Nghịch Thiên Thần Thú: Tuyệt Thế Thiên Tài

chương 2: ta sẽ lấy phần thưởng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một giọng nữ nhân vang lên từ trong khu rừng sâu.

"Ngu ngốc, đó là người của Vạn Thú Quốc, mang nàng ta đến đây cho ta xem thử."

Thiếu nữ đã hôn mê bất tỉnh được vớt lên rồi mang vào sâu trong rừng.

Một bàn tay nhợt nhạt quá mức ấn vào lưng nàng.

"Thú vị thật, nàng ta thế mà trời sinh lại có Phượng Nguyên, những kẻ khoét lấy Phượng Nguyên của nàng ta dường như không biết được bí mật về Phượng Nguyên Niết Bàn có thể tái sinh." Nữ nhân bật cười: “Nhưng mà nàng ta khó lòng buông bỏ được nỗi căm hận, lại bị ma chướng trong Ma Giản ảnh hưởng lại thành chính tà một thể.”

“Nuôi đi, nói không chừng có thể nuôi được một tiểu quái vật.”

Ba tháng sau, bên trong hoàng cung của Vạn Thú Quốc, Tô Lâm Yến thét chói tai rồi ném quả trứng thần thú màu vàng ra ngoài, nàng ta liên tục dùng chân dẫm lên nó!

“Tại sao! Tại sao quả trứng này vẫn không chịu nở chứ!” Sắc mặt nàng ta nhợt nhạt, cả người giống như một con ma bệnh: “Rốt cuộc còn muốn ta dùng bao nhiêu tâm huyết để tưới máu nuôi dưỡng nó nữa!”

“Yến nhi!” Đế Hậu nghe tiếng động nên đến tìm nàng ta: “Con đang làm càn cái gì vậy! Đây là Thần thú đó!”

“Đã ba tháng rồi mà nó vẫn không muốn ra ngoài!” Tô Lâm Yến nghiến răng nghiến lợi nói: “Con phải trốn bao lâu nữa chứ? Tiện dân ở bên ngoài sẽ biết Hoàng Nữ lại không thể ấp nở trứng thần thú, chắc chắn bọn họ sẽ cười nhạo con!”

“Còn có Phong gia, Phong Tuần của Phong gia ở Ngô Châu đã tự mình đến cửa đợi con ở đó ba tháng rồi, huynh ấy trời sinh có đầy linh thể mà con lại mang Phượng Nguyên độc nhất vô nhị, lẽ ra phải là trời sinh một đôi!”

“Nếu quả trứng này vĩnh viễn cũng không nở ra thì sao?” Sắc mặt Tô Lâm Yến nhợt nhạt: “Hôn ước của con và Phong gia phải làm thế nào? Phong Tuần ca ca vẫn sẽ cần con chứ?”

“Ai dám!” Trong mắt của Đế Hậu hiện lên một tia thâm độc: “Mẫu hậu sẽ không bao giờ để cho Yến nhi phải chịu sỉ nhục như vậy, đừng náo loạn nữa, vị Phong Tuần công tử đó thích con, con không nghe nói hắn đã lên núi Bạch Đầu cùng Bạch Lộ để tìm Cỏ Long Lân cho con sao?”

“Cỏ Long Lân, thật vậy sao?” Đột nhiên Tô Lâm Yến chộp lấy cánh tay của Đế Hậu: “Tốt quá rồi mẫu hậu, cỏ Long Lân là thứ tốt nhất có thể thúc đẩy trứng thần thú nở ra, con chắc chắn phải có được cỏ Long Lân!”

“Nhi nữ, đừng lo lắng, chắc chắn con sẽ có được nó, mẫu thân nhất định sẽ khiến con trở thành nữ nhân xuất sắc nhất Vạn Thú Quốc này, không! Phải là nữ nhân xuất sắc nhất Ngô Châu!”

Lúc này ở trên núi Bạch Đầu, một đội quân đang hết sức cảnh giác tiến sâu hơn vào núi, mỗi người đều mang theo một Linh thú, cả đội quân vây quanh một thiếu niên và một thiếu nữ.

Một nhóm các tỳ nữ vây quanh thiếu nữ có vẻ mặt kiêu ngạo.

“Núi Bạch Đầu này cũng quá buồn chán rồi, hoàn toàn không có gì nguy hiểm, cũng không biết tại sao lại gọi là cấm địa nữa.” Thiếu nữ nhìn xung quanh.

“Bạch Lộ, cô nương có thể quay về.” Nét mặt của Phong Tuần bình tĩnh, đôi mắt khiến tất cả thiếu nữ trong Vạn Thú Quốc phải mê mẩn của gã bây giờ lại có hơi mất kiên nhẫn.

Ngay lập tức, Bạch Lộ không nói nữa.

Nàng ta nhắm mắt đuổi theo sau thiếu niên rồi nói: “Thật sự có cỏ Long Lân trên núi Bạch Đầu sao? Ở đây quanh năm đều có sương mù dày đặc, cũng chỉ có Tuần ca ca huynh là dám đi đến đây thôi.”

Phong Tuần phớt lờ nàng ta rồi tự mình tiến về phía trước.

Thấy vậy, Bạch Lộ có biểu hiện không vui, Phong Tuần không hẳn là người của Vạn Thú Quốc mà gã đến từ Ngô Châu, không biết thân phận cụ thể nhưng Đế Hậu và Đế Quân đều rất thận trọng và thậm chí là còn hơi khiêm tốn khi đối mặt với gã.

‘Leng keng’.

Đột nhiên có một tiếng chuông lanh lảnh vang lên trong sương mù dày đặc.

“Ai ở đó!” Ngay lập tức, Phong Tuần đè tay vào vũ khí ở trên người.

Rất nhanh có một bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ.

Đó là một thiếu nữ khoảng mười tám tuổi, nàng mặc một bộ váy dài màu đỏ và đeo một mặt nạ bạc che kín nửa khuôn mặt, nàng chỉ để lộ nửa bên mặt, đôi mắt mèo mang huyết sắc là hút người nhất.

Trên mắt cá chân của nàng đeo một chuỗi chuông bạc màu đen, nàng đang cúi đầu đưa tay hái một loại dược liệu có hình dáng giống như một con rồng đang uốn lượn.

“Cỏ Long Lân! Tuần ca ca, đó là cỏ Long Lân!” Đôi mắt sắc bén của Bạch Lộ đã nhìn thấy thứ trong tay của thiếu nữ ấy: “Này! Tiện dân, mau đưa cỏ Long Lân cho bọn ta.”

Linh lực dao động trong cơ thể nàng ấy rất yếu, ngoài việc có khả năng triệu hồi Linh thú của mình ra thì có một số người có thiên phú tốt còn có thể bắt được linh lực trong không khí để tu luyện nâng cao bản thân.

Bạch Lộ dùng ánh mắt ghét bỏ liếc nhìn thiếu nữ ấy, thoạt nhìn thì nàng trông giống như người không có linh lực.

Thiếu nữ quay lại, ánh mắt của Bạch Lộ bàng hoàng, thân hình của người này giống… sao lại giống tiện chủng đó thế?

“Không thể nào!” Trong lòng Bạch Lộ mãnh liệt phủ định: “Tiện chủng đó đã chết rồi!”

Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bạch Lộ, bàn tay của nàng đã siết chặt thành nắm đấm.

Thật không ngờ, Bạch Lộ thế mà lại đến cấm địa này?

Rõ ràng chỉ có ba tháng, nhưng ở Ma Giản nàng sống một ngày dài như một năm, mỗi ngày mỗi khắc nàng đều ‘nhớ nhung’ đến những kẻ đó, nàng cũng nhớ hết tất cả mọi thứ mà những kẻ đó đã đối xử với nàng, để có cái tên Ân Niệm này thì nàng phải trải qua sự nuôi dưỡng của những quái vật hung ác nhất dưới Ma Giản.

Lão nữ yêu ở Ma Giản liên tục dùng những thứ vô cùng kỳ quặc để k1ch thích sức mạnh trên thân xác nàng nhưng nàng đã nghiến răng vượt qua hết.

Chính là vì muốn báo thù!

Mối thù của nàng, mối thù của A nương và trứng thần thú của nàng, nàng đều phải tự tay giành lại.

Có lẽ là do sương mù dày đặc nên không ai nhìn thấy được sắc mặt của Ân Niệm.

“Cho ngươi?” Ân Niệm cười chế nhạo: “Tại sao phải cho ngươi?”

“Ngươi có biết bọn ta là ai không?” Vẻ mặt của Bạch Lộ mỉa mai: “Còn có, tại sao ngươi dám đột nhập vào núi Bạch Đầu? Đây là cấm địa của Vạn Thú Quốc.”

Ân Niệm mỉm cười, khi cười thì đôi mắt của thiếu nữ có cảm giác ít lười biếng hơn nhưng trông quỷ dị lạ thường: “Các ngươi có thể vào cấm địa, sao ta lại không thể vào?”

Nàng liếc nhìn chiếc chuông màu đen trên mắt cá chân, chiếc chuông này là một thứ pháp khí mà Lão nữ yêu đã tinh chế ra, chỉ có thể đảm bảo cho nàng khi rời khỏi Ma Giản trong vòng một trăm dặm và trong bốn canh giờ.

Sau bốn canh giờ, bất kể nàng đang ở đâu cũng sẽ bị lực phong ấn của Ma Giản kéo trở về.

Ban đầu nàng chỉ đi ra ngoài để tìm cỏ Long Lân cho quả trứng thần thú chưa nở của mình, nhưng ai ngờ được… thế mà lại có thể gặp được Bạch Lộ.

“Sao ngươi dám cãi lời tiểu thư của bọn ta?” Các tỳ nữ vây quanh Bạch Lộ nhịn không được hét lên: “Thật là đồ mặt dày không biết xấu hổ.”

“Tiểu thư của bọn ta muốn cỏ Long Lân của ngươi là đã xem trọng ngươi lắm rồi, còn không mau đem thảo dược đi rửa sạch rồi dâng lên đây!”

“Loại như ngươi nếu mà có gặp được ở Vạn Thú Quốc còn không đủ tư cách li3m chân cho tiểu thư của bọn ta nữa, đúng là loại thấp hèn!”

“Tiểu thư, theo nô tỳ thấy thì chúng ta nên lột tr@n nữ nhân này rồi khao cho binh lính của chúng ta đi.” Một tỳ nữ đưa ra ý kiến.

Ngay khi nghe thấy vậy, ánh mắt của mấy trăm nam nhân phía sau lóe lên sự d@m d*c, ánh mắt của bọn họ cứ dán chặt lên người của Ân Niệm.

“Ý hay đấy!” Bạch Lộ vung tay, ngay sau đó một con Hỏa Minh Cẩu lao ra: “Bảo bối, mau bắt lấy tiện dân đó cho ta.”

Phong Tuần nhíu mày nhưng gã không nói gì cả, gã muốn thăm dò thực lực của nữ nhân này.

“Gào!” Hỏa Minh Cẩu gào lên rồi lao về phía Ân Niệm.

Ân Niệm rút roi dài ra sau đó vụt mạnh roi xuống đất.

“Phế vật này cũng dám tham chiến à?” Những tỳ nữ cười nhạo: “Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!”

Lời vừa dứt, trên cơ thể của Ân Niệm có linh lực tăng lên ngút trời, hơn nữa chiếc roi dài của nàng đột nhiên biến thành một con rắn đen dài, trực tiếp quấn chặt lấy cổ của Hỏa Minh Cẩu.

“Bảo bối!” Đột nhiên khuôn mặt của Bạch Lộ trở nên méo mó.

“Làm sao có thể!” Đám tỳ nữ sợ hãi theo quán tính lao đến rồi ngồi bệt xuống đất: “Nàng ta… hóa ra nàng ta có Linh Thể cửu trọng sao?”

Cho dù là Đế Cơ Tô Lâm Yến hoàn mỹ nhất của Vạn Thú Quốc vừa thức tỉnh Phượng Nguyên, sau đó mới có thể tu luyện linh lực, bây giờ nàng ta cũng chỉ có Linh Thể tam trọng mà thôi, nữ nhân này là quái vật gì vậy chứ?

Ân Niệm mỉm cười mỉa mai đáp lại, ba tháng ở Ma Giản, những thứ quái lạ mà Lão nữ yêu thử nghiệm trên người nàng cũng không phải là vô ích.

“Gừ!” Đột nhiên Hỏa Minh Cẩu gào lên thảm thiết, có một lực rất lớn xé toạc da thịt trên người nó, chóp đuôi của con rắn mọc ra răng nanh.

“Không!” Hai mắt của Bạch Lộ đỏ như máu, đó là linh thú bổn mạng của nàng ta!

Ân Niệm cong môi nói với con rắn đen, nàng bắt chước theo giọng điệu của Bạch Lộ khi tra tấn nàng lúc trước: “Bảo Bảo ngoan, mau nhổ từng chiếc răng của nó ra đi, lột cả da của nó nữa, bổn cô nương ta muốn làm một chiếc khăn choàng cổ mới.”

“Dừng tay, dừng tay!” Bạch Lộ che ngực, sự đau đớn của linh thú bổn mạng ngừng truyền đến cơ thể nàng ta, chứng kiến thú cưng của mình bị lột da nhổ răng, nàng ta căm phẫn quay người nhìn đám binh lính ở phía sau lưng: “Còn không lên cho ta…!”

Lời còn chưa nói xong, trong giây phút ngắn ngủi tiếp theo đột nhiên Ân Niệm xuất hiện trước mặt nàng ta và bóp lấy cổ của nàng ta.

‘Chát chát’, hai cái tát thật mạnh giáng lên mặt của Bạch Lộ khiến hai cái răng cửa của nàng ta bật ra rồi văng khỏi miệng nàng ta.

“Tiện dân, ngươi dám!” Bạch Lộ hét to.

“Không phải ngươi muốn ban thưởng cho đám lính sao?” Ân Niệm cười nhẹ sau đó đột nhiên nàng xé chiếc váy của Bạch Lộ thành trăm mảnh.

“Vậy thì ngươi tự mình làm phần thưởng đi!”

“Đừng!” Bạch Lộ liều mạng giãy giụa, vốn dĩ đám lính chuẩn bị động thủ nhưng bây giờ lại đứng nhìn ngây ngốc.

Dáng người… rất đẹp nha.

Ân Niệm chơi đủ rồi, nàng giơ tay lên chỉ muốn bẻ gãy cổ Bạch Lộ.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo có một kiếm quang lao thẳng về phía Ân Niệm muốn giế t chết nàng, linh lực dồn nén mạnh mẽ khiến Ân Niệm nhướng mày.

Cũng là Linh Thể cửu trọng?

Nam nhân đứng bên cạnh Bạch Lộ nhìn chỉ mới hai mươi tuổi, vậy mà gã đã có thể tu luyện đạt đến Linh Thể cửu trọng rồi sao?

“Nàng ta đã thua rồi, nhưng ngươi lại không muốn bỏ qua, tại sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy?” Những lời vô cùng ‘chính nghĩa’ đó của Phong Tuần khiến Ân Niệm cười nhạo.

Bạch Lộ có thể giết nàng, nhưng tại sao nàng không thể giết nàng ta?

Ân Niệm giơ tay lên chặn Bạch Lộ trước mặt mình.

“Hu hu hu hu!” Sắc mặt của Bạch Lộ đã thay đổi, nàng ta mở miệng nói chuyện thì máu đọng trong miệng cũng rỉ ra: “Đừng! Tuần ca ca!” Hai bắp đùi của nàng ta run lập cập, lúc cái chết đang cận kề, cả hai chân của nàng ta run lên, sau đó nước tiểu chảy ra rồi!

Sắc mặt của Phong Tuần thay đổi, gã vội vàng cất đi kiếm quang.

Đám lính phía sau gã cũng đã phản ứng lại và chuẩn bị tấn công, Ân Niệm hung hăng ném thẳng Bạch Lộ trong tay ra ngoài.

Ân Niệm nhìn bàn tay mình với thái độ ghét bỏ, hừ, mùi nước tiểu.

Mà Bạch Lộ thì phải vừa lăn vừa bò trên mặt đất rồi mới cố gắng đứng dậy được, giữa hai ch@n nàng ta có vệt nước tiểu màu vàng tỏa ra mùi tanh tưởi.

Vậy mà nàng ta lại vô tình tiểu mà không hay biết, nàng ta dựa vào thế mạnh lớn nhất hiện giờ của nàng ta là sự yếu đuối và thân hình quyến rũ mà tựa vào cơ thể của Phong Tuần.

“Tuần ca ca, ta muốn huynh trả thù cho ta nha~”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio