Mộ Thanh Lan chớp mắt: "Ngài nói cái gì ạ?"
Giọng nàng rất bình tĩnh, có chút nghi hoặc, như thể nàng hoàn toàn không hiểu Mộ Nghiêm đang nói gì.
Khi Mộ Nghiêm ở trong phòng đấu giá, lúc đầu ông cũng không có cảm giác gì nhiều, nhưng khi nhìn thấy vật đấu giá cuối cùng là Hỏa Linh Nguyên Tinh, trong lòng chợt động, sinh ra một chút nghi hoặc--
Hỏa Linh Tinh lục phẩm nhất định không phải thứ có thể dễ dàng lấy được, ít nhất ở Lạc Tây thành, ông có thể chắc chắn rằng không ai có thể làm được.
Tuy nhiên, nếu nó là Nguyên Tinh khác thì cũng thôi đi, đằng này cố tình lại là Hỏa Linh Nguyên Tinh.
Ông nhớ rõ rằng Nguyên Đan lục phẩm mà Mộ Lăng Hàn đã mang từ Cửu Lộc sơn mạch về, chính là của Hỏa Linh Nguyên Sư.
Nếu nói chuyện này, không có chút quan hệ nào với hắn, Mộ Nghiêm thật sự là sẽ không tin.
Nhưng nhìn dáng vẻ của kẻ thần bí đó, ông lại rất băn khoăn.
Ông thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ lý do gì, khiến cho Mộ Lăng Hàn lại mạo hiểm làm ra hàng loạt chuyện đó.
Hỏa Linh Nguyên Tinh trân quý đến mức, nếu ai lấy được e rằng cũng sẽ không đem đi bán đấu giá, huống chi lại còn kiêu ngạo, làm càn như vậy, cố ý khiêu khích Khương Huyền.
Ông thực sự không thể tin rằng Mộ Lăng Hàn, người hiện đang vô cùng nghèo túng, sẽ làm ra một việc như vậy.
"Hỏa Linh Nguyên Tinh kia..
Ngoại trừ ngươi, không ai có thể lấy ra được."
Mộ Nghiêm trầm giọng, nhìn chằm chằm Mộ Thanh Lan.
Mộ Thanh Lan tựa hồ sửng sốt một chút, rồi chợt bừng tỉnh đại ngộ, có một chút hơi ngờ vực và buồn cười nói:
"Chẳng lẽ ngài lại cho rằng, ta là!"
Nàng lắc đầu.
"Gia chủ, ngài thật hồ đồ."
Mộ Nghiêm không nói gì.
"Mặc dù ta có Nguyên Đan của Hỏa Linh Nguyên Sư, nhưng ta lấy được là do đầu cơ trục lợi, nếu không phải do vận khí tốt, ta sợ rằng hiện tại ngay cả mạng sống cũng không còn.
Về phần Hỏa Linh Nguyên Tinh kia, ta càng chưa bao giờ nhìn thấy qua."
Nàng nói một cách nghiêm túc, giọng điệu bình tĩnh, nên ngay cả Mộ Nghiêm cũng không thể nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
"Hơn nữa.." Một nụ cười tự giễu thoáng qua khóe miệng Mộ Thanh Lan, còn có chút ý vị không rõ, nói: "Hiện giờ hoàn cảnh của ta như vậy, làm sao có thể tự mình đi tìm chết chứ."
"Một mạch này của phụ thân ta chỉ còn mình ta là người duy nhất, vì vậy ta tự nhiên rất trân trọng mạng sống của mình."
Những lời này nói ra nhẹ nhàng vô cùng, phảng phất chỉ cần có gió thổi lên sẽ liền tiêu tán ngay.
Mộ Nghiêm trong lòng cũng rất phức tạp.
Nhìn thiếu niên khóe môi mỉm cười, không biết vì sao, ông đột nhiên cảm thấy trên người hắn có vài phần cô tịch thê lương, thân hình gầy yếu ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo càng lộ ra vẻ thanh lãnh khó tả.
Đúng vậy..
Bây giờ Mộ Lăng Hàn sao có thể dám làm những việc táo bạo như vậy?
Chưa nói đến thân hình cùng giọng nói kia không có một chút nào giống nhau, cho dù Mộ Lăng Hàn thật sự có Hỏa Linh Nguyên Tinh, hắn cũng sẽ không thể không biết "hoài bích có tội" được.
Rất nhiều người trong Mộ gia đều biết việc trên người Mộ Lăng Hàn có Lục phẩm Nguyên Đan, rốt cuộc là ngày hôm đó ồn ào gây ra cũng không nhỏ.
Nhưng cũng không ai nghi ngờ rằng Hỏa Linh Nguyên Tinh kia có liên quan gì đến hắn.
Bởi vì tất cả mọi người sẽ không ai có thể liên tưởng một thiếu niên nghèo túng bị trục xuất khỏi chủ tộc, cùng với con người thần bí bừa bãi đó sẽ có liên hệ với nhau.
Mộ Thanh Lan chậm rãi nói: "Ngài vẫn là đừng suy nghĩ nhiều, vị kia..
Ta sợ là sẽ không được vui."
Những lời này lập tức làm Mộ Nghiêm giật mình một cái, đầu óc lập tức trở nên tỉnh táo!
Vị kia!
Còn có thể là ai nữa?
Đương nhiên, chính là thiếu niên áo trắng thực lực sâu không lường được xuất hiện ngày hôm đó!
Chẳng lẽ..
Chính là hành động của người đó?
Nếu vậy, thì đúng là có thể giải thích được.
Mộ Nghiêm đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thiếu niên gầy gò, ông đột nhiên cảm thấy phỏng đoán lúc trước của mình thật sự rất vô lý.
Ông xua tay: "Là ta nhất thời hiểu lầm..
Ngươi đừng để trong lòng."
Mộ Thanh Lan cười nhẹ rồi lắc đầu.
"Chỉ là, không biết vị kia, thân phận của hắn là gì? Lăng Hàn, ngươi và hắn.."
Mộ Nghiêm đã muốn hỏi từ lâu, nhưng mãi tới lúc này mới tìm được cơ hội thích hợp.
Mộ Thanh Lan dừng một chút, như thể vô tình nói:
"Ta cũng không biết thân phận của hắn, chỉ là gặp ở trong Bí Cảnh Trung Nguyên.
Lần này gặp được cũng chỉ là trùng hợp.
Hắn giúp ta, cũng là bởi vì ta và..
Muội muội ta đã giúp hắn ở trong Bí Cảnh một lần, hắn chỉ trả một cái ân tình thôi."
Lời nói nhàn nhat, nhưng lại như không muốn nói thêm.
Mộ Nghiêm trong lòng nghĩ mấy lần.
Trách không được..
tuổi tác như vậy mà đã sâu không lường được, hắn quả nhiên là thiếu niên anh tài, e rằng bối cảnh cũng không yếu, tiềm lực vô cùng.
Ông bỗng nhiên nghĩ đến, người thiếu niên trước mặt này, ngày xưa cũng đã từng như vậy, tài giỏi đến mức ai cũng ngưỡng mộ.
Nếu là, không có tai nạn ngoài ý muốn xảy ra, e rằng cũng sẽ giống như thiếu niên áo trắng kia..
Làm sao có thể ở trong căn phòng tồi tàn này, không có người thăm hỏi?
Tuy nhiên, Mộ Nghiêm vẫn còn có một nghi vấn cuối cùng trong lòng.
Nhưng trước nụ cười trong veo và nhạt nhòa của thiếu niên, ông do dự một lúc, cuối cùng vẫn đem nghi vấn kia nuốt vào bụng, chỉ nói:
"Ngươi nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong, liền xoay người rời đi.
Mộ Thanh Lan đứng đó rất lâu, không biết đã qua bao lâu, mới mơ hồ nghe thấy một câu của một giọng nói đã biến mất.
"..
Tóm lại Mộ phủ sẽ bảo vệ ngươi.."
Mộ Thanh Lan cười nhẹ.
Trong những ngày qua, bầu không khí tại Lạc Tây thành có phần căng thẳng.
Người của Khương gia chiếm giữ cổng thành, người ra vào đều bị kiểm tra rất nghiêm ngặt, trên đường có thể thường xuyên nhìn thấy đội hộ vệ của Khương gia đi qua, dường như đang tìm kiếm người nào đó.
Nhiều người lén lên tiếng chỉ trích, nhưng do Khương gia quá mạnh nên không ai dám phản kháng, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Một số người hiểu biết, đã lén nói rằng, Khương gia chính là đang tìm kiếm kẻ thần bí đã đấu giá với Khương Huyền trong nhà đấu giá Hạ Thương.
Nghe nói Khương đại thiếu gia sau khi xong việc liền muốn cướp đoạt đồ của người ta, nhưng không ngờ lại bị đối phương hung hăng dạy dỗ một phen, đến nay hắn vẫn đang nằm hấp hối trên giường.
"Ồ? Đây là sự thật sao?"
Trong sân đình nào đó ở Mộ gia, một giọng nữ đột nhiên truyền đến.
"Liễu Nhi tiểu thư, tuy rằng đây là tin đồn, nhưng nhìn vẻ mặt tức giận của Khương gia kia, hẳn là thật."
Người đang nói đang khom người, trông bộ dáng rất cung kính và lấy lòng.
Trong căn phòng này, ngồi hai thiếu niên, một thiếu nữ, đều mặc y phục màu xanh lá, mà thiếu nữ ngồi ở trên cùng, hiển nhiên là vị trí được coi trọng nhất.
Dung nhan của hai thiếu niên đều trung bình, duy chỉ có thiếu nữ kia lại kiều diễm sáng ngời, ngũ quan rất xinh đẹp, giữa hai lông mày phảng phất mang theo hơi thở kiêu ngạo.
Sau khi nghe hạ nhân hồi báo xong, mấy người đều cười rộ lên.
"Cái tên bao cỏ Khương Huyền đó, ỷ thế ức hiếp người khác, thật đáng bị như vậy.
Xem ra hắn không thể tham gia Đại hội Tụ Võ rồi.
Chẳng trách Khương gia tức giận như vậy.
Không có Khương Huyền, năm nay bọn họ muốn giữ được vị trí cũ, e rằng không thể thực hiện được."
"Khương gia hai năm liên tiếp đều đứng đầu, nếu năm nay vẫn giữ nguyên, Mộ gia chúng ta chỉ sợ sẽ càng bị làm khó dễ."
"Ngươi sợ cái gì? Chúng ta hai năm nay đều ở trong học viện tu tập, năm nay cuối cùng cũng có thể được rảnh rỗi trở về, tự nhiên phải dạy cho Khương gia kia một bài học xứng đáng!"
Hai thiếu niên thay phiên nhau nói chuyện, nhìn thoáng qua thiếu nữ kiêu hãnh, rồi mỉm cười nói: "Hơn nữa, Liễu Nhi tỷ năm nay đã trở lại, vị trí đệ nhất đương nhiên sẽ là của chúng ta!"
Khóe môi của Mộ Liễu Nhi hơi cong lên, nhưng là do bởi được khen ngợi.
Nàng nhìn về phía hạ nhân vừa rồi: "Đúng rồi, ta vừa mới trở về, còn chưa có gặp Diệp đệ, hắn biết ta đã về, sao còn không tới?"
Nhưng hạ nhân lại tỏ ra lúng túng.
Mộ Liễu Nhi hơi cau mày, thanh âm trở nên nghiêm khắc: "Có chuyện gì vậy?"
"Liễu Nhi tiểu thư! Ngài, ngài vẫn nên tự mình đi xem thì tốt hơn! Mộ Diệp thiếu gia đã, đã không được!"
Phanh!
Tiếng cửa bị đá văng truyền đến.
Mộ Thanh Lan từ từ thu hồi lại Nguyên Lực xung quanh, sau đó nhìn ra cửa.
Một giọng nữ kiêu ngạo ngang ngược đột nhiên vang lên--
"Mộ Lăng Hàn! Ngươi lăn ra đây cho ta!".