“Làm sao vậy?”
Đế Hậu nhíu mày, người của những thế lực lớn đều cảm thấy khẩn trương, trên núi Bạch Đầu kia chính là....
Mọi người căng thẳng chờ đợi thật lâu, nhưng vẫn không chờ được động tĩnh kế tiếp.
“Hình như im lặng rồi?” Học viện Lăng Thiên giật giật lỗ tai: “Có lẽ là hung thú nào đó lại xông vào, được rồi được rồi, đừng tự dọa bản thân nữa, chúng ta tiếp tục đi!”
Hản nói như vậy mới làm mọi người thả lỏng lại. “Con làm gì vậy!” Tộc lão Bạch gia tỉnh táo lại liền bắt lấy
Ân Niệm: “Con vỗ tay cái gì? Đó là khiêu khích! Muốn khiêu khích cũng không phải hiện tại!”
Vẫn phải cho Đế Hậu vài phần mặt mũi.
Hơn nữa... Tộc lão không cảm thấy Ân Niệm đánh thắng được Tô Lâm Yến, vậy không phải tự tìm mất mặt sao?
Ân Niệm không sao cả mà nhún vai: “Đã biết, đợi lát con lại khiêu khích.”
Tô Lâm Yến tức đến trái tim phát run, nhưng lại không thể. phát tác mà còn phải duy trì nụ cười trước mặt người khác.
Lạt Lạt lại không giận, cô bé liếc nhìn sang nơi phát ra tiếng võ tay liền trông thấy Ân Niệm.
Khoảnh khắc nhìn thấy Ân Niệm, đáy lòng Lạt Lạt liền có cảm giác rất kỳ quái, thú đan trong cơ thể cô bé trở nên ấm áp như được ngâm mình trong nước ấm, Lạt Lạt theo bản năng liền vẫy tay về hướng Ân Niệm.
Là chủ nhân sao?
Là chủ nhân!!
Mọi người ở đây đều ngây người, linh thú của Đế Cơ đang tỏ thái độ thiện ý với Bạch Lộ' sao? Nàng lợi hại như vậy?
Ân Niệm thấy động tác của Lạt Lạt thì trong lòng chua xót.
Đó là linh thú bổn mạng của nàng, cho dù bị đoạt đi nhưng bảo bảo vẫn nhận ra nàng.
Nhưng rất nhanh Lạt Lạt đã bị cưỡng chế mang đi, đấu trường thú lại được dọn trống.
Sư phụ của học viện Lăng Thiên liếc nhìn Ân Niệm một cái, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Ngươi canh chừng nữ hài này nhiều vào, đừng để người của Thịnh Sơn Tông và những lão quỷ đó giành trước.”
Người bên cạnh hơi do dự: “Nhưng người này có gia tộc..."
“Có gia tộc thì làm sao? Nhân tài đáng quý lôi kéo được thì lôi kéo, học viện chúng ta thu nạp càng nhiều nhân tài tông phái thì về sau họ thành tài sẽ nhớ rõ ân tình của học viện.”
Theo ông ta thấy, nhân tài trong hoàng thất không dễ lôi kéo, rồi cuối cùng họ cũng sẽ trở về hoàng thất.
Còn tông phái thì có rất nhiều hài tử, nói không chừng người ta muốn ở lại học viện hơn thì sao.
Từng trận tỷ thí trôi qua, nhưng trừ người của Vạn Thú Quốc hoan hô ra thì người của những thế lực lớn đều không có cảm xúc gì.
Ngô Tuyết soạt một cái ném cái quạt của mình đi, ghét bỏ nói: “Mấy cuộc tỷ thí này cấp bậc quá thấp, ta nhìn mà buồn ngủ luôn rồi.”
Nàng ta duỗi người để lộ một vòng eo mềm mại, có thể nói là trắng nuột mịn màng, nhưng ở đây không ai dám xem.
“Chúng ta không đi được sao?” Ngô Tuyết mất kiên nhãn mà nhìn tộc lão nhà mình và hỏi.
Tộc lão lắc đầu, chỉ chỉ về hướng Ân Niệm: “Xem xong nha đầu Bạch gia kia rồi đi.”
“Nàng ta?” Ngô Tuyết bĩu môi: “Cũng không so được với Phượng Nguyên trời sinh, hơn nữa tộc lão ngài thấy không, bên chân nàng là một con Sí Minh Cẩu, chỉ có thể xem như bình thường trong hệ ăn thịt tiến công mạnh, còn không bằng con Hàn Nguyên Lang trước đó bị dọa són tiểu kial”
Ngô Tuyết nói, ánh mắt lại đảo qua gương mặt Ân Niệm.
Cũng không xinh đẹp gì lảm, thoạt nhìn tư sắc bình thường, nàng ta chẳng sinh nổi hứng thú gì.
Như để nghiệm chứng lời nói của Ngô Tuyết, trên đài đột nhiên kêu lên tên Ân Niệm.
“Trận tiếp theo, Bạch Lộ của Bạch gia, đối chiến với... Trang Nhàn của Bách Thảo Sơn Trang Vạn Thú Quốc”
“Bách Thảo Sơn Trang có tham gia?”
“Trước đó không nhìn thấy... Không phải nói Bách Thảo Sơn Trang đã từ bỏ dự thi liên tục hai năm sao?”
Hai năm gần đây Bách Thảo Sơn Trang nhân tài điêu tàn, trước kia cũng là thế lực ngang hàng với Bạch gia, hiện giờ lại bị người ta quên đi.
Ân Niệm lên đài trước, Bách Biến chậm rì rì đi theo phía sau, còn buồn ngủ ngáp một cái.
Dáng vẻ lười biếng này làm Tộc lão Bạch gia lập tức căng thẳng.
“Không xong!” Tộc lão đột nhiên trừng mắt, lẩm bẩm nói: “Ta quên mất khi Sí Minh Cẩu ra đời thì thiên phú của nàng chỉ ở mức trung hạ, cho dù hiện tại đã thiên phú đãtăng lên, nhưng Sí Minh Cẩu vẫn y như cũ!”
Trước mắt tộc lão đột nhiên tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu, xong rồi xong rồi.
Trong lòng ông ta vô cùng hối hận, quên mất chuyện tư chất của Sí Minh Cẩu không tăng lên được!
“Đáng lẽ nên để Đế Cơ tham gia, xúc động” Tộc lão hung hăng nằm tay.
“Tộc lão, cũng chưa chắc đâu.” Người bên cạnh vội vàng khuyên bảo: “Tuy Sí Minh Cẩu chẳng ra gì, nhưng Bách Thảo Sơn Trang... Bên kia luôn thức tỉnh linh thú hệ ăn cỏ, nhân tài đã sớm điêu tàn, đại tiểu thư của chúng ta còn sợ hắn sao?”
Lúc này tộc lão mới tìm về một chút tự tin.
“Đúng vậy, đối thủ là Bách Thảo Sơn Trang thì không đáng sợ”
Ân Niệm nhìn nam nhân ốm yếu đi một bước ho ba tiếng bước lên sân thi đấu, da hắn tái nhợt trong rất bệnh hoạn, nhưng đôi mắt lại rất ôn hòa, tuy thiếu niên gầy gò, nhưng vóc dáng rất cao, còn đón nắng ấm dương cười cười với Ân Niệm.
“Bách Biến.” Ân Niệm hô một tiếng, Bách Biến lười biếng đi tới vị trí của mình: “Linh thú của ngươi đâu?”
“Nó hơi sợ người lạ, bình thường không thích đi theo bên cạnh ta, hiện tại ta sẽ bảo nó xuất hiện.”
Trang Nhàn nói xong thì toàn trường đều vang lên tiếng cười.
“Ha ha ha ha, là xấu hổ không dám để linh thú xuất hiện à”
“Nhìn là biết bệnh tật triền miên rồi, nam nhân như vậy sao được?”
Ân Niệm nghe những lời này thì nhíu mày.
Ngẫu nhiên nàng cũng nhờ các ma vật ở Ma Giản luyện chiêu với mình, nàng là người có thực lực yếu nhất, nhưng mọi người trêu ghẹo thì trêu ghẹo, khi nàng xông lên thật thì không ai ăn nói khó nghe cả.
Các đại ma từng nói qua, chỉ cần lên đài tỷ thí thì cho dù yếu như cọng bún thiu cũng không nên xem nhẹ người ta khi giao chiến, bằng không chết như thế nào cũng không biết.
Trang Nhàn căn bản không để ý tới những người này, hẳn quơ vào không trung một cái, một trận pháp triệu hoán liền xuất hiện.
Mà cũng vào thời khắc này, uy áp linh thú mãnh liệt và tiếng gầm rú cũng tràn ra từ trận pháp, hào quang trẳng xóa bao phủ toàn bộ đấu trường thú.
Một con linh thú có lớp vảy lấp lánh tỏa sáng mang theo. khí thế mạnh mẽ cất bước đi ra từ pháp trận kia.
Mọi người lập tức hóa đá. “Ta? Ta có hoa mắt không vậy?” “Đó là kỳ lân thú?”
“Cái này, tên bệnh tật kia thức tỉnh một con Thánh Kỳ Lân...”
Thánh Kỳ Lân không chuyên về chiến lực, nhưng cũng là thánh thú chỉ đứng sau thần thú, thậm chí đào tạo tốt còn có thể đánh ngang với thần thú.
Tộc lão Bạch gia chỉ cảm thấy đầu óc ong ong. “Xong rồi xong rồi, Thánh Kỳ Lân... Bạch gia xong rồi...”
Nếu Bạch Lộ thật sự ở chỗ này thì Bạch gia chắc chắn xong rồi, nhưng đứng ở đây lại là Ân Niệm.
Ân Niệm không chỉ không sợ hãi, trong mắt nàng còn hiện ra vẻ nóng lòng muốn thử, Bách Biến cũng thu lại dáng vẻ lười biếng trước đó.
“Không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy hắc mã trong cuộc thi này” Ân Niệm cười một tiếng: “Là Thánh Kỳ Lân à, tương lai Về sau sau này của Bách Thảo Sơn Trang sẽ rất rộng mở đây.”
Trang Nhàn kinh ngạc nhìn Ân Niệm một cái, ban đầu Ân Niệm không lộ ra vẻ mặt coi thường đã làm hắn rất giật mình.
Hiện tại mọi người từ khinh thường chuyển thành khiếp sợ, nhưng Ân Niệm vẫn giữ dáng vẻ kia, thậm chí nhìn còn rất vui?
Trang Nhàn cảm thấy nàng rất thú vị nên gật đầu và nói: “Xin chỉ giáo.”
Ngay sau đó kỳ lân thú đã tỏa ra thánh quang, hào quang kia mang theo ngọn lửa nóng hổi, đột nhiên vọt về hướng Bách Biến.
Trong lòng mọi người chỉ còn lại hai chữ. Xong rồi! Một con chó làm sao mà đánh với thánh thú được?
Ủy áp mạnh mẽ mang theo cơn gió lạnh thấu xương khiến váy áo trên người Ân Niệm tung bay về phía sau.
Nàng nhìn Bách Biến một cái và hỏi: “Ngươi được không?”
Bách Biến đáp lại băng một cái nhảy, ngay sau đó, lông tóc của nó trở thành một màu đen nhánh, vô số con rắn lửa chui ra từ trên người nó.
Bách Biến cao ngạo vung đầu, nó giả dạng làm Sí Minh Cẩu, những người này lại thật sự coi nó là chó?
“Rống!” Nó hé miệng rống to một tiếng, khí thế trút xuống, linh lực trong không khí bắt đầu sôi trào.
Mọi người trong sân nhìn thấy thân hình của Bách Biến càng lúc càng lớn, càng lúc càng quái lạ.
Có người ngơ ngẩn ngẩng đầu. Vừa rồi bầu trời còn trong xanh... Giờ đã tối sầm lại.
Cùng lúc đó dưới chân núi Bạch Đầu, dung nham đang điên cưồng sôi trào.
Nguyên Tân Toái thấy trước mặt có chín tầng linh lực rơi xuống từ trên người mình, cũng thấy những xiềng xích phong ấn kia thật sự không trói buộc hẳn nữa mà quấn lấy chín tầng linh lực đó giống như lời Ân Nữ đã nói.
Nguyên Tân Toái cười một tiếng, đôi mắt tuyệt sắc vô song nhìn ra ngoài đỉnh núi, nơi mà hắn lúc nào cũng ngóng nhìn lại không ra được, thế giới chịu tải máu thịt linh hồn của cả Hiến tộc bọn họ.
Hắn chậm rãi bế Ân Niệm lên, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ.
“Chúng ta đi thôi.”