NGHỊCH THIÊN TAM TIỂU THƯ
BIÊN DỊCH: DUNG NGUYEN
Hoàng Đan Đan mơ hồ thấy bản thân đã đắm trìm trong màn đêm đen tối rất lâu rất lâu....
............
Rồi nàng cảm thấy không gian trước mắt sáng bừng lên, bên tai còn nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thương.
-Tam tiểu thư ơi.... tiểu thư chết oan uổng quá... Tại sao người lại nghĩ quẩn như vậy... Tiểu thư ơi.....
Tiếng khóc lóc khiến đầu óc Hoàng Đan Đan càng thêm hỗn loạn, đầu nàng rất đau... Nàng chỉ muốn kêu người đang khóc kia im ngay đừng khóc nữa... Nhưng mặc nàng dùng tất cả sức lực thì làm thế nào cơ thể cũng không chịu nhúc nhích, miệng cũng không cất nổi lên lời...
Bỗng nhiên, bên tai nàng lại vang lên một giọng hét chanh chua:
- Con nha đầu hèn mọn kia... Nhanh cút sang một bên cho ta...
- Không được đâu tứ tiểu thư. Người không thể làm vậy được. Tam tiểu thư vừa mất, thân xác vẫn còn đây... Người sao lại có thể đến chiếm đoạt tài sản của Tam tiểu thư như vậy? Huống hồ đây còn là tài sản do cố Lão Hầu gia tặng lại cho Tam tiểu thư trước khi nhắm mắt xuôi tay...
- Thế thì đã sao? Dù sao tam tiểu thư của ngươi cũng chết rồi. Nó chết rồi thì tài sản chung của nó cũng sẽ là tài sản của Bạch phủ ta... Ngươi nhanh cút đi nếu không muốn chết cùng con tiện nhân kia!
Bạch Nhược Tâm đá mạnh vào người tiểu nha đầu đáng thương kia. Sau đó chỉ huy bọn tay sai:
- Khuân hết đồ đạc ở đây đi cho ta. Kiểm tra kĩ một chút, đừng để sót thứ gì. Thật không ngờ con tiện nhân này lại có nhiều đồ quý giá đến vậy... òa như chiếc bình cổ này ta còn chưa bao giờ thấy này.... Mang đi hết cho ta.
- Tứ tiểu thư người không thể làm vậy được... Đồ của tam tiểu thư vốn dĩ đã bị các người cướp hết rồi. Duy chỉ còn chiếc bình này là kỉ vật mà lão gia quá cố để lại...
Tiểu nha hoàn trung thành lại lao tới giữ lấy chiếc bình cổ.
- Con hạ nhân này cứng đầu ghê nhỉ? Người đâu đánh chết nó cho ta.
Tiếng gào thét, tiếng cãi cọ liên tiếp dội vào tai Hoàng Đan Đan, khiến đầu nàng càng lúc càng đau như búa bổ... Một dòng kí ức không phải của nàng ùa về...
Hình như nàng đã được tái sinh.Chủ nhân thân xác này là Bái Đan Đan- Tam tiểu thư của Vũ Uy Hầu phủ. Cha nàng tên Bạch Lưu Phong từng là cao thủ số của đất nước Nam Việt này, gia thế hiển hách... Nên ngay khi vừa ra đời tam tiểu thư đã được phong hiệu Nhạc Trường quận chúa,một thân phận vô cùng cao quý...
Ai ngờ, năm nàng lên . Cha nàng cầm quân
ra trận rồi bất ngờ mất tích... Nhị thúc phụ của nàng thừa kế chức vụ của cha nàng....Từ đây cuộc đời nàng thay đổi chóng mặt... Nhất là năm lên ,nàng bị phát hiện sở hữu một thể chất phế nhân và không thể siêu luyện như người thường.
Trong một chế độ đề cao võ thuật, kẻ mạnh là chí tôn như Thiên Linh đại lục thì không thể siêu luyện cũng chính là mất tất cả... từ đây, nàng luôn luôn bị chị em họ của mình (con của Nhị thúc phụ)bắt nạt ức hiếp.
Mới trước đây một ngày, chị họ thứ của nàng tổ chức sinh nhật, nàng cũng được mời đến tham dự.... nhưng cũng trong buổi sáng ngày hôm ấy nàng bị bắt quả tang tư thông với nam nhân ngay ở hậu viên, danh tiết bị hủy.
Tối cùng ngày vì quá phẫn ức, tuyệt vọng nên nàng đã treo cổ tự vẫn ngay trong khuê phòng.
Cũng không hiểu vì sao linh hồn Hoàng Đan Đan lại nhập vào thân xác này được.
Bên ngoài vọng vào tiếng dây da vụt vào da thịt người, có cả tiếng rên đau đớn của Tiểu Vy - tên gọi của tiểu a hoàn trung thành kia.
Tứ tiểu thư tiến gần đến chỗ Bái Đan Đan nằm, nở nụ cười đểu giả.
- Ái chà, chị ba của ta quả không hổ danh là quận chúa, sợi dây ngọc đeo trên cổ cũng là một thứ ngọc quý có tác dụng dưỡng thần rất tốt. Món đồ quý này để cho một phế nhân dùng, đúng là phí phạm. Thôi tiếu nạp cho ta dùng còn hơn.
Nói rồi tứ tiểu thư với tay về phía cổ Bạch Đan Đan.... Ngay khi sắp chạm đến cổ nàng thì cái xác bỗng mở trừng mắt ra
Bạch Nhược Tâm giật mình nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt đẹp sâu thăm thẳm hút hồn...
Bạch Nhược Tâm chỉ thấy trong đầu như vang lên tiếng vỡ tan, sau đó trong đầu chỉ còn lại một màu trắng xóa....
Chap : Chị ba... xin tha tội!
P/s: Tam tiểu thư sẽ giành lại công bằng cho cố chủ bằng cách nào? Mời mọi người đón đọc những chap sau.