Nghịch Thiên Thần Y Phi

chương 180: 180: một chưởng đánh bay

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy cây ngân châm, đâm vào vị trí bảy thước chí mạng của đám rắn độc, khiến cho đám rắn độc như dính phải chú định thân vậy.

Phó tông chủ nhìn thấy một tiểu nha đầu tầm mười tuổi đứng trước mặt ông, ông không hề quen biết người này, nhưng mà một mình con bé xông vào hang động này quả là gan to bằng trời.

"Tiểu nha đầu, nơi đây nguy hiểm, ngươi hãy nhanh rời khỏi!" Phó tông chủ trầm thấp nói.

"Khục khục khục!" Kết quả phó tông chủ bị Sở Cửu Ca rải lên thuốc bột mà sặc đến.

Trên người Phó tông chủ và Dạ Dương Thu đều được rải lên số thuốc bột đó, cho dù mùi máu tươi trên người Dạ Dương Thu thu hút số rắn độc đó, những con rắn độc đó cũng không còn dám đến gần nữa.

Sở Cửu Ca nói: "Ta là học sinh của Dạ lão sư, vừa nãy vô tình phát hiện được Dạ lão sư bị bắt ở đây chịu sư hành hạ, cho nên ta là đến cứu người! Đồng bọn của ta đang thu hút sự chú ý của những người đó, ta đây liền đưa các người rời khỏi."

Sở Cửu Ca mở khóa cho họ, dây xích trói tay chân của họ phải dùng chìa đặc chế mới có thể mở, kết quả lại bị Sở Cửu Ca tùy tiện dùng một cây ngân châm mở ra rồi.

Phó tông chủ kinh ngạc không thôi, Sở Cửu Ca nói: "Nơi này không tiện ở lâu, chúng ta nhanh rời khỏi."

Sở Cửu Ca đem hai người bọn họ đưa ra ngoài, Nhị Lượng một người đối đầu với sáu người, đối với hắn mà nói có chút quá sức.

Ngay lúc tụi Sở Cửu Ca đi ra khỏi hang động, bị lão đại của đám người này Long Độc phát hiện rồi, "Đáng chết! Chúng ta trúng kế rồi, vậy mà có người tranh thủ cơ hội cứu đi Dạ Lang và Dạ Dương Thu, mau ngăn bọn chúng lại.

Tiểu nha đầu đó, gϊếŧ đi!"

Bọn chúng quả thật cảm thấy nha đầu đó gan to bằng trời thực lực ngưng hồn cảnh nhỏ nhoi, nhưng lại dám giành người với bọn chúng, đây không nghi ngờ gì là nhổ răng trong miệng cọp.

"Tiểu nha đầu, đứng lại cho ta!"

Sau lưng truyền đến tiếng hét giận dữ, Sở Cửu Ca hoàn toàn không thèm quan tâm, chỉ muốn nhanh chút đem hai người bị thương này đưa đi.

"Xoẹt xoẹt xoẹt!" Sau khi bọn chúng xông qua, những con rắn độc không có công kích bọn Sở Cửu Ca ngược lại hướng đến bọn chúng công kích, khiến cho bọn chúng rất bực bội.

"Cút ra!"

Nhị Lượng nhảy đến, ngăn trước bọn chúng, "Ta sẽ không cho các ngươi có cơ hội đuổi qua đó đâu."

Sở Cửu Ca thành công hội hợp với Tử Tinh Châu, Tử Tinh Châu nói: "Cửu Ca, ngươi cuối cùng cũng đến rồi."

"Ngươi là..

ngươi là thất hoàng tử điện hạ của Tử Linh Quốc." Phó tông chủ nhìn thấy Tử Tinh Châu có chút ngạc nhiên.

Mấy năm trước ông có dịp ở Tử Linh Quốc gặp qua vị hoàng tử này, thiên phú của hắn, dung mạo của hắn, đủ để khiến cho người khác nhìn một lần liền ấn tượng sâu sắc.

Tử Tinh Châu nói: "Xem ra ta cũng rất nổi danh, phó tông chủ, Dạ lão sư cần được điều trị, nhất định phải nhanh một chút.."

Phó tông chủ chỉ bị một số vết thương ngoài da, dù sao ông cũng cả bó tuổi đầu rồi, những người đó sợ hành hạ ông lợi hại quá, phó tông chủ trực tiếp mất mạng, vậy thì bọn chúng thật sự bị đứt manh mối rồi.

Dạ Dương Thu thì thảm hơn rất nhiều, thứ bên trong thân thể vẫn còn chưa có lấy ra.

Phó tông chủ nói: "Nhất định phải cứu Dương Thu, phải cứu nó, đừng quản lão phu! Lão phu không có vấn đề gì lớn."

Sở Cửu Ca lấy ra một viên giải độc đan, vận chuyển bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát biến hóa bên trong thân thể của Dạ lão sư, biết được vị trí của nhện độc đó.

Cổ tay vừa nâng, mấy cây ngân châm bay ra, ép đến con nhện độc đó không thể không từ đâu chui vào, thì từ đó chui ra.

"Ọc!" Dạ Dương Thu tỉnh lại, trực tiếp đem con nhện độc đó nhổ ra, sắc mặt ông trắng như giấy.

"Sở Cửu Ca! Ngươi sao lại ở đây?" Ông rõ ràng nhớ rằng, trước khi ông hôn mê lâm vào tuyệt cảnh thế nào.

Những người đó nguy hiểm thế nào, học sinh của ông sao lại ở đây?

"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Phía trước truyền đến âm thanh kịch chiến, nguy hiểm xung quanh không có vì sự tỉnh lại của ông mà giảm đi, tình huống càng thêm khẩn trương.

"Dạ lão sư, người trước đừng nói chuyện, trị thương quan trọng hơn! Nhanh trị thương, chúng ta trở về Thái Vân Tông." Sở Cửu Ca lại nhét vào miệng ông vô số đan dược, sau đó trị liệu thương tích cho ông.

Cách trị liệu này chỉ là tạm thời mà thôi, trị liệu cụ thể thì cần đến nơi an toàn mới có thể tiến hành được.

"Chúng ta đi!" Sở Cửu Ca nói.

Phó tông chủ nói: "Tiểu nha đầu, ngươi nói phải về Thái Vân Tông, không..

chúng ta không thể trở về Thái Vân Tông!"

"Tại sao?" Sở Cửu Ca ngẩn ra.

Thực lực kẻ địch quá mạnh, chỉ duy nhất Thái Vân Tông mới đủ cao thủ đối kháng với chúng, đảm bảo an toàn của bọn họ.

"Hơ hơ hơ! Một phản đồ trộm đi bảo vật của Thái Vân Tông, sao lại có tư cách trở về Thái Vân Tông? Cho dù là trở về đó, cũng sẽ bị người ta xử tử mà thôi!" Một âm thanh âm trầm truyền đến.

"Cuối cùng cũng để ta tìm ra các ngươi rồi, không ngờ còn có kinh hỷ ngoài ý muốn, để cho ta tìm thấy phó tông chủ.

Phó tông chủ, đã lâu không gặp."

Phó tông chủ nhìn thấy gương mặt quen thuộc trước mắt, kinh ngạc nói: "Ngươi là ngoại môn đại trưởng lão của Thái Vân Tông."

Hơi thở của đại trưởng lão trở nên rất nguy hiểm, hình như dùng phương pháp gì đó đề cao thực lực.

Trên người ông có vết thương do bỏng, trên mặt có một vết thương máu, có thể thấy bị Hắc Viêm thương không nhẹ.

"Con tiểu hồ ly đó không có ở đây, ta xem lần này các ngươi chạy đi đâu?" Đại trưởng lão âm trầm nói.

"Đáng chết! Ngươi lại dám động thủ với đệ tử nội môn Thái Vân Tông." Dạ Dương Thu giận dữ hét.

"Ta đem người gϊếŧ đi thì đã sao? Dù sao đợi các ngươi chết sạch rồi, đương nhiên không có ai biết rồi, không phải sao? Ta trước tiễn hai tên nhóc lên đường, sau đó lại từ từ nói chuyện với phó tông chủ, ha ha ha!" Đại trưởng lão điên cuồng cười nói.

Tử Tinh Châu nói: "Tiểu khả ái nhà ta đến rồi, ngươi không có cơ hội đó đâu.

Một chưởng của nó cũng có thể đánh chết ngươi."

Đột nhiên, đại trưởng lão cảm thấy sau lưng truyền đến một luồng khí nóng.

Sau đó ông liền nhìn thấy sau lưng có một con gấu đen rất to, hơi thở của gấu đen rất mạnh.

"Rầm!" Gấu đen trực tiếp một chưởng đem ông ta đánh bay ra ngoài.

"Phụt!" Một chưởng này trực tiếp như muốn lấy đi mạng của đại trưởng lão.

Tiểu khả ái vốn dĩ muốn xông qua đó bổ thêm vài nhát, Sở Cửu Ca nói: "Đoàn lông lá nhỏ, đi giúp Nhị Lượng, nhanh!"

Đoàn lông lá nhỏ đến giúp kịp thời, làm cho Nhị Lượng giảm nhẹ không ít áp lực.

Nhị Lượng nói: "Gia hỏa này có chút quen mắt à! Không phải là sủng vật của Tử Tinh Châu sao? Thứ nhỏ như vậy lại biến thành gia hỏa to lớn đến thế rồi."

"Phụt phụt phụt!" Đại trưởng lão không ngừng thổ huyết.

Trước đó Tử Tinh Châu nuôi một con sủng vật ở ngoại môn, ông không hề để trong lòng, công tử lêu lỏng nuôi một số sủng vật mà thôi.

Ông dù thế nào cũng không ngờ đến, ngay khi ông sắp thắng lợi, lại bị sủng vật trước đó ông nhìn cũng lười nhìn hủy đi tất cả, ông thật sự muốn thổ huyết mà chết!

"Phụt phụt phụt!" Đoàn lông lá nhỏ không kịp bổ thêm một đao, Tử Tinh Châu lại không hảo tâm mà bỏ qua cho đại trưởng lão, trực tiếp bổ thêm mấy kiếm trên người ông.

"Viu!" Một cây độc châm bay ra, kịch độc bạo phát trên người đại trưởng lão, phút chốc hủy đi kinh mạch trên người ông.

"Ngươi quá độc ác!" Ngoại môn đại trưởng lão ánh mắt như muốn nổ tung nhìn Sở Cửu Ca nói.

Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Sớm đã nói rồi, ngươi nên ở ngoại môn an an phận phận dưỡng lão rồi, kết quả ngươi cứ muốn tìm chết, vậy thì đừng trách chúng tôi ra tay độc ác!".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio