Có mới nới cũ, được chim quên ná, được cá quên nơm, những điều này không phù hợp với nguyên tắc sống của giáo sư Tưởng, một lúc sau, ông cười khổ, lên tiếng: “Vũ Khải, con đừng hiểu nhầm, cậu Diệp không phải là lừa đảo…”
“Ông ngoại, chuyện này ông đừng quản.” Tiêu Vũ Khải khoát tay nói: “Để con giải quyết cho.”
“Vô liêm sỉ.” Trương Đại tức giận thở hổn hển. Diệp Tuyền thì lại rất bình tĩnh kéo Trương Đại lại, nói khẽ: “Yên tâm đi, chuyện này không đơn giản như vậy đâu, rồi họ sẽ đuổi theo xin tôi thôi.”
“Hả?” Trương Đại ngẩn mặt ra.
Đúng lúc này, Tiêu Vũ Khải lạnh lùng lườm hai người rồi kéo giáo sư Tưởng đi chỗ khác.
“Vũ Khải, Vũ Khải…” Giáo sư Tưởng rất bất lực, chỉ có thể quay đầu lại, tỏ vẻ áy náy, miệng mấp máy môi như đang nói: Tôi sẽ không quên lời hứa.
Một lát sau, mấy người kia đi về phía biệt thự, để lại mấy tên đàn ông vạm vỡ chặn Diệp Tuyền và Trương Đại lại.
"... Khốn kiếp."
Trương Đại cực kỳ tức giận, lẩm bẩm mắng: "Đồ con nhà giàu chết tiệt, kiêu ngạo, không coi ai ra gì."
"Chúng ta đi thôi."
Diệp Tuyền trầm ngâm rồi quay người rời đi.
Trương Đại sững sờ, vội nói: "Cứ đi như thế thì lời cho họ quá. Hơn nữa... còn chưa nhận tiền mà cứ đi như vậy... uất ức lắm..."
"Tôi đã bảo là lát nữa họ sẽ đuổi theo tôi thôi." Diệp Tuyền cười nhạt rồi nói: "Mới đầu cứ để họ lên mặt đi, để cho họ biết được nghề này có sự chuyên nghiệp nhất định, chứ không phải là nói đùa."
"Nhưng mà..." Trương Đại nhíu mày, cảm thấy vừa ức chế vừa không cam lòng. Anh ta không nghĩ là sau khi có cách giải quyết rồi, giáo sư Tưởng sẽ còn quay lại nhờ Diệp Tuyền nữa.
Nhưng Diệp Tuyền đã nói như vậy rồi, anh ta cũng đành đi theo mà thôi.
Trên đường, Trương Đại giận dữ nói: "Hy vọng ông giáo sư Tưởng kia vẫn còn lương tâm mà dẫn chúng ta đến gặp đại sư Thạch Tâm, nếu không thì đúng là mất cả chì lẫn chài."
"Không lỗ đâu." Diệp Tuyền thờ ơ trả lời: “Anh không tin tôi à?"
"... Tin." Trương Đại miễn cưỡng nói ra một từ, nhưng vẻ mặt thì tràn đầy sự nghi ngờ.
"Trương Đại... anh là trợ lý của tôi thì phải tín nhiệm tôi nhiều hơn, hơn nữa lúc nào cũng phải tin vào tôi."
Diệp Tuyền cười nói: "Ngày nào đó anh xuất sư rồi thì có thể kiêu ngạo nói với những người cùng nghề khác rằng mình đã theo học một đại sư phong thủy nhiều năm, đã được chân truyền lại những gì tinh túy nhất của phong thủy, chắc chắn là người ta sẽ nhìn anh với con mắt khác hơn."
"... Ông chủ, da mặt anh dày thật đấy." Trương Đại chân thật nói: "Những chuyện khác không bàn đến, nhưng da mặt này của anh, chắc phải dày nhất nhì thành phố Hàng Châu này."
"Đời người, tri kỷ khó cầu." Diệp Tuyền lắc đầu, chắp tay rời đi, biểu cảm thổn thức, cô đơn lạnh lẽo.
Trương Đại bĩu môi, đi được một lúc, anh ta đề nghị: "Diệp Tuyền, gọi xe thôi."
"Đừng vội, cho họ một cơ hội đuổi theo chúng ta đi." Diệp Tuyền nói: "Làm người, phải khoan dung độ lượng, biết trước biết sau, đánh người chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại. Biết sai mà sửa là điều tốt đẹp nhất..."
Trương Đại nhíu mày, anh ta không nghĩ là mấy người Tiêu Vũ Khải sẽ đuổi theo. Nhưng Diệp Tuyền đã kiên trì rồi thì anh ta cũng không trái lời, dù sao thì chỉ cần đợi tầm mười phút nữa thì Diệp Tuyền cũng sẽ hết hy vọng mà nhận ra sự nhầm lẫn của mình.
Hai người chầm chậm bước đi, thong dong dạo chơi.
Quả nhiên, mười phút trôi qua, hai người ra đến đường lớn rồi mà đằng sau vẫn không thấy ai.
Lúc này Trương Đại vẫy tay rồi nói: "Tôi gọi xe, mau về ăn cơm thôi."
Diệp Tuyền không cản anh ta lại nữa, tay chống eo, ung dung điềm đạm.
"Sĩ diện."
Trương Đại thầm mắng rồi vẫy tay mạnh hơn.
Cho dù là đang trên đường lớn của vùng ngoại ô, cũng có rất nhiều xe cộ qua lại. Trương Đại vẫy tay một lúc thì có một chiếc taxi chầm chậm dừng lại bên cạnh hai người.
Trương Đại mở cửa ra, chui vào xe trước rồi gọi lớn: "Diệp Tuyền, lên xe đi."
"... Sợ là không đi được nữa rồi." Đột nhiên Diệp Tuyền cười.
"Gì cơ?" Trương Đại ngẩn ra.
Ngay lúc đó, chỉ nghe thấy một loạt âm thanh gầm rú như sấm, tiếp sau đó một tia chớp màu hồng đỏ lóe lên, giống như sao băng, như cái bóng chớp lòe xé không khí xẹt đến. Tiếng "két" vang lên, ánh sáng tản đi, một chiếc siêu xe thể thao lấp lánh dưới ánh nắng mặt tời đánh một vòng cung nghênh ngang rồi chặn trước đầu taxi.
"Hả?"
Trương Đại mắt như hoa lên, lúc này mới nhìn rõ tình hình hiện tại. Anh ta nghẹn họng nhìn trân trân, vẫn chưa hiểu gì cả.
Lúc này, bên hông của chiếc siêu xe thể thao, cánh cửa mở ra như cánh chim giang ra. Tiêu Vũ Khải bước xuống khỏi xe, nhưng khuôn mặt lạnh lùng đó lại không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Dường như Diệp Tuyền đã đoán trước được điều này, cười rất ấm áp, xán lạn: "Anh Tiêu có việc gì không?"
Tiêu Vũ Khải không trả lời ngay, mà chỉ nhìn Diệp Tuyền với ánh mắt dò xét, giống như muốn làm quen lại với Diệp Tuyền vậy, sau khi nhìn chăm chú một lúc lâu, anh ta mới lên tiếng nói: "Anh Diệp, tôi sai rồi, tôi không nên nghi ngờ anh."
"Gì cơ?"
Nghe câu này, Diệp Tuyền cũng không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng Trương Đại trong xe lại ngạc nhiên đến mức đứng phắt dậy, còn bị đụng đầu vào trần xe, nhưng anh ta chẳng quan tâm đến chuyện mình bị đau, mà chỉ ôm trán, chui ra, ngạc nhiên nhìn Tiêu Vũ Khải.
Không thể nào, một cậu ấm nhà giàu lạnh lung mà cũng biết xin lỗi? Bình thường mấy cậu ấm gia đình danh giá kiểu này dù có đuối lý thì vẫn sẽ cứng miệng như vịt giãy nước sôi, chết cũng không hối cải, không bao giờ chịu nhận sai cơ mà?
Nói thật thì Diệp Tuyền cũng khá bất ngờ. Anh còn tưởng người đuổi theo đến đây sẽ là giáo sư Tưởng, nào ngờ lại là Tiêu Vũ Khải... thú vị đấy.
Nụ cười bên môi Diệp Tuyền lại càng đậm hơn, anh nói với vẻ khá hào hứng: "Anh Tiêu nói gì vậy, tôi nghe không hiểu lắm, anh có thể giải thích được không?"
"Anh Diệp, tôi sai ở chỗ... đã quá ngạo mạn và có thành kiến."
Sắc mặt Tiêu Vũ Khải vẫn thản nhiên như cũ: "Tôi nghĩ quá nông cạn, không ngờ là... thế giới này lớn như vậy, có những thứ tôi chưa thấy không có nghĩa là nó không tồn tại."
"Tôi sai rồi, chuyện này là trách nhiệm của tôi, không liên quan gì đến ông ngoại tôi."
Tiêu Vũ Khải nói: "Cho nên tôi muốn mời anh Diệp quay lại, tiếp tục giải quyết vấn đề phòng khách cho ông ngoại tôi. Sau khi xong chuyện, tôi sẽ cho anh một lời giải thích hợp lý."
"Giải thích thế nào?" Diệp Tuyền cười khẽ: "Nói thật với anh, bây giờ tôi đang rất bất mãn, thầm cảm thấy rất tức giận, anh định dẹp cơn giận của tôi thế nào đây?"
Tiêu Vũ Khải tỉnh táo nói: "Tôi có thể dám chắc rằng ngày mai anh có thể gặp được đại sư Thạch Tâm, còn cả một suất trong pháp hội nữa, tôi cũng có thể lấy cho anh..."
"... OK!" Diệp Tuyền thỏa mãn gật đầu, quyết đoán nói: "Đi."
"Hở?”
Trương Đại liền ghé sát vào người anh rồi nói: "Sao anh bảo là làm giá cơ mà? Đồng ý nhanh như vậy hơi mất giá rồi đấy. Huống chi người ta đang có việc cần anh, sao anh không xẻo thịt người ta đi, cho người ta biết rằng không được tùy tiện khinh thường thầy phong thủy..."
"Anh ấy à, quá nhỏ nhen rồi, phải nhớ kỹ, nhìn xa trông rộng chính là thứ quyết định cảnh giới của bản thân."
Diệp Tuyền ngẩng đầu lên nhìn trời, nói với vẻ sâu xa: "Quan trọng nhất... ở Hàng Châu này không chỉ có mỗi tôi là thầy phong thủy, nếu làm khó thì anh ta có thể quay ra nhờ người khác giúp đỡ nữa mà."
"Trương Đại, cố gắng lên, đợi đến ngày thực lực của anh nổi tiếng khắp thế giới, thì người ta tự nhiên sẽ tìm đến anh. Khi đó anh mới có tư cách hô mưa gọi gió, coi trời bằng vung.