Nghe Điền Lăng nói xong, Diệp Khôn có chút hơi kinh ngạc, không ngờ nàng này thể chất lại khác thường như vậy.
Tuy nói những người có thể chất như nàng, cũng không phải là không có, nhưng cũng thật sự là hiếm gặp.
Chẳng qua, dù thế nào đi chăng nữa, cuối cùng nàng cũng là thoát được một kiếp nạn rồi.
“Không nghĩ tới, thể chất của Điền cô nưng lại đặc biệt như vậy. Như thế cũng tốt, chính nhờ vậy, mà đã cứu cô một mạng rồi đấy.” Diệp Khôn thu lại nét kinh ngạc, khẽ mỉm cười nói.
“Cũng là tiểu nữ may mắn mà thôi, hết thảy vẫn là dựa vào Diệp huynh đấy.” Diền Lăng thấy Diệp Khôn nói vậy, nét mặt thoáng cái thay đổi, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ tươi cười, thản nhiên nói.
“Được rồi! Trước hết chúng ta tạm thời ở chỗ này nghỉ ngơi một chút lấy lại sức lực. Sau đó, liền trở về Ngũ Hành Phái a.” Diệp Khôn cũng tỏ ra hài lòng, tâm tư hơi động, nhàn nhạt nói.
Sau đó, hắn phất tay một cái, một bình đan dược hiển hiện trong lòng bàn tay. Thuận tiện, hắn dốc trong bình ra hai khỏa đan được to bằng đâu ngón tay cái, hướng Điền Lăng bên cạnh ném qua.
“Trước tiên ngồi xuống, dùng hai khỏa Bồi Dương Đan phục hồi nguyện khí và pháp lực đã. Thiết nghĩ, trên đường rời khỏi chỗ này, rất có thể gặp phải chút phiền toái ngoài ý muốn đấy, với tình trạng của chúng ta như thế này, thì rất nguy hiểm.” Diệp Khôn cũng dốc ra một khỏa, rồi bỏ vào mồm nuốt xuống, liếc nhìn Điền Lăng nhắc nhở.
Điền Lăng thuận tiện cầm lấy hai khỏa đan dược vào trong tay, trong lòng nàng như có sóng gợn nổi lên, lại là Bồi Dương Đan, hơn nữa là hai khỏa.
Nhìn hai khỏa Bồi Dương Đan trên tay, ánh mắt của Điền Lăng tràn đầy hưng phấn, nàng cũng không có nghĩ nhiều, liền cầm lấy một khỏa cho ngay vào trong miệng nuốt xuống. Còn một khỏa, nàng liền cho ngay vào trong túi chữ vật. Trong lòng có chút cảm kích, nói.
“Đa tạ Diệp huynh!”
Diệp Khôn thấy hành động của Diền Lăng thì hơi nhíu mày, nói.
“Không có gì. Có điều, tốt nhất cô lên dùng hai khỏa thì hơn.”
“Diệp huynh thật hoang phí a. Trước đó ta đã dùng một khỏa rồi, bây giờ cũng chỉ cần một khỏa này là được rồi. Không nhất thiết phải lãng phí như vậy. Phải biết rằng, Bồi Dương Đan đối với cảnh giới như chúng ta rất chân quý đấy. Có được nó, không phải dễ dàng gì. Ngay cả cao thủ Trúc Cơ Kỳ gặp phải cũng đỏ mắt để tranh đoạt đấy.”
Điền Lăng nghe Diệp Khôn nói vậy, thì hơi nhíu mày. Sau đó trịnh trọng nói.
“Hắc hắc. Tuy là thế, nhưng… nếu cô nương cần thì hãy cầm lấy bình này, trong này còn sáu khỏa nữa đấy, hẳn là đủ cho cô nương dùng những lúc cần thiết rồi a.” Diệp Khôn nghe vậy thì cười hắc hắc, sau đó ánh mắt lóe lên, ném bình đan dược trong tay qua cho Điền Lăng thản nhiên nói.
“Cái này…vậy đa tạ Diệp huynh rồi.” Điền Lăng bắt lấy bình đan dược Diệp Khôn ném cho, nét mặt cuồng hỷ, liên tục cảm ơn.
Diệp Khôn thấy vậy thì cũng không có nói gì thêm, chỉ ngồi một chỗ cười đắc ý.
Bồi Dương Đan xác thực đối với cảnh giới của hắn, cũng như cao thủ Trúc Cơ Kỳ rất chân quý đấy, nhưng như thế thì đã sao, trên người hắn vậy mà vẫn còn tương đối nhiều đấy.
Tiện tay đưa cho Điền Lăng từng đấy đan dược, cũng sẽ khiến cho nàng này đối với hắn trong lòng đầy cảm kích. Một chút bất mãn cũng sẽ theo đó mà tiêu tan.
Như vậy, sau này cũng dễ hợp tác hơn, dù gì trong tương lai hắn cũng cần nàng này giúp đỡ một hai, khi hắn còn ở Ngũ Hành Phái.
Tuy với quan hệ hiện tại, do ràng buộc bởi cấm chế trên người, nàng này trừ khi là không muốn sống nữa, thì cũng không dám không giúp đỡ Diệp Khôn.
Chẳng qua, nếu dựa vào điều đó, thì hiển nhiên nàng này sẽ không có thật tâm giúp đỡ, nhưng nếu cho nàng ta một chút chỗ tốt, khiến nàng ta có hảo cảm với mình, thì lại khác rồi.
Ý nghĩ trong đầu Diệp Khôn liên tục xoay chuyển qua, ánh mắt nhìn bộ dạng hưng phấn của Điền Lăng bên cạnh đầy thâm ý. Sau đó, hai mắt hắn nhắm lại, chìm vào nhập định.
Tuy nhiên, trước khi nhập định, Diệp Khôn cũng đã liên hệ với Phệ Linh Thiên Quỷ, để cho nó ẩn nấp một bên hộ pháp cho hắn, như vậy hắn mới yên tâm.
Mặc dù hắn biết, trong lúc nhập định, Điền Lăng tuyệt đối cũng không dám có tâm tư gì đối với mình đấy. Nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn. Tục ngữ nói “không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn” thôi đấy.
Đúng như Diệp Khôn suy nghĩ, trong thời gian hắn nhập định, Điền Lăng cũng không có hành động gì quá đáng. Sau khi thu lại bình đan dược, nàng này cũng thành thật ngồi tại một chỗ đi vào nhập định, điều dưỡng trị thương.
Ba hôm sau, tại một khe núi nhỏ ở bên ngoài Ngõa Di Cương.
Lúc này mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, ánh nắng chói chang trải dài theo vách núi phía trên, thỉnh thoảng có những tia nắng lọt vào bên trong khe núi, kết hợp với lớp sương mù mỏng manh tạo ra một cảnh tượng thật kỳ dị. Nhìn vào có cảm giác rất mê li.
Đột nhiên, hai đạo độn quang chớp lên một cái, từ phía xa xa bên trong Ngõa Di Cương, kích bắn ra, rồi hướng khe núi nhỏ đáp xuống.
Độn quang thu lại, xuất hiện hai bóng người. Một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, trên người vận một bộ đồ màu xám. Bên cạnh thiếu niên, là một thiếu nữ, tuổi cũng chừng mười bảy mười tám. Một thân lục y nhìn rất cao quý. Chỉ có điều, dung mạo của hai người này cũng hết sức tầm thường, không có gỉ nổi bật cả.
Hai người này hiển nhiên là Diệp Khôn và Điền Lăng rồi.
Lúc này, khí tức của Điền Thanh cũng đã ổn định hơn rất nhiều. Xem ra, nhờ vào Bồi Dương Đan, nàng này mới hồi phục nhanh như vậy.
Sau một đêm ngồi xuống điều tức, sáng hôm sau Diệp Khôn và Điền Lăng cũng lập tức rời khỏi thạch động, theo lối cũ đi ra.
Có điều, vừa đi được hơn một dặm, bọn họ phát hiện một đám quỷ vật đang tuần tiễu ở gần đó. Cảnh giới của chúng cũng tương đối cao, tuy chưa đạt tới Quỷ Vu, nhưng cũng thuộc vào dạng Quỷ Linh đỉnh phong rồi. Cả một đám thực lực hơn xa hai người Diệp Khôn và Điền Lăng.
Mặc dù Diệp Khôn đã có Phệ Linh Thiên Quỷ trợ giúp, hắn cũng không sợ đám quỷ vật này. Nhưng vì không muốn gặp thêm phiền toái gì nữa, cho nên hắn đã thương lượng với Điền Lăng, tìm một đường khác rời đi.
Điền Lăng hiểu được dụng ý của Diệp Khôn, nên cũng không có gì dị nghị. Nàng cũng đã từng tới nơi này nhiều lần, nên cũng rất dễ dàng định được hướng đi. Sau đó, nàng đi trước dẫn đường, còn Diệp Khôn thì bám theo sau.
Vì vừa đi vừa cẩn thận dò xét đường đi, hơn nữa phải đi đường vòng. Cho nên, hai người phải mất ba ngày mới ra được khỏi được vùng ngoại vi Ngõa Di Cương.
Cũng may, trên đường đi nhờ vào sự cẩn thận của hai người, cho nên đã thuận lợi đi ra, không gặp bất kỳ phiền toái nào cả.
“Diệp huynh, chỗ này đã là bên ngoài Ngõa Di Cương rồi. Từ đây tới tổng đà bổn môn cũng còn hơn ngàn dặm nữa thôi.” Vừa xuất hiện, Điền Lăng liếc mắt đánh giá cảnh vật xung quanh, nói.
“Hơn một ngàn dặm nữa. Với