Edit: Zizi Long Thiên sốt ruột mắt quét xung quanh không ngừng, hắn đang hy vọng có thể thấy được cái thân ảnh hồng sắc kia, nhưng vẫn không được như ý.
Đã đến giờ rồi, nha đầu kia thế nào vẫn chưa tới? Chẳng lẽ nàng thật sự xảy ra chuyện? Sẽ không, sẽ không, nếu như nha đầu kia thật sự là Xích Quân, nàng tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, Hàn Ngạo Thần cũng không biết chết ở đâu rồi, hai người đều mất tích, chỉ cần tìm được một trong hai hắn đã không lo lắng như thế này.
“Long Thiên đại nhân, đã tới giờ rồi.” Thượng Quan Cung mỉm cười nói, hắn vừa nhìn rồi, Quân Mộ Khuynh không có ở đây, xem ra nàng ta cũng biết tự lượng sức mình.
“Ta biết rồi.” Long Thiên không kiên nhẫn trả lời, trong lòng lại reo hò, tiểu nha đầu kia, ngươi mau tới a, nếu ngươi không tới, sẽ không thể đi lịch luyện nữa đâu.
Nhưng mặc kệ hắn kêu gào thế nào, vẫn không thấy nàng đâu. Long Thiên thất vọng đi tới phía trước, ngay lúc hắn định ra lệnh xuất phát thì thấy được hai cái thân ảnh đang vội vã chạy tới, đứng tuốt ở đằng cuối, rốt cuộc, Long Thiên đại nhân mặt méo suốt hai ngày nay cũng lộ ra được một nụ cười.
“Xuất phát!” Tới rồi a…
Thượng Quan Cung không phải là không thấy Quân Mộ Khuynh, hắn phẫn hận nhìn nơi Quân Mộ Khuynh đứng, trong mắt thoáng qua tia độc quang, khi hắn nhìn thấy Hạng Võ đang đứng bên cạnh nàng, thiếu chút nữa trực tiếp hộc máu, đệ tử hắn xem trọng nhất vậy mà lại đứng một chỗ cùng Quân Mộ Khuynh ngu ngốc kia.
Nhìn đỏ đậm thân ảnh kia, hắn nghiến răng nghiến lợi, chuyện hôm đó vốn hoàn toàn có thể đuổi học Quân Mộ Khuynh, nhưng Long Thiên đại nhân lại đem chuyện này nói cho hoàng thượng biết, hoàng thượng lại không truy cứu chuyện này, ai còn dám ý kiến?
Hai người vội vã chạy tới thở phào nhẹ nhõm, may mà bắt kịp.
Bạch Tử Kỳ nhìn thấy Quân Mộ Khuynh cũng lặng lẽ đi tới, “Tiểu Khuynh, ta cuối cùng cũng gặp được ngươi, thì ra khi tới đây, đệ tử không được tự ý rời khỏi viện của mình. Với lại, mấy ngày nay, La lão sư đã dạy chúng ta rất nhiều thứ.” Bạch Tử Kỳ hào hứng nói.
“Vậy là tốt rồi.” Quân Mộ Khuynh cũng không biết nên nói gì, nàng không có thói quen nói chuyện nhiệt tình với người ngoài như vậy.
“Tiểu Khuynh, ta nghe nói Ninh Sương cũng được vào, có điều hình như vừa tới đã bị xử phạt rồi, nhất định là do nàng ta tự làm tự chịu.” Bạch Tử Kỳ nhìn nhìn xung quanh, nói thầm vào tai Quân Mộ Khuynh, đây là tin vui nhất từ khi nàng tới Nam Ngưng học viện, sau này nàng sẽ không sợ Ninh Sương kia nữa.
“Vậy à? Đi thơi, hai người chúng ta một con ưng sư.” Chuyện của Ninh Sương nàng không quan tâm, nàng ta dám kêu Ninh Kiền đến hại nàng, nàng ta cũng nên biết hậu quả.
Bạch Tử Kỳ là người duy nhất mà nàng cảm thấy là người tốt, nàng không muốn cùng cưỡi chung một thú với người khác, nếu có thể, nàng cũng hy vọng có thể đứng trên lưng Phong Nhận, tốc độ của nó nhanh hơn nhiều.
“Tốt quá, đi thôi!” Bạch Tử Kỳ vui vẻ kéo Quân Mộ Khuynh chạy về phía trước, trên khuôn mặt hồng hào tràn đầy hưng phấn.
Hạng Võ đứng sững sờ tại chỗ, hắn bị bơ!!! Hơn nữa còn là bị hai tiểu nha đầu không để ý tới, chẳng lẽ mị lực của hắn bị hạ thấp sao?
Hạng Võ vô tội quét mắt xung quanh một vòng, xung quanh lập tức vang lên vài tiếng reo hò, hắn nghi ngờ đi về phía trước, hiệu ứng kia thì chắc chắn là mị lực của hắn không thấp mới đúng chứ? Vậy sao hai nha đầu kia lại không để ý tới hắn? Không lẽ mắt hai người đó có vấn đề?
Hai người hợp thành một tổ cùng cưỡi một ưng sư, cứ như vậy, hơn trăm con ưng sư xuất phát từ Nam Ngưng học viện ra ngoài, mỗi lúc thấy cảnh này, tất cả đều biết Nam Ngưng học viện có đệ tử đi lịch luyện, nhưng cho tới bây giờ chẳng ai biết họ là đi đâu để lịch luyện.
Bạch Tử Kỳ ngồi trên người ưng sư, sắc mặt nàng tái nhợt nhìn xuống dưới, mặc dù thường xuyên được ngồi trên ma thú của đệ đệ, nhưng chưa từng được bay lên cao như vậy, thật đáng sợ.
Quân Mộ Khuynh ngồi ở phía trước, cúi người nhìn những dãy núi trùng trùng điệp điệp, nàng rất tò mò muốn biết bọn họ sẽ đi đâu để lịch luyện, nơi tân sinh lịch luyện không giống với nơi lịch luyện của các đệ tử khác, ngay cả thời gian cũng không giống nhau, cho dù cùng một thời gian cũng không thể có nhiều ưng sư chở bọn họ đi được, hơn một trăm ưng sư thú ở Thiên Không đại lục đã là rất xa xỉ rồi.
“Tiểu Khuynh, ngươi không sợ sao?” Thật lợi hại.
“Có cái gì phải sợ?” Nàng lại cảm thấy thế này mới thoải mái, đứng trên cao nhìn xuống phía dưới, cảm giác này thật thích.
“Ta sợ.” Điểm này nàng không thể học tập Quân Mộ Khuynh được, quá dọa người đi, nàng vừa nghĩ tới mình đang ở trên cao thế này nghĩ ngay tới cảnh bị ngã xuống.
“Vậy ngươi cứ ngủ đi, khi nào tới ta sẽ gọi.” Quân Mộ Khuynh không quay đầu lại, đứng tại chỗ, mắt hướng về phương xa.
“Không được a.” đi ngủ sao, nàng mới không dám, nếu như nàng xoay người một cái chẳng may bị rớt xuống thì phải làm sao? Quá đáng sợ, quá đáng sợ.
“Tùy ngươi.” Sợ tới vậy à, không phải vừa rồi còn rất hưng phấn sao?
Ưng sư thong thả bay trên trời, hằng năm các tân sinh của Nam Ngưng học viện đều phải trải qua một ngày một đêm trên lưng ưng sư mới có thể tới được nơi, sau đó họ sẽ có một ngày nghỉ ngơi, thời gian lịch luyện là ba tháng, trong thời gian này, các lão sư sẽ phụ trách an toàn cho các đệ tử, nếu đệ tử không nghe lời của lão sư, khăng khăng đi đến nơi không được phép, làm ra chuyện gì nguy hiểm cũng sẽ bị đuổi học.
