Nghịch Thiên Thần Y Phi

chương 138: 138: nhất tiễn xuyên hầu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Lấy linh hồn của người vô tội nuôi dưỡng nó, ngươi thật sự nghĩ rằng nó sẽ cảm thấy đủ sao? Khát vọng của nó đối với linh hồn là cái động không đáy!"

"Ngươi rất hiếu kỳ lực lượng của nó sao? Ngươi có thể chết dưới tay nó, ngươi có lẽ sẽ cảm thấy rất kích động và hài lòng mới đúng!"

Giọng của Sở Cửu Ca băng lạnh, kéo dây cung.

"Ha ha ha! Muốn dùng cây trường cung này giết ta, ngươi căn bản là không có tên, ngươi nghĩ ngươi có thể giết được ta sao?"

Sở Cửu Ca chầm chậm nói: "Nó đúng là không có tên, nhưng mà.."

Đế Ma Cung trong tình huống không có tên, lấy linh hồn lực và linh lực, có thể hình thành một cây tên vô hình.

Lực lượng của tên vô hình đương nhiên không thể so với tên thật, nhưng mà cô có thể thử thử, bởi vì đối thủ trước mắt này đã hỗn loạn rồi, đâu đâu cũng là sơ hở.

Đây chính là lúc tranh thủ ngươi bệnh, lấy mạng ngươi.

Cơ hội chỉ có một lần, Sở Cửu Ca điên cuồng bức ép tất cả lực lượng, kéo ra một tên này.

"Viu!"

Một cây tên vô hình bay ra, người khác nhìn không thấy, chỉ duy nhất một mình Sở Cửu Ca nhìn thấy.

Tên áo choàng đó lại cảm thấy có gì đó đang đến gần, nhưng hắn lại cho rằng một tiểu nha đầu ngưng thể cảnh thất trọng không thể làm ra chiêu trò gì, căn bản không đem cô để vào mắt.

Ông nhảy đến bên Sở Cửu Ca, muốn giành lại món thần khí này!

"Phụt!" Đột nhiên một cây lợi tiễn, trực tiếp từ yết hầu ông xuyên qua.

Tên áo choàng trợn to mắt, nhìn Sở Cửu Ca.

Tên vô hình này khi xuyên qua yết hầu ông liền biến mất, chỉ để lại một lỗ máu trên cổ ông, máu chảy thành sông.

Món thần khí này, vậy mà lại mạnh như vậy!

Khiến cho một người chỉ có ngưng thể cảnh thất trọng cũng có thể giết ông, đây tuyệt đối là việc tên áo choàng nghĩ cũng không dám nghĩ.

Ông khinh địch rồi, quá khinh địch rồi!

Sở Cửu Ca nắm lấy cây trường cung hạ xuống đất, lướt qua nhưng tên tà giáo còn lại.

Bọn họ vội vàng quỳ xuống nói: "Đại nhân tha mạng! Đại nhân.."

"Ngươi đã trở thành chủ nhân của thần khí, vậy chính là chủ nhân của chúng tôi, chúng tôi toàn bộ đều nghe theo người."

Sở Cửu Ca ném ra mấy bình dược nói: "Toàn bộ đều nuốt xuống cho ta, liền tha cho các ngươi một mạng! Sau đó có thể bảo toàn mạng sống hay không thì phải xem vận may của các ngươi rồi."

"Vâng!"

"Chúng tôi nhất định ăn!"

Ngay cả đại nhân cường đại đó cũng không cách nào khế ước thần khí, mà người trước mắt này lại làm được rồi, bọn họ đương nhiên đem Sở Cửu Ca xem thành thần mà đối đãi, bởi vì suy nghĩ của mỗi một người bọn họ đều bị ma thạch khống chế.

Sở Cửu Ca hạ lệnh nói: "Đem trận pháp trong thành hủy đi, đem thiên thạch thu lại!"

"Vâng!"

Sau khi toàn bộ bọn họ đều lui ra, Sở Cửu Ca toàn thân vô lực ngã trên mặt đất, đây chính là lần thứ hai cô cạn kiệt lực lượng rồi.

Sau một tên vừa nãy kỳ thực cô đã chống đỡ không nổi rồi, nhưng mà vì để chấp nhiếp những người đó, không thể không cố chịu.

Sở Cửu Ca nói: "Dạ lão sư, đây là đan dược liệu thương, ta không biết sẽ ngủ say bao lâu.

Chỉ còn cách nhờ mấy người hộ pháp rồi."

Kế đến Sở Cửu Ca đem Hắc Viêm thả ra ngoài, tuy rằng nó vẫn còn chút hư nhược, nhưng mà bây giờ vẫn có thể đánh được!

"Rầm!" Sở Cửu Ca trực tiếp ngã xuống.

Đế Ma Cung đã biến thành một tia sáng trở về không gian khế ước, làm bạn với Tinh Thần Hỗn Đỗn Đỉnh rồi.

Từ trường của hai tên cường đại ở trong không gian khế ước giao tranh với nhau, sau đó song phương đều không thể làm gì nhau, mỗi tên chiếm một phiên thiên địa của mình, như thể có lập trường thống trị của mình.

Sở Cửu Ca lâm vào trong hôn mê, bọn họ cẩn thận thủ hộ bên cạnh.

Hắc Viêm thì thầm nói: "Đế Ma Cung, sao lại quen tại như vậy!"

Nó tạm thời không nghĩ ra được, nhưng mà cây cung này rất không tệ, nếu như là hình thái hoàn chỉnh, đủ tư cách là vũ khí của chủ nhân nó.

Sở Cửu Ca lâm vào trong hỗn đỗn, linh lực xung quanh lại điên cuồng xông vào cơ thể cô trong khi cô ngủ say.

May mà có sợi dây chuyền của Dung Uyên tặng che chắn, nếu không không biết sẽ dẫn đến động tĩnh lớn thế nào.

Dạ Dương Thu bọn họ thủ hộ Sở Cửu Ca một trận, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân ồn ào.

Một nhóm người xông vào, nói: "Dạ Dương Thu, lại là ngươi, ngươi sao lại đến nơi này rồi?"

"Ngoại môn đại trưởng lão! Ngươi cũng đến rồi." Dạ Dương Thu nhàn nhạt nói.

"Ngươi giết sao?" Ông nhìn đến thi thể của tên áo choàng trên mặt đất nói.

Dạ Dương Thu trả lời: "Đương nhiên là do ta giết rồi, ngoại môn đại trưởng lão ngươi đến chậm một bước rồi."

Ông dẫn theo người tìm hết mọi ngóc ngách ở đây, nhưng mà ngoại trừ tìm thấy một số thiên thạch, không hề nhìn thấy thứ khác.

Những thiên thạch này cực kỳ tà ác, bọn họ không dám động!

Ngoại môn đại trưởng lão nói: "Nghe nói tà giáo này có một thần khí, không biết Dạ Dương Thu ngươi có nhìn thấy hay không?"

"Chỉ là một số ma thạch cổ quái mà thôi, không hề có thần khí gì cả.

Tà giáo này giả thần giả quỷ mà thôi, nếu như tà giáo này thật sự có thần khí, chủ mưu của chúng cũng không thể nào bị ta giết dễ dàng như vậy đúng hay không?" Dạ Dương Thu nhàn nhạt nói.

Bởi vì ăn đan dược của Sở Cửu ca rồi, sắc mặt Dạ Dương Thu hồi phục rất tốt, ngoại môn đại trưởng lão cũng không biết kỳ thực Dạ Dương Thu đã bị trọng thương rồi.

Ông với Dạ Dương Thu thực lực tương đương, đương nhiên sẽ không manh động làm gì hết.

Ngoại môn đại trưởng lão nói: "Đệ tử trại đặc huấn ngươi tổn thất thảm trọng à! Một người bị phế đi, một người lại yếu đến gần như mất mạng rồi, chỉ còn lại hai tên trọng thương tư chất tầm thường này.

Dạ Dương Thu lịch luyện của trại đặc huấn ngươi quả thật là để cho bọn họ đi nộp mạng mà."

Nhưng mà trại đặc huấn tồn tại cũng chỉ là thu nhận một số phế vật ngay cả Thái Vân Tông ngoại môn đều vào không được, chết thì chết vậy, cũng không tổn thất cái gì! "

" Đại trưởng lão, tìm thấy Trương Nguyên bọn họ rồi.

"

Ngay lúc đó, một người dẫn theo một đệ tử ngoại môn vào, đây chính là su huynh của nhóm người đó Trương Nguyên.

Ngoại môn đại trưởng lão nói:" Sao chỉ còn một mình ngươi rồi? "

Trương Nguyên nói:" Chúng tôi chạy đến một con đường có cơ quan, sau đó..

sau đó bọn họ toàn bộ đều trúng ám khí chết rồi, con vận khí tốt chống đỡ đến bây giờ mới được Lý trưởng lão cứu.

"

Trương Nguyên bây giờ bị dọa sợ run, nếu như không phải hắn kéo theo một sư đệ chắn được một ám khí, có lẽ hắn cũng chết ở bên trong rồi.

" Các ngươi..

các ngươi vậy mà lại còn sống..

"Trương Nguyên kinh ngạc nhìn bọn Tiêu Man.

Bọn họ lựa chọn con đường không giống, nhóm người bọn họ chết hết chỉ còn mình hắn, không ngờ bốn người này lại một người cũng không chết, đây thực sự quá không công bằng rồi.

Sắc mặt của vị ngoại môn đại trưởng lão Thái Vân Tông rất khó coi, người trại đặc huấn rác rưởi của Dạ Dương Thu đi vào còn sống bốn người, mà bọn họ đi vào hơn mười người mà chỉ còn lại có một người.

Đệ tử ngoại môn Thái Vân Tông của ông, vậy mà ngay cả phế vật của trại đặc huấn cũng không bằng.

Ông lạnh giọng nói:" Đợi ra khỏi đây ngươi nói cụ thể cho ta, đem tất cả mọi thứ ở đây đưa đi, cẩn thận ma thạch này."

Dạ Dương Thu lúc này không cách nào ngăn cản bọn họ, chỉ còn cách để bọn họ tùy ý bận rộn, dù sao thứ đồ tốt nhất ở đây đã bị học sinh trại đặc huấn ông có được.

Món thần khí đó rất lợi hại, nhất định không thể để những người đó của Thái Vân Tông biết.

Nếu không bọn họ sẽ không màng bất cứ giá nào tranh đoạt, tiểu nha đầu đó sẽ nguy hiểm mất..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio