Nghịch Thiên Thần Y Phi

chương 174: 174: thiên phú yêu nghiệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những đệ tử bị trúng độc đều căm thù nhìn hắn, những đệ tử không trúng độc cũng vạch rõ ranh giới với hắn, nhất thời lòng của vị Tiêu sư đệ này lạnh thấu.

"Ta..

ta không có giải dược!"

"Ngươi còn giảo biện, ngươi nghiên cứu luyện độc qua, lúc trước ta chính mắt nhìn thấy.

Chỉ là lúc đó ta không có tham gia, nếu không ta nhất định biết giải dược bị ngươi giấu ở đâu rồi."

"Tiêu sư đệ, giao ra giải dược! Hay là ngươi đố kỵ sư huynh ta thiên phú cao hơn ngươi, ngươi cố ý muốn hủy đi ta!"

"Binh binh binh!" Mấy người nhào lên, hận không thể đem vị sư đệ tinh ranh mà họ luôn rất thích cắn xé đi vài miếng thịt.

Tu vi không cách nào tiến bộ, vĩnh viễn ngừng lại ở cấp bậc như hiện tại, tiền đồ của bọn họ xem như hủy trong chốc lát, bọn họ sao có thể không hận cho được!

Bị bọn họn mắng chửi, Tiêu sư đệ nói: "Ta thật sự không có giải dược, loại độc này ta chỉ biết luyện chế, là do vô tình phối ra được, còn về giải dược..

ta cũng không phải là luyện dược sư, giải dược này ta sao có thể luyện ra được."

Từng người một sắc mặt trắng bệch, cuối cùng bọn họ chỉ còn cách cầu cứu Vân đại sư, "Vân đại sư, người nhất định biết làm sao giải độc đúng hay không? Vân đại sư cứu chúng tôi.."

Đối với đám gia hỏa này, Vân đại sư rất lạnh nhạt, ông nói với chấp sự trưởng lão: "Nếu như chân tướng sự việc đã rõ ràng rồi, ta nghĩ ngươi cũng sẽ không đổ oan cho người khác chứ! Đem bọn chúng đưa đi đi.

Chướng mắt!"

"Vân đại sư, bọn chúng dù sao cũng là đệ tử của Thái Vân Tông, người hay là đem độc của chúng giải đi!"

"Chẳng lẽ Thái Vân Tông này chỉ có mình ta là luyện dược sư sao, độc do một dược đồng không phải là luyện dược sư tùy tiện phối ra cũng cần lão phu luyện chế giải dược, ngươi xem lão phu ta là tạp vụ sao? Cút! Đều cút cho ta! Sau này các ngươi cũng không còn là người của Dược phong nữa rồi." Vân đại sư lửa giận ngút trời đem bọn chúng ném ra ngoài.

Sau khi đuổi đi bọn chúng, Vân đại sư nhẹ nhõm cười nói: "Cuối cùng cũng đem đám ruồi muỗi phiền phức đó đuổi đi rồi, thanh tĩnh rồi."

"Ta thành công rồi, tiểu nha đầu! Đều nhờ sự nhắc nhở của ngươi." Vân đại sư lấy ra một viên đan dược màu vàng nhạt.

Tử Tinh Châu nói: "Hèn gì khi nãy không còn tiếng nổ nữa, thì ra là Vân đại sư người luyện đan thành công rồi, đương nhiên đây đều là công lao của Cửu Ca."

Vân đại sư nghiêm nghị nói: "Tiểu nha đầu, những đan dược này, ngươi biết luyện chế những loại nào? Đừng giấu diếm với ta, thiên phú luyện dược của ngươi tuyệt đối bất phàm."

Sở Cửu Ca lựa ra một đan phương nhị phẩm đan dược nói: "Ta thử thử cái này."

"Được! Đây là linh dược cần thiết." Vân đại sư không nói hai lời liền đem linh dược cần thiết cho luyện chế lấy ra rồi.

Sở Cửu Ca lấy ra Hỗn Độn Đỉnh đã thành hình, nhị phẩm đan dược không phải là cô chưa từng luyện chế, nhưng mà sau khi tiến cấp lên ngưng hồn cảnh, cô vẫn chưa thử qua luyện chế nhị phẩm đan dược.

Quả nhiên sau khi linh lực được tăng cường, giúp được rất nhiều cho luyện đan, rất nhanh một bình nhị phẩm đan dược hoàn mỹ hoàn thành rồi.

Tốc độ nhanh không nói, độ hoàn mỹ của đan dược đối với một người vẫn luôn thích bới móc như Vân đại sư cũng không nói được gì.

Vân đại sư ngẩn ra, "Ngươi..

ngươi là yêu nghiệt chui từ đâu ra vậy?"

Sở Cửu Ca đáp: "Chỉ là vận khí tốt có được một số cơ duyên, cho nên mới học được thuật luyện dược, so với Vân đại sư còn kém xa."

"Tiểu nha đầu ngươi khiêm tốn rồi!" Vân đại sư bất lực nói.

"Vân đại sư, thiên phú của ta cũng không tồi, hay là ta luyện chế một loại đan dược cho người xem xem.

Ta nói với người tuyệt đối là ánh mắt của Tiêu đại sư không tốt, ánh mắt của người độc nhất định có thể phát hiện thiên phú của ta." Sở Cửu Ca có thể luyện chế ra nhị phẩm đan dược khiến cho Tử Tinh Châu rất ngạc nhiên, điều này làm cho hắn đối với thiên phú luyện đan của mình càng thêm tự tin.

Vân đại sư phát hiện thiên phú luyện dược lớn mạnh của Sở Cửu Ca, tâm tình đặc biệt tốt.

Ông nhìn một tiểu tử trông rất xinh đẹp, dáng vẻ tự tin như vậy, ông cũng chỉ là mang theo tâm trạng thử xem thế nào.

Có lẽ Tiêu đại sư nhìn sót cũng nói không chừng.

Thế nhưng hiện thực tàn khốc nói với ông, ông thật sự là nghĩ nhiều rồi.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Mỗi một lần luyện chế một lò đan dược, bóng dáng của đan dược chưa được nhìn thấy thì không nói, chỉ nghe thấy từng trận tiếng nổ lò vang ra.

"Ngươi cho luyện đan giống như nấu canh, xào thức ăn sao? Có người luyện như ngươi sao?" Vân đại sư gào thét nói.

"Ta cảm thấy động tác và thủ pháp của ta, tư thế bỏ thuốc giống người như đúc mà! Rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Lần nữa!" Tử Tinh Châu vô tội nói.

"Cút ra ngoài cho ta, đừng ở đây lãng phí linh dược."

"Thử lần nữa đi! Ta nghĩ ta nhất điịnh thiên chất hơn người."

"Cút cút cút!" Dù sao Tử Tinh Châu bị Vân đại sư đang phi thường chê bai hắn đuổi khỏi Dược phong.

Ông tức giận nhìn Tử Tinh Châu nói: "Ngươi vẫn là từ bỏ luyện dược đi! Ta không sợ đả kích ngươi, chỉ là sợ lãng phí linh dược, nên trực tiếp nói với ngươi vậy, mức độ thân thiện và mẫn cảm của ngươi đối với linh dược, tuyệt đối là người tệ hại nhất ta từng gặp trong mấy chục năm qua, sau này ngươi cách xa phòng luyện dược chút, luôn bị ngươi nổ nó cũng rất vô tội."

"Ngươi nổ không sao, ta nổ thì nói phòng luyện dược vô tội, ngươi đây là người hai mặt!"

Cuối cùng Sở Cửu Ca bảo bọn họ về để ý nhiệm vụ, còn cô thì ở lại nghiên cứu thuật luyện dược với Vân đại sư.

Lần thất bại này, Tử Tinh Châu cũng xem như nhận thức rõ bản thân không phải là loại có thiên phú luyện dược, đau lòng nói: "Đi! Ta đau lòng quá rồi, chúng ta đi uống vài ly, mượn rượu giải sầu."

Sở Cửu Ca tuy là có một phần truyền thừa của Tiên y, kiến thức thì có rất nhiều, nhưng mà được một luyện dược sư ngũ phẩm như Vân đại sư giảng giải chi tiết, cô cũng thu hoạch được không kém.

Kiến thức của Sở Cửu Ca bao la, cũng khiến cho Vân đại sư nhận được không ít điểm tốt, rất nhiều điều ông không hiểu đột nhiên như được khai sáng.

Vân đại sư cười nói: "Ha ha ha! Trước đó còn mong thu ngươi làm đồ đệ, bây giờ nghĩ lại chút thực lực này của lão phu vẫn chưa đủ, sau này chúng ta học tập lẫn nhau, học tập lẫn nhau."

Vân đại sư đối với Sở Cửu Ca cực kỳ rộng lượng, cả Dược phong này đều thuộc về ông, chỉ cần Sở Cửu Ca nhìn trúng linh dược nào trên Dược phong ông, không cần nói với ông một tiếng liền có thể hái đi.

Loại đan dược này là tam phẩm đan dược, dùng để đề cao thực lực của cao thủ luyện linh cảnh, dùng trong lúc đột phá, hơn nữa còn không chút tác dụng phụ nào.

"Diệu, thật sự là quá diệu rồi.

Cho dù ta là ngũ phẩm luyện dược sư, cũng không cách nào cải thiện ra loại đan dược này." Hai mắt của Vân đại sư phát sáng nhìn Sở Cửu Ca, đây tuyệt đối là một yêu nghiệt.

Sở Cửu Ca còn thảo luận với Vân đại sư tình trạng thân thể của Cửu thúc, trước mắt đã có chút đầu mối, nhưng mà vẫn còn thiếu vài loại linh dược trân quý.

Còn về vấn đề thân thể của Dung Uyên, bọn họ vẫn là không có cách nào.

Sở Cửu Ca thầm nói: "Muốn hiểu sâu hơn tình trạng thân thể và phương pháp trị liệu của Dung Uyên, chỉ duy nhất tìm thấy hộp bất tử, đem bất tử sinh mệnh chi đồng tu luyện đến tầng thứ hai mới có thể."

Sở Cửu Ca đang bận ở trên Dược phong, nhưng mà mỗi khi tối đến Dung Uyên đều rất đúng giờ đem Sở Cửu Ca đưa về, Vân đại sư căn bản không hề phát hiện.

"Tiểu Cửu tiểu Cửu, cuối cùng cũng đợi được một nhiệm vụ rồi.

Yêu cầu thấp nhất của nhiệm vụ là ba người, chúng ta vừa đủ đầu người, nhận hay không?" Nhị Lượng kích động đến tìm Sở Cửu Ca..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio