Thời gian thắm thoát trôi qua, mới đấy thôi mà đã gần đến ngày mười năm tháng tám rồi.
Kể từ lúc Ngọc Như có ý ra ngoài đi tìm cha mẹ mình cho đến nay cũng đã gần một tháng, trong thời gian này mọi việc ở đây diễn ra vẫn như thường ngày, không có gì thay đổi cả.
Chỉ là mấy ngày gần đây Diệp Khôn đột nhiên không thấy Ngọc Như mang cơm qua cho mình nữa, không rõ nguyên nhân vì sao trong lòng Diệp Khôn chợt xuất hiện một điểm dự cảm không tốt.
Hắn có cảm giác dường như Ngọc Như đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không sẽ không có chuyện nàng lại không mang cơm đến cho mình.
Vì vậy ngay sáng hôm sau, hắn vội chạy qua phòng của Ngọc Như xem nàng có xảy ra chuyện gì không?
Quả nhiên không ngoài dự cảm của hắn.
Qua tới nơi Diệp Khôn gõ cửa và gọi mấy lần nhưng không thấy Ngọc Như trả lời, trong lòng hắn rất khẩn trương, vội đẩy cửa bước vào.
Bước vào phòng Diệp Khôn không thấy bóng dáng Ngọc Như đâu cả, đồ đạc trong phòng mọi thứ vẫn gọn gàng ngăn lắp.
Diệp Khôn đưa mắt nhìn quanh gian phòng một lượt thì thấy trên bàn có một tờ giấy, nó được kẹp bên dưới đáy của lọ hoa đặt trên mặt bàn.
Đến bên cạnh bàn lấy tờ giấy dưới lọ hoa ra, Diệp Khôn cầm nó lên xem, vừa mới nhìn lướt qua nội dung trên giấy, vẻ mặt hắn chợt biến sắc, hắn không thể ngờ được Ngọc Như đã bỏ đi một mình tìm cha mẹ của nàng.
“Cái này! Nha đầu này thật sự là quá cố chấp rồi, đã nói là chờ đến ngày mười năm tháng tám rồi mà...đã chờ hai tháng rồi chỉ còn vài ngày nữa thôi sao lại không chờ thêm được chứ? ” Diệp Khôn mặt mày nhăn nhó, tức giận nói một câu.
“Ài! Việc này cũng là do lỗi của mình, đáng ra nên dành chút thời gian để bầu bạn với nàng mới phải...” Thở dài một tiếng, Diệp Khôn đem lá thư gấp lại bỏ vào trong ngực rồi quay người đi ra khỏi phòng.
Không hề chần chừ, Diệp Khôn vội trở về phòng của mình thu xếp hành trang chuẩn bị rời khỏi chỗ này đi tìm Ngọc Như.
Hắn đã hứa với Hà đại phu và Vạn Đình Phòng là sẽ chăm lo cho Ngọc Như thật tốt trước khi chưa tới Bạch Hạc Sơn Trang, bây giờ nàng đột nhiên bỏ đi một mình khiến hắn rất giận và lo lắng. Nàng chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm lại lẻ loi một mình ra ngoài, nếu không may có chuyện gì xảy ra với nàng thì làm sao có thể ăn nói với sư phụ và đại ca của nàng đây.
Càng nghĩ Diệp Khôn càng tức giận, một phần tự trách mình còn một phần trách Ngọc Như, tại sao nàng lại không nghe lời cơ chứ?
Thu dọn xong những thứ cần thiết, Diệp Khôn không dám chần chừ thêm chút nào nữa, hắn liền theo thông đạo rời khỏi khỏi chỗ này.
Nửa ngày sau, lúc này Diệp Khôn đang đứng tại ngã ba một con đường mòn trong rừng cách chỗ hắn vừa rời đi khoảng năm mươi dặm về phía Đông.
Chỗ này chính là điểm cuối cùng mà hắn có thể cảm nhận được dấu vết của Ngọc Như để lại trên đường, đây cũng là nhờ hắn đã sử dụng một thủ thuật tìm kiếm nhỏ của người tu tiên được ghi lại trong sách cổ mới lần theo được tới đây. Nhưng hiện tại đã bị mất dấu, nhất thời hắn chưa biết nên làm thế nào đây.
Thực sự kinh nghiệm của hắn trong trường hợp như thế này không có, cho nên hắn rất lúng túng, chưa biết định đoạt ra sao. Bởi vì ở phía trước hắn có hai lối rẽ, nhìn hai hướng rẽ quang cảnh cũng chẳng khác nhau là mấy chẳng biết là nó sẽ dẫn đi đâu, ở chỗ này nhìn tới nhìn lui đều là cây với cây cả.