Hơn trăm con ưng sư đột nhiên phân tán, mỗi tổ có nơi lịch luyện khác nhau, cứ ba mươi người thì được chia thành một tổ, mỗi tổ có năm lão sư dẫn dắt, năm lão sư này có trách nhiệm phải mang các đệ tử bình an trở về học viện, không được có sơ suất.
Quân Mộ Khuynh đứng trên cổ ưng sư thú, lạnh lùng nhìn về phía trước, Hàn Ngạo Thần nói hắn cũng sẽ đi lịch luyện, chắc sẽ không cùng tổ với các tân sinh, nhưng hắn có thể đáp ứng đi cùng nàng sảng khoái như vậy, nhất định là biết Long Thiên sẽ an bài hai người một tổ, sớm biết vậy, nàng đã dùng điều kiện này để trao đổi.
Có điều, nàng không ngờ Kiếm Phi lại là một trong những lão sư phụ trách tổ của nàng, nàng thấy hắn nhìn nàng, chắc là hắn đã nhận ra nàng.
Quân Mộ Khuynh đoán không sai, ngay từ khi xuất phát, Kiếm Phi đã chú ý tới Quân Mộ Khuynh, hắn rất kinh ngạc vì Long Thiên đại nhân để cho nàng tham gia lịch luyện của tân sinh, dù sao thì lịch luyện của tân sinh, không có nhiều thử thách lắm, mà cái nữ oa kia tuyệt đối có thể đi lịch luyện cùng đệ tử năm hai, năm ba.
“Mọi người cẩn thận!” lão sư chỉ huy đột nhiên la to, trên mặt lộ ra hoảng loạn, vốn lịch luyện của tân sinh trước giờ chẳng có nguy hiểm gì nhiều, chỉ là cho bọn chúng một cơ hội rèn luyện thực chiến, thế nhưng nhìn vẻ mặt kinh hoảng của mấy lão sư kia, chắc là đã cảm nhận được cái gì nguy hiểm.
“Đã xảy ra chuyện gì?” các lão sư có mặt lập tức đem các tân sinh vây ở trong một vòng, mấy con ưng sư không ngừng kêu, phòng bị nhìn xung quanh.
“Có ma thú đẳng cấp cao tới gần.” Lão sư chỉ huy nhìn chăm chăm về một phía, ngay cả nháy cũng không dám nháy.
Các đệ tử đang được bảo vệ trên mặt đầy lo sợ, thanh âm sợ hãi phát ra như tiếng muỗi kêu ong ong, có người còn la to lên muốn đi về, không muốn đi lịch luyện nữa.
Quân Mộ Khuynh đứng im một chỗ, khóe miệng gợi lên một độ cong, ma thú cấp cao a…
Bạch Tử Kỳ nằm ở trên lưng ưng sư thú, sắc mặt tái nhợt, nàng ngẩng đầu nhìn Quân Mộ Khuynh đang cười: “Tiểu Khuynh, ngươi không sợ sao? Là ma thú đẳng cấp cao đó.” Nàng hiện đang rất sợ đây.
“Tại sao phải sợ?” Không phải chỉ là ma thú thôi sao?
“…” Bạch Tử Kỳ lập tức không nói gì, nói cũng phải, chưa bao giờ nàng được thấy thần tình sợ hãi của tiểu Khuynh, sự tình đả thương Ninh Kiền đã truyền khắp học viện, dù cho nàng luôn ở trong viện của mình đều có thể biết được, may mà tiểu Khuynh không bị phạt, càng bội phục tiểu Khuynh lúc đó có dũng khí dám khiêu chiến kỹ linh sư.
“Là Hàn Ngạo Thần!” Lão sư chỉ huy mừng rỡ kêu lên, thế mà lại là Hàn Ngạo Thần! Hắn trước giờ chưa tham gia lần lịch luyện nào, đều do Hiệu trưởng tự mình chỉ đạo, không nghĩ tới hôm nay lại tham gia lịch luyện của tân sinh, thực sự quá thần kỳ.
Hắn tới?
“Tốc độ còn rất nhanh, có điều không phải hơi khoa trương sao?” Quân Mộ Khuynh tự lẩm bẩm một mình, mắt cũng nhìn hướng Hàn Ngạo Thần đang tới, hắn cưỡi ưng sư thú cấp bậc cao tới, phi thường rêu rao bay tới hướng bọn họ đang đứng, chính xác mà nói chính là hướng của nàng.
Quân Mộ Khuynh nói xong câu đó, năm vị lão sư liền trừng nàng một cái, thanh âm của nàng khá nhỏ, các tân sinh không thể nghe được, nhưng đối với các lão sư của Nam Ngưng học viện thì giống như người nói chuyện bình thường thôi.
Nàng dám nói Hàn Ngạo Thần rêu rao sao, chẳng lẽ nàng không biết dù Hàn Ngạo Thần có làm chuyện gì kinh người thì cũng chẳng có sao.
Về điểm này, tất cả mọi người đều rõ, bởi vì hiệu trưởng đã nói một câu: Nếu các ngươi muốn được đãi ngộ như vậy thì phải phá được kỷ lục của Hàn Ngạo Thần, đem hắn kéo xuống từ vị trí đệ nhất phong vân bảng.
Từ đó, chẳng ai dám nói Hàn Ngạo Thần không đúng, bởi vì từ đó tới giờ chưa ai có thể phá vỡ điểm của hắn, mà cũng chẳng có ai có thể đem Hàn Ngạo Thần từ vị trí đệ nhất phong vân bảng xuống.
Quân Mộ Khuynh cảm giác được có người nhìn mình, nghi ngờ nhìn lại, đó là nơi của mấy lão sư mà, chẳng lẽ nàng nói gì sai à?
Kiếm Phi thu hồi ánh mắt, hít sâu một hơi, điểm của năm nay Long Thiên đại nhân không cho tiết lộ, nữ oa kia bốn vòng đầu là tám mươi bảy điểm, vòng cuối cùng dù là bị hắn đả thương, nhưng điểm cũng không bị trừ nhiều lắm, nàng là người có khả năng phá vỡ điểm của Hàn Ngạo Thần nhất, Kiếm Phi, ngươi phải trấn định.
Kiếm Phi không ngừng hít thở để ổn định tâm tình, hắn vui mừng là ngày đó hắn đã lên đài khảo nghiệm Quân Mộ Khuynh, nếu không hắn nhất định sẽ ‘mắt mù không thấy thái sơn’ như mấy lão sư kia, biết điểm bốn vòng đầu của nàng là tám mươi bảy điểm chỉ có ba người, một là Long Thiên đại nhân, hai là lão sư ghi điểm, ba là hắn, có điều điểm vòng cuối cùng, chỉ có mỗi mình Long Thiên đại nhân biết, nhưng dù thế hắn cũng đã rất vui.
Sau khi mọi người thấy Hàn Ngạo Thần tới, đều lộ ra vẻ vui mừng. Kia là ai a? Là thiên tài của Nam Ngưng học viện đó, bọn họ thế mà có cơ hội cùng đội với hắn, điều này nói lên điều gì?
Có nghĩa là ba tháng tới, bọn họ sẽ không cần phải lo lắng gặp nguy hiểm, có năm lão sư, có cả đệ nhất thiên tài của học viện thì làm gì còn nguy hiểm nữa. Quân Mộ Khuynh thấy Hàn Ngạo Thần bay tới chỗ nàng, nàng mỉm cười hỏi: “Ta còn tưởng ngươi đi chiếu cố lão nhân kia rồi chứ.” Hắn tới rồi a, điều kiện kia phải thực hiện rồi.
“Ta đã đáp ứng Khuynh Khuynh, nói được làm được, là ngươi tới đây hay là ta tự tới?” Hàn Ngạo Thần không đếm xỉa tới mấy âm thanh hưng phấn cùng mấy ánh mắt đang dại ra, chỉ chỉ Quân Mộ Khuynh, rồi lại chỉ chỉ bản thân.
“Khụ khụ…” Khuynh Khuynh…
Lão sư chỉ huy đang định chạy tới chỗ Hàn Ngạo Thần thì nghe một câu như vậy xém chút rớt xuống khỏi lưng ưng sư thú.
Bọn họ nghe thấy gì a? Khuynh Khuynh? Ai có thể nói cho bọn hắn là bọn hắn đã nghe lầm không? Nếu không tại sao đệ nhất thiên tài của Nam Ngưng học viện lại đi chào hỏi một kẻ ngu ngốc, đem bọn họ thành người tàng hình đã đành, lại còn thân thiết với nàng kia đến vậy.
Quân Mộ Khuynh vẻ mặt đen thui nhìn người đối diện, bị sặc chính nước miếng của mình, bọn họ rất thân sao?
“Khuynh Khuynh, thấy ta tới, ngươi cảm động tới mức không biết nói gì luôn sao?” Hàn Ngạo Thần ôn hòa hỏi, trên mặt là một nụ cười nhàn nhạt, một thân bạch y tung bay trong gió, cử chỉ ưu nhã, làm người ta cảm giác hắn là một vị thần.
Đỏ đậm thân ảnh trong nháy mắt thoáng qua, Quân Mộ Khuynh bước đến trước mặt Hàn Ngạo Thần bốc hỏa, toàn thân nàng tỏa ra lãnh ý, nàng dùng thanh âm chỉ có thể đủ cho hai người nghe: “Chúng ta không quen, hơn nữa, ta không muốn trên đoạn đường này trừ bị ma thú công kích còn là bị bọn họ trừng xéo.” Người này không có việc gì nên nhàm chán à?
“Quân Mộ Khuynh không sợ trời không sợ đất lại sợ bị người ta trừng sao? Hơn nữa, có ta ở đây, ai dám đối với ngươi như vậy?” Hàn Ngạo Thần hơi hơi cúi người, nói thầm vào tai Quân Mộ Khuynh, trong mắt hắn tràn đầy tươi cười, tản ra tia ấm áp, không khí giữa hai người càng thêm ái muội.
Quân Mộ Khuynh tức giận quay đầu, bám vào tai Hàn Ngạo Thần trừng mắt nói: “Không cần khách khí!” Nói xong, nàng mới phát hiện ra bọn họ đứng khá gần, nàng vội vàng lui về sau vài bước, kéo khoảng cách ra.
Vốn là một cuộc nói chuyện đại hỏa, nhưng bầu không khí giữa hai người ở trong mắt người khác lại vô cùng ái muội, lập tức, có người đã đem Quân Mộ Khuynh xếp vào danh sách địch nhân hàng đầu của Nam Ngưng học viện.
“Khuynh Khuynh nói gì vậy? Ngươi đừng giận mà, ta biết ta sai rồi.” Hàn Ngạo Thần thấy Quân Mộ Khuynh lui về phía sau, cố ý lớn tiếng hỏi, làm tất cả mọi người ở đây nghe một câu ái muội như vậy…
Điều này làm cho hiểu lầm trong lòng mọi người lại càng thêm chắc chắn.
“Câm miệng!” Quân Mộ Khuynh tức đến đỏ mặt, thế nhưng trong mắt mọi người xung quanh, bọn họ như cặp tình nhân giận nhau.
“Ơ kìa, không cho gọi Khuynh Khuynh, vậy ta gọi tiểu Khuynh Khuynh nhé, ưng sư, đi thôi, tiểu Khuynh Khuynh giận rồi, chúng ta đi trước.” Hàn Ngạo Thần thấy Quân Mộ Khuynh tức giận, nín cười, tiếp tục trêu chọc nói, ưng sư thú dưới chân vẻ mặt hắc tuyến, đập cánh một phát bay xa, đem một đám người đang dại ra bỏ lại phía sau, thật lâu cũng chưa có hoàn hồn.