Những gì Trương Đại nói không chỉ khiến giáo sư Tưởng ngây người mà ngay cả Diệp Tuyền nghe thấy cũng sững sờ. Anh không ngờ, phong thuỷ phát triển đến nay, đã có nhiều nghiệp vụ như vậy.
Nghe được một nửa, Diệp Tuyền cũng thấy phiền phức nên liền xua tay nói chắc như đinh đóng cột: "Trương Đại, giáo sư Tưởng là người văn minh, đức cao vọng trọng, chúng ta không thể chậm trễ được. Thế này đi... Chờ tôi giải quyết xong vấn đề rồi hẵng bàn về chuyện thù lao. Nếu không thành đương nhiên là sẽ không lấy một xu..."
"Được, tôi đi chuẩn bị." Trương Đại gật đầu, cất bàn tính vào rồi chạy thẳng vào kho. Một lát sau anh ta đã quay lại, mang theo bên người một chiếc ô và cả một cái túi vải to.
Trong túi có mấy thứ như la bàn, ống mực, lá bùa, chu sa. Những thứ này đều là đồ vật mang theo bên mình của thầy phong thủy, rất có ích trong lúc xem phong thủy.
Chuẩn bị đầy đủ xong, cả ba lập tức xuất phát. Vừa mới ra khỏi cửa, Diệp Tuyền đã kinh ngạc vì nhận ra tài xế đưa giáo sư Tưởng tới hóa ra là Tiêu Mai.
"Mai, làm phiền em rồi." Giáo sư Tưởng lên xe, mỉm cười nói: "Chúng ta đi thôi."
"Dạ..."
Tiêu Mai dịu dàng mỉm cười rồi chậm rãi khởi động xe. Tốc độ lái xe của cô không chậm nhưng cũng không quá nhanh. Xe chạy ra khỏi ngõ nhỏ, tiến vào đường lớn rồi chạy về hướng ngoại thành.
Diệp Tuyền như đang ngẫm nghĩ về điều gì đó rồi trực tiếp hỏi: "Giáo sư, bây giờ ông có thể nói rốt cuộc đó là vấn đề gì không?"
"Không phải là tôi không muốn nói, mà là... Không thể nói rõ mọi chuyện chỉ trong vài lời được." Giáo sư Tưởng thở dài: "Việc này phải bắt đầu từ ba năm trước, lúc đó tôi có mua một miếng đất nền ở ngoại ô..."
Đại gia...
Diệp Tuyền và Trương Đại liếc nhìn nhau rồi lập tức đưa ra kết luận. Chủ yếu là vì giá đất Hàng Châu quả thực là tấc đất tấc vàng, cho dù là vùng ngoại ô thì cũng đắt đến mức khiến người bình thường vừa nghe đã giật mình.
Nhưng khi nghĩ đến nghề nghiệp của giáo sư Tưởng… Không chỉ là một giáo sư của học viện mỹ thuật mà bản thân ông còn là một danh họa Trung Quốc. Giá một bức tranh trên thị trường của ông chí ít cũng phải hơn mấy trăm triệu.
Dành dụm mấy chục năm thì việc mua một miếng đất ở vùng ngoại ô cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Diệp Tuyền âm thầm cân nhắc rồi tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao? Miếng đất nền đó có vấn đề gì?"
"Tôi mua đất, chủ yếu là vì muốn xây một căn nhà lý tưởng theo mong muốn của mình để dưỡng lão."
Giáo sư Tưởng than thở: "Mua đất xong, tôi còn mời người đến khảo sát, chuyên thiết kế bản vẽ, sau đó còn mời cả một đội công nhân xây dựng có kinh nghiệm, động thổ, đổ móng thi công đâu vào đấy hết..."
Diệp Tuyền chậm rãi gật đầu, không nói tiếng nào mà chỉ chờ bước ngoặt của câu chuyện.
Quả nhiên, giáo sư Tưởng cau mày rồi bối rối nói: "Thế nhưng... Khi nhà sắp xây xong thì có một chuyện kỳ quái đã xảy ra, khiến tất cả mọi người hoang mang."
"Chuyện kỳ quái gì?" Diệp Tuyền rất là hiếu kỳ.
"Cậu cứ đến đó xem sẽ biết." Giáo sư Tưởng kết chuyện bằng một câu chưng hửng.
Diệp Tuyền nhún vai, rồi không truy vấn nữa. Sớm muộn gì rồi cũng biết thôi, việc gì phải nôn nóng.
Không lâu sau thì xe cũng ra đến ngoại ô, giao thông nơi đây thông thoáng hơn thành thị. Đường xá bốn phương đều thông suốt, mà cũng chẳng có xe cộ hay người đi đường gì mấy. Được giáo sư Tưởng chỉ đường nên Tiêu Mai chạy thẳng một lèo, rời khỏi đường lớn để đi vào một con đường nhỏ.
Chỉ một lát sau liền có thể thấy hai bên đường là những ô ruộng vuông vức, những khoảnh đất trồng rau. Ngoài ra còn có thể thấy một căn biệt thự nhà vườn hai tầng ở nông thôn cùng với vườn cây ăn quả xanh um tươi tốt.
Có lẽ nơi đây cũng được xem là làng quê rồi nhưng có điều cách thành phố cũng không xa lắm, nên sau nhiều năm phát triển thì không còn nhìn thấy diện mạo nông thôn nữa, chỉ còn vết tích của mấy cây cầu đá là minh chứng cho việc nhiều năm trước đây nơi này từng là một thôn làng cổ xưa.
Nhà của Giáo sư Tưởng ở rìa thôn. Lát sau, xe dừng lại, mọi người xuống xe và phóng tầm mắt, họ chợt hiểu ra tại sao giáo sư Tưởng lại chọn nơi đây để an dưỡng tuổi già.
Nơi mà giáo sư Tưởng chọn nằm dưới chân một ngọn núi nhỏ, bên hông nhà là một hồ nước be bé.
Một ngọn núi nhỏ có cây cối um tùm, dáng núi tròn như bánh bao, vừa nhìn là biết thuộc về địa hình đồi núi. Nước trong hồ trong nhìn thấy cỏ dưới đá cùng với một đàn cá to nhỏ khác nhau.
Chính giữa hồ nước còn xây cả một cái đình lục giác được nối với bốn bờ bằng những cây cầu phao. Dân trong thôn đang trồng hoa, trồng cỏ trên bờ, còn dưới gốc cây đại thụ thì đã đặt một cái bàn đá và mấy cái ghế đá.
Nắng chiếu lấp lánh thoảng cơn gió lành, xuân về hoa nở. Cảnh trí như vậy, môi trường sống như vậy, sống ở một nơi thích hợp để nghĩ dưỡng thế này không thọ thêm vài tuổi mới là lạ.
"Giáo sư, ông đúng là biết chọn nơi dưỡng già." Diệp Tuyền nói những lời tự đáy lòng: "Một nơi được bao bọc bởi non nước chan hòa sự sống như vậy thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa, trong thôn nhất định là có rất nhiều người già sống thọ."
"Không sai, cậu nói đúng rồi đấy." Giáo sư Tưởng đột nhiên cười nói: "Dân trong thôn này chỉ có một nghìn người nhưng số người già trên bảy mươi tuổi thì chẵn một trăm người, đây là một con số ấn tượng. Chính vì biết được số liệu này nên tôi mới quyết định mua đất cất nhà ở đây, chờ đến khi về hưu, cùng người vợ già an dưỡng sống thêm vài năm nữa."
"Môi trường sống tốt, không khí trong lành, hơn nữa những thôn dân này chắc là tự cung tự cấp, thức ăn hằng ngày đa số là rau dưa do mình tự trồng lấy.” Diệp Tuyền nhìn xung quanh rồi nhận xét: "Cuộc sống chất lượng như thế thì sống thọ cũng là lẽ thường, chẳng hề khoa trương chút nào.”
"Một nơi tốt như nơi này mà cũng có vấn đề về phong thủy sao?" Trương Đại nghi hoặc.
Diệp Tuyền cũng cảm thấy kỳ quái: "Đúng rồi, giáo sư Tưởng, chuyện chính quan trọng hơn, ông hãy dẫn chúng tôi đi xem chuyện kỳ quái mà ông nói đi."
"Đi theo tôi..."
Giáo sư Tưởng vẫy tay gọi mọi người đi vào ngôi nhà của mình.
Đây là một căn nhà rộng rãi, theo lối kiến trúc nhà kiểu Tây độc đáo. Nói trắng ra thì nó là một căn biệt thự sân vườn. Có tường rào vây quanh, trước sau đều có sân, còn chính giữa là nhà chính hai tầng.
Sân trước thì trồng cỏ cây, làm cả một bồn hoa đối xứng hai bên con đường nhỏ uốn lượn hình chữ S được trải đầy những viên đá cuội be bé, nối thẳng đến căn nhà. Về phần sân sau thì đắp một hòn non bộ, đào một cái ao nhỏ và có cả thiết bị dành cho việc tập thể dục nữa.
Toàn bộ căn nhà thoạt trông thì bình dị nhưng thực tế lại ẩn giấu sự xa hoa một cách trang nhã. Nói cách khác, cái gọi là trang nhã này trên thực tế đều được xây nên bằng tiền. Nếu không có tiền thì có là ai đi nữa cũng không thể trang nhã được.
Dưới sự hướng dẫn của giáo sư Tưởng, mọi người được dạo quanh một vòng từ trước ra sau, và phát hiện toàn bộ nơi ở được phủ xanh một cách hoàn hảo, không thể nhận ra dấu vết của việc di dời cỏ cây. Điều này cho thấy nơi này đã được xây dựng xong khá lâu rồi, hơn nữa còn có người chăm sóc định kỳ nên cây cỏ hoa lá mới tươi tốt như vậy.
Cho nên có lẽ sau khi nơi này được xây xong thì giáo sư Tưởng mới phát hiện ra vấn đề chăng?
Diệp Tuyền ngẫm nghĩ rồi nói: "Giáo sư Tưởng, vườn tược rất bình thường, không có chuyện gì hết. Chuyện kỳ lạ mà ông nói chắc là ở trong nhà đúng không?"
"... Đúng."
Giáo sư Tưởng gật gù: "Chính là ở trong nhà... Hay nói đúng hơn thì cũng chỉ có ở trong nhà, chuyện đó mới rõ ràng đến mức khiến tôi có thể phát hiện ra sự kỳ quái trong đó."
Chuyện quỷ dị trong căn nhà trống...
Trương Đại bị sốc, anh ta thì thầm vào tai Diệp Tuyền: "Không phải là có ma quấy phá đấy chứ?"
"Đừng nói bậy bạ."
Diệp Tuyền lườm một cái: "Làm thầy phong thủy, phải nói chuyện có khoa học..."