Còn đang suy nghĩ không biết nên chọn hướng nào để đi bây giờ, đột nhiên một giọng nói khàn khàn từ phía sau lưng hắn vọng lại: “Cậu thiếu niên này, cậu bị lạc đường sao?”
Quá bất ngờ, Diệp Khôn giật thót mình một cái, sau đó từ từ quay người lại.
Vừa quay lại thì hắn thấy ở phía trước là một ông lão khoảng chừng sáu mươi tuổi, dáng người gầy gò lam lũ, trên vai lão đang vác một bó củi to quá thân mình. Lão đứng cách chỗ hắn khoảng hai mươi trượng, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt hắn tỏ vẻ như là đang dò sét hắn vậy.
Diệp Khôn thấy vậy thì hơi nhíu mày, hắn thầm nghĩ ở một nơi rừng sâu như thế này đột nhiên xuất hiện một ông lão đốn củi, không biết lão là người như thế nào? Bề ngoài hắn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, giả vờ như người lạc đường, nhưng tinh thần thì được đẩy lên cao, đề phòng sẽ có chuyện không hay xảy ra.
“Vâng thưa ông! Muội muội cháu đột nhiên bị mất tích, cháu đuổi theo dấu vết tới đây thì không thấy đâu nữa.” Diệp Khôn có chút cảnh giác nói.
“Ồ! Nếu thế thì cậu đến Hắc Phong Trại thử xem, rất có thể tiểu muội của cậu đang ở đó đấy.”
Ông lão thấy Diệp Khôn có vẻ hiền lành trên lưng còn có đeo tay nải, lão khẳng định hắn là người qua đường vì từ đây đi tắt ra đường lớn về nhà ông cũng không xa lắm, nên có ý nhắc nhở.
“Hắc Phong Trại? Ông có thể cho cháu biết tới đó phải đi đường nào không ạ?” Diệp Khôn lễ phép hỏi.
“Cậu đi theo hướng bên trái, đi chừng năm dặm nữa là tới, nhưng tới đó cậu phải cẩn thận, bọn người ở đấy đều là thổ phỉ khét tiếng ở vùng này, chúng chuyên cướp của những người qua đường, ra tay rất ác độc.” Ông lão gật đầu nhắc nhở Diệp Khôn một câu.
“Đa tạ ông” Diệp Khôn chào ông lão một tiếng, rồi phi người chạy theo hướng con đường bên trái chẳng mấy chốc đã mất hút không thấy bóng dáng đâu.
Hắn đi vội như vậy cũng là vì trong lòng đang nóng như lửa đốt, nếu đúng như lời ông lão nói thì chỉ sợ Ngọc Như đã rơi vào tay của bọn thổ phỉ Hắc Phong Trại mất rồi.
Không cần biết như thế nào, chỉ cần có được chút manh mối là hắn phải hành động ngay không thể chậm chễ được.
Ông lão nhìn bóng lưng Diệp Khôn biến mất sau bụi cây lắc đầu thở dài một tiếng rồi chậm chạp theo đường mòn đi ra khỏi rừng.
Bên này Diệp Khôn theo chỉ dẫn của ông lão tức tốc chạy đi không hề ngừng nghỉ, hai khắc sau rốt cuộc trước mắt hắn cũng xuất hiện một sơn trại.
Sơn trại này có quy mô khá rộng lớn, được xây dựng trên một sườn núi có địa thế khá hiểm trở phòng thủ dễ khó tấn công, trên cổng trào của sơn trại có ghi ba chữ lớn “Hắc Phong Trại”.
Hai bên là hai tròi canh, xung quanh sơn trại bố trí rất nhiều trạm canh gác, thỉnh thoảng có một vài tốp đi qua đi lại tuần tra, canh gác rất nghiêm ngặt.
“Ê! Tiểu Bình để ý cho ta một chút a, ta đi giải quyết cái chịu hết nổi rồi.” Một đại hán trên mặt có một vết sẹo dài từ mắt trái xuống dưới cằm, mặt mũi dữ tợn gọi một thiếu niên đứng gần đó nói.
“Ha ha, Phương huynh cứ tự nhiên.” Thiếu niên thấy đại hán mặt sẹo nhờ vả mình cũng vui vẻ cười lớn đáp ứng có ý lịnh bợ.
“Hừ! Tiểu tử không cần phải nịnh bợ ta như vậy.” Đại hán mặt sẹo hừ một tiếng, trên mặt không biểu tình lạnh nhạt nói.
Sau đó hắn đi về phía trước vòng qua một bụi cây gần đó đi ra chỗ vài tảng đá lớn ở phía trước sơn trại.
“Đồ khốn! Đừng tưởng bắt về cho trại chủ một người đẹp mà đã lên mặt a, hạng người như ngươi thì có thể hống hách được mấy ngày chứ?” Thiếu niên nhìn bóng lưng đại hán mặt sẹo khuất sau lùm cây thầm rủa một câu.
Sau khi giải quyết việc riêng xong, đại hán mặt sẹo hớn hở đang định quay trở về thì bất thình lình bị một vật sắc nhọn không biết từ lúc nào đã nằm ở trên cổ hắn, khiến cho hắn giật mình kinh hãi.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang sảy ra, thì ngay lúc này một thanh âm lạnh lẽo từ phía sau truyền vào trong tai hắn.
“Đứng im! Không được la lên, nếu không ngươi sẽ chết.”
Đại hán mặt sẹo nghe thấy vậy thì mặt mày tái mép, hắn sợ hãi không dam làm gì cả. Sau đó hắn bị lôi vào phía sau vách đá, lúc này đứng đối diện trước mặt hắn là một thiếu niên còn khá là trẻ.
Diệp Khôn tới gần Hắc Phong Trại nhưng hắn không dám manh động, mà vẫn luôn ẩn núp một bên chờ cơ hội sẽ lẻn vào thăm dò tình hình xem Ngọc Như có ở đây không.
Đúng lúc đại hán mặt sẹo đi giải quyết, Diệp Khôn không bỏ qua cơ hội đã lẳng lặng áp sát rồi dùng con dao nhỏ hái thuốc mà hắn vẫn hay mang theo mình khống chế đối phương.
“Cô gái các ngươi bắt đang ở đâu?” Diệp Khôn chưa chắc chắn có phải Ngọc Như đang ở trong tay bọn chúng hay không nhưng không biết hỏi thế nào cho phải, sợ đối phương nói nhăng nói quậy nên hắn đã tỏ vẻ như là đã khẳng định trực tiếp hỏi.
“Cô ...cô... gái nào ta...ta... không biết.” Đại hán mặt sẹo nghe hỏi thế trong lòng hoảng sợ, chẳng nhẽ cô gái hắn hỏi chính là người hồi sáng hắn bắt về, nghĩ vậy hắn sợ hãi lắp bắp nói.
“Hừ! Ngươi chưa thấy quan tài chưa biết sợ phải không?” Thấy biểu hiện của đại hán mặt sẹo như vậy, trong lòng Diệp Khôn khẽ động đưa tay dí mạnh lưỡi dao vào cổ, lạnh lùng nói.
“Thiếu hiệp tha mạng, ta nói, ta nói.” Bị lưỡi dao dí mạnh vào cổ khiến cho cổ đại hán bị chảy một vệt máu, hắn hoảng sợ cầu xin nói.
“Nói!” Trên mặt Diệp Khôn vẫn không biểu tình, âm thanh lạnh lẽo lại vang lên.
“Cô nương bị chúng ta bắt về hồi sáng đang ở phòng dành cho trại chủ phu nhân, chờ tối nay sẽ bái đường thành thân với trại chủ.” Đại hán mặt sẹo giọng run run nói.
“Cái gì! Các ngươi dám?” Diệp Khôn tức giận âm thầm tự nhủ.
“Cô nương bị các ngươi bắt hồi sáng? Nói xem bề ngoài cô ta như thế nào?” Diệp Khôn hơi suy nghĩ một chút nói.
“Bề ngoài trông cô ta...” Đại hán mặt sẹo từ từ kể lại.
Nghe đại hán nói xong, trong lòng Diệp Khôn nóng như lửa đốt. Người mà đại hán mặt sẹo miêu tả rất giống với Ngọc Như, xem ra đúng là nàng rồi.
“Ngươi nói, ngoài con đường chính vào sơn trại ra còn con đường nào khác không?” Không bộc lộ hẳn ra ngoài, Diệp Khôn tỏ vẻ trầm tư một lúc hỏi.
“Không có! Sơn trại chỉ có duy nhất lối vào là cổng chính, trừ phi thiếu hiệp có thể bay vào còn tuyệt đối không còn đường nào khác.” Nhìn nét mặt lạnh lùng của Diệp Khôn, đại hán mặt sẹo sợ hãi thành thật nói.
Diệp Khôn đã khẳng định Ngọc Như đang ở đây, nhưng muốn cứu nàng ra cũng không phải là chuyện đơn giản, đối phương nhiều người mà hắn chỉ có một mình nên rất khó.
Tưởng rằng tóm được một tên dò hỏi thì sẽ tìm ra được một con đường khác để vào trong, không ngờ lại không có đường nào ngoài cổng chính cả.
Việc này khiến cho Diệp Khôn cực kỳ đau đầu.