đó thôi, hắn cũng không biết là tại sao.
“Nga.” Quân Mộ Khuynh gật đầu: “Vậy yến hội tối nay các ngươi có đi không? Tất cả thú nhân trong tộc đều sẽ đến.” Bích Lạc nhất định cũng sẽ ở đó, thú nhân, không phải chỉ có đầu người thân, nếu Anh Ninh nhìn thấy sẽ không tốt.
“Ta sẽ đi với nàng.” Không phải yến hội hôm qua đã tổ chức rồi sao? Hôm nay còn làm nữa?
“Được rồi, các ngươi cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi một tháng, nói không chừng qua lần này, nàng sẽ không sợ mấy thứ kia nữa.” nàng nhìn ra được, sau lần trước, Lạc Anh Ninh đã bớt sợ sâu trùng hơn, hi vọng lần này nàng cũng sẽ bắt đầu làm quen dần.
“Ta biết.” Lạc Ưng Hùng gật gật đầu.
“Ta đi trước.” Quân Mộ Khuynh cười nói, xoay người rời đi.
Quân Mộ Khuynh về tới chỗ ở của mình, cũng không đi ra ngoài nữa mà yên lặng chờ buổi tối đến, tới giờ, màn đêm buông xuống, trong thôn lập tức rộn ràng, vương của bọn họ rốt cuộc cũng đã tới tham dự yến hội, thật sự quá tốt, quá tốt.
Tất cả thú nhân không nhịn được mà múa hát, ở đây, người thấy được vương trước kia cũng chỉ có mười mấy người, khi đó bọn họ cùng với vương đi khắp nơi cứu thú nhân, người chết người bị thương, còn rất nhiều thú nhân vẫn chưa được cứu, lúc bọn họ tới đây chỉ có mấy chục người, hiện tại nhân số đã hơn lúc trước mấy chục lần.
Vương trước có một chỗ đứng rất cao trong lòng các thú nhân, nếu không có nàng sẽ không có bọn họ ngày hôm nay, nhìn thấy một người giống nàng tới đây, trưởng lão nói nàng chính là người thừa kế của vương, bọn họ lúc đầu rất không phục, người này còn yếu hơn cả Lạc Du, tại sao lại để một người ngoài làm vương của bọn họ chứ.
Không phục thì không phục, nhưng trong tay nàng lại có ngọc bài của vương, bọn họ chỉ còn cách phục tùng mệnh lệnh, bọn họ biết con người không phải ai cũng đối tốt với thú nhân, cũng không phải ai cũng giống vương của bọn họ, không chê bọn họ, chỉ muốn lợi dụng bọn họ mà thôi, nhưng sáng hôm nay, khi bọn hắn biết được thái độ của vương với Bích Lạc, mọi nghi ngờ trong lòng đều được hóa giải.
Đây chính là vương của bọn họ, chỉ có vương của bọn họ mới không ghét bỏ bọn họ, sẽ không giống như những loài người hay ma thú khác, nhìn thấy bọn họ, nếu không phải sợ hãi thì chính là ghét bỏ.
Lão Lộc cười ha hả nhìn tộc nhân vui mừng, bọn họ đã lâu không vui như vậy, sáng nay, hắn để Bích Lạc đi gọi vương là một quyết định đúng, vương cũng không làm bọn họ thất vọng.
Lúc thân ảnh đỏ đậm xuất hiện ở trước mắt mọi người chính là lúc mọi người vui mừng nhất, bọn họ thét chói tai, cúng bái, dù cho nàng không phải là vương trước kia, nhưng nàng được vương chọn là người thừa kế, nhất định là có đạo lý riêng, hơn nữa nàng cũng có tư cách để bọn họ cúng bái.
“Các ngươi đứng lên đi.” Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ cười nói, nàng đâu phải là vương kia đâu, chỉ là số hơi tốt một chút nên mới trở thành vương của thú nhân tộc thôi, tất cả đều là nhờ ngọc bài, không biết phụ thân lấy nó từ đâu, sao lại đưa cho nàng nhỉ?
Thấy bọn họ không chịu đứng lên, Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn thấy trên mặt lão Lộc tràn đầy tươi cười, nàng cười cười đi tới bên cạnh hắn hỏi.
“Rốt cuộc ngươi đã làm gì?” sáng sớm nay rõ ràng là còn không tình nguyện lắm, sao giờ lại thay đổi một trăm tám mươi độ vậy? Nhất định là hắn đã làm gì đó, lộc cái gì chứ, rõ ràng là một con hồ ly. (lộc ở đây là con hưu)
Lão Lộc cười ha hả nhìn Quân Mộ Khuynh, mở hai tay ra nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Ta không làm gì cả, đều là công lao của ngài.” Hắn chỉ làm cho mọi việc trở nên đơn giản hơn một chút thôi.
“Vậy ta đã làm gì?” Quân Mộ Khuynh ngoáy ngoáy lỗ tai, hắn chẳng giống thú nhân tẹo nào, giống một người gian xảo thì đúng hơn, thú nhân là nửa người nửa thú, chỉ có hắn không có một chỗ nào là thú cả, hắn không phải là loài người đấy chứ?
“Vương, ta chỉ bảo Bích Lạc đi gọi ngươi một tiếng mà thôi.” Bích Lạc là thú nhân có hình dáng đáng sợ nhất ở đây, đầu người thân rắn, thân thể lạnh lẽo, lúc đầu nhìn thấy nàng, người trong tộc đều giật mình vì sợ, chỉ có vương mới có thể bình tĩnh đối diện với nàng.
Bích Lạc, chuyện này liên quan gì tới nàng?
“Các ngươi cứ tiếp tục chơi tiếp đi.” Lão Lộc nhìn mọi người, hô lớn, các thú nhân lập tức đứng lên, tiếp tục cười nói, có điều hình như không được tự nhiên cho lắm.
“Bích Lạc là thú nhân có nhiều phần thú nhất, chỉ có từ ngực trở lên là giống người, còn lại đều là thân rắn, đương nhiên cũng có những thú nhân là đầu người thân rắn, nhưng chúng nó chỉ không có chân chứ những bộ phận khác đều có như con người, Bích Lạc là ngoại lệ.” lão Lộc cẩn thận giải thích, đây cũng chính là nguyên nhân nàng gặp người lạ là lại đỏ mặt.
Cứ như vậy? Vậy mà đáng sợ sao? Đâu có đáng sợ đâu, cái gì mà thú nhân nào thấy cũng sợ, là do bọn họ nhát gan, không thể trách Bích Lạc được.
“Ngươi muốn để bọn họ biết ta sẽ không ghét các ngươi?” ở trong nhận thức của thú nhân, nếu có người có ánh mắt không tốt với họ, họ nhất định sẽ tránh xa, nếu có người nhìn họ với ánh mắt tốt, họ sẽ cảm thấy đối phương là người tốt.
Nhưng trên thế giới này, tri nhân tri diện bất tri tâm, bọn họ như vậy nhất định sẽ chịu thiệt mà thôi.
(Tri nhân tri diện bất tri tâm: Biết người, biết mặt nhưng không biết lòng.)
Lão Lộc gật gật đầu: “Vương quả nhiên thông minh, dạ tiệc hôm nay không giống như tối qua.” Hôm qua là bọn họ không phục nên mới cố ý làm vậy.
“Tối hôm qua là vì chỉnh ta đi?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nàng đã sớm nhìn ra, quên đi, tha cho họ lần này, nàng thế chứ chưa có khi nào dễ bỏ qua như vậy đâu.
Hỏa Liêm xem thường nói: “Chủ nhân, này không giống phong cách của ngươi, nếu là trước kia, ngươi nhất định sẽ chỉnh lại.”
“Ngươi nói thế thì sao ta chỉnh được nữa?” Quân Mộ Khuynh trừng Hỏa Liêm một cái, nó nói như vậy không phải đang nói cho bọn họ biết mình sẽ chỉnh bọn họ? Ai đi chỉnh người khác mà lại nói cho họ biết là ta sẽ chỉnh các ngươi?
“Ặc…” Hỏa Liêm cúi đầu tiếp tục ăn, vừa ăn vừa đọc thần chú, nó không nói gì, nó không nói gì.
Lão Lộc thẹn thùng nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn còn tưởng vương sẽ không tính toán, thì ra là nàng cũng định trả lại.
“Nói cho các ngươi biết cũng chẳng sao. Ta sớm muộn gì cũng sẽ chỉnh trở lại.” nàng là người có thù tất bảo, động vào nàng thì phải cẩn thận, tùy lúc tùy nơi, nàng sẽ hoàn trả lại.
Lão Lộc lau giọt mồ hôi trên trán: “Vương, bọn họ không phải là cố ý đâu, chẳng qua là không phục mà thôi.” Cái này hình như là bọn họ đã chọc vào đống lửa rồi.
Quân Mộ Khuynh cũng không nói gì mà yên lặng nhìn các thú nhân đang vui đùa, trên mặt cũng hơi tươi cười.
“Vương, chúng ta cùng nhau khiêu vũ được không?” Bích Lạc đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, đỏ mặt nói, trong lòng vẫn có chút khẩn trương, ban ngày vương không sợ nàng không có nghĩa là buổi tối cũng sẽ không sợ, hình dáng của nàng ban ngày và ban đêm khác nhau.
“Được thôi.” Quân Mộ Khuynh gật đầu, cứ như là nhìn thấy gai góc mọc trên đuôi Bích Lạc, đứng lên đi tới, chuyện nàng đã đáp ứng, nhất định sẽ không nuốt lời.
Bích Lạc cười vui vẻ, nàng đúng thật là vương của bọn họ, chỉ có vương mới không sợ, không chán ghét bọn họ, đây chính là vương của bọn họ.
“Tốt quá!” Các thú nhân đều vô cùng vui vẻ, đặc biệt là khi tận mắt thấy Quân Mộ Khuynh đi tới cùng với Bích Lạc mà không một chút sợ hãi, bọn họ hiện đã hoàn toàn tin phục Quân Mộ Khuynh rồi.
Lão Lộc nhìn bộ dáng hưng phấn của bọn họ, hài lòng cười to, khi hắn nhìn thấy ở cách đấy xa xa có một đôi mắt vẫn không phục, lắc đầu, chậm rãi đi tới.
Lạc Du nhìn hồng sắc thân ảnh kia vô cùng khó chịu, nửa khuôn mặt ma thú, ở dưới ánh lửa chiếu xuống trông vô cùng dữ tợn.
“Ngươi muốn theo nàng đi khỏi đi mà cứ thế này, nàng nhất định sẽ mang thù đó.” Lão Lộc cười ha hả nói, thú nhân tộc, thiên tư của Lạc Du là tốt nhất, nhưng tính tình cũng ngang bướng nhất, chỉ có tự hắn hiểu, thì khúc mắc trong lòng hắn mới có thể mở ra được.
Lạc Du trừng mắt liếc Quân Mộ Khuynh một cái, quay đầu nhìn lão Lộc: “Ta không hiểu, tại sao lại chọn nàng làm vương của chúng ta?” một nhân loại yếu đuối vậy mà lại làm vương của bọn họ, nàng có thần thú đúng là không tồi, nhưng thực lực của nàng chỉ mới là tám cấp kỹ linh sư, lực lượng nhỏ như vậy, sao có thể làm hắn tin phục.
“Rồi ngươi sẽ hiểu vì sao vương chọn nàng, không chỉ là bề ngoài mà còn những yếu tố khác nữa, nàng không biết chuyện về vương, nói không chừng, lúc nàng được sinh ra thì vương đã đưa ngọc bội cho nàng.” Không phục cũng không có cách nào.
“Hừ!”
“Ngươi đừng không phục, nàng chỉ mới mười một tuổi, ở thế giới nhân loại, đã là thiên tài trong thiên tài, cả năm nguyên tố đều là tám cấp kỹ linh sư, ở thế giới nhân loại, ngươi tuyệt đối sẽ không tìm được một người thứ hai.” Lão Lộc cười nói, hắn hiểu biết về thế giới nhân loại nên mới dám nói chắc ăn như vậy.
Lạc Du lại liếc Quân Mộ Khuynh một cái, mười một tuổi thì sao chứ, hiện tại nàng không cường đại tức là không cười đại, chỉ có thể chờ tới khi nàng mạnh hơn mới có thể khiêu chiến hắn, chỉ cần nàng thắng, hắn tuyệt đối sẽ nghe lời nàng, nàng nói một hắn nhất định sẽ không nói hai.
“Để ta phục nàng cũng không phải là không có cách.” Lạc Du nhìn lão Lộc nói.
“Nói.” Sắc mặt lão Lộc cứng đờ, làm người đứng giữa quả thật là không dễ, bên này có điều kiện, bên kia cũng có điều kiện, hắn có được quyền xin điều kiện không?
“Chính là nàng phải đánh bại ta!” Lạc Du tự tin, hiện tại trong tộc, trừ trưởng lão hắn đánh không lại, những thú nhân khác không phải là đối thủ của hắn, người kia muốn thắng hắn không phâỉ dễ dàng đâu.
Cái gì!
Đánh bại hắn! Hắn có nhầm không? Vậy mà cũng dám nói, cứ coi là bên cạnh vương có thần thú, cùng so với Lạc Du còn kém rất xa, chớ đừng nói chi một mình vương…
“Ngươi đừng nói nàng chỉ có mười một tuổi, muốn ta phục, vậy thì đánh thắng ta đi.” Lạc Du chính là một kẻ ngang bướng, mười lão còn kéo không được hướng chi một mình lão Lộc mới nói được vài ba câu.
“Đây chính là ngươi nói.” Thanh âm băng lãnh tự tin vang lên, Quân Mộ Khuynh không biết từ lúc nào đã tới trước mặt họ.
“Ngươi tới đây khi nào?” Lạc Du bỗng nhiên đứng lên, sao một chút cảm giác cũng không có?
Quân Mộ Khuynh không trả lời vấn đề này của hắn mà tiếp tục hỏi: “Lời vừa rồi của ngươi chắc chắn sao?”
Hỏa Liêm kéo kéo ống quần Quân Mộ Khuynh, lệ rời đầy mặt im lặng như đáng nói, chủ nhân, người này là thú nhân, nó cũng đánh không lại đâu.
“Đương nhiên chắc chắn!” Lạc Du sắc mặt không đổi nói, lời vừa rồi đúng là hắn nói ra.
“Một chiêu thì sao?” trên mặt Quân Mộ Khuynh thoáng qua một tia giảo hoạt, nàng không điên theo hắn đánh lâu, nàng chỉ muốn cho hắn biết, quá tự tin chính là tự phụ, hắn tự phụ như thế, cho dù là thú nhân hay ma thú, hay là loài khác cũng có thể thua trong tay một kẻ yếu hơn mình.
Trong lòng Lạc Du bùng nổ, nàng dám cùng mình so một chiêu, hắn sẽ cho nàng biết, nàng thua thảm như thế nào, sẽ mất mặt trước mặt các thú nhân trong tộc ra sao, để cho các thú nhân biết, chỉ có hắn mới đủ tư cách làm vương của bọn họ.
“Oa! Mau mau ra xem, vương và Lạc Du muốn đánh một chiêu phân thắng thua.” Mấy thú nhân ở gần bọn họ, nghe thấy bọn họ nói chuyện, vô cùng kích động, vương muốn so tài cùng với đệ nhất thiên tài Lạc Du của bọn họ, còn là so một chiêu quyết định thắng thua nữa.
Tất cả các thú nhân nghe tin này, đều lập tức ngừng nhảy múa, không dám tin tưởng nhìn Quân Mộ Khuynh.
“Chỉ một chiêu thôi sao?”
“Ta nhường ngươi một chút, ta cứ đứng ở đây, nếu như một chiêu của ngươi có thể làm cho động một bước, thì ta thua.” Lạc Du phi thường tự ti nói, nàng quá xem thường thú nhân, một chiêu, nàng nhất định sẽ thua.
Quân Mộ Khuynh không có ý kiến, gật đầu, nếu hắn đã tự tin như thế, nàng cũng không còn cách nào, làm hắn dời một bước rất dễ.
Lạc Du thấy Quân Mộ Khuynh đồng ý, trên mặt thoáng qua một nụ cười, hắn nhất định sẽ làm cho nàng thất vọng, nhất định.
Các thú nhân tò mò nhìn Quân Mộ Khuynh, đều nghĩ xem không biết vương của bọn họ làm thế nào để đánh bại thiên tài của bọn họ, nếu như ngay cả thiên tài mà vương cũng có thể đánh bại được, vậy thì quá lợi hại, vậy mới đúng là vương của bọn họ, không còn gì có thể nghi ngờ được.
“Động thủ đi.” Lạc Du đứng thẳng tắp tại chỗ.
“Được, nếu ngươi đã sảng khoái như vậy, ta cũng không khách khí.” Quân Mộ Khuynh vỗ vỗ hai tay, bẻ bẻ gân cốt, còn không quên xoa xoa nắm tay, lắc lắc cánh tay, vận động làm nóng người vô cùng khoa trương, làm cho mấy thú nhân kia trừng lớn mắt, chờ mong được xem chiêu của Quân Mộ Khuynh, là chiêu gì có thể đánh bại được Lạc Du.
Sau khi làm nóng người xong, Quân Mộ Khuynh từ từ bước tới trước mặt Lạc Du, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười, xung quanh cũng không phát ra khí ba cường đại, tất cả mọi người đều cho rằng nàng nhất định là có vũ khí gì đó lợi hại, chờ nàng rat ay.
“Vương! Cố lên, cố lên!” từ trong đám đông truyền ra một thanh âm, sau đó tất cả đều náo hẳn lên, tất cả đều đang ủng hộ Quân Mộ Khuynh, cũng có người ủng hộ Lạc Du, có điều người ủng hộ Quân Mộ Khuynh quá đông nên đem tiếng ủng hộ bên kia áp xuống.
Quân Mộ Khuynh nhìn về phía bọn họ, nâng tay phải, vươn ngón trỏ lên ‘Xuỵt’ một tiếng, tất cả thú nhân lập tức yên tĩnh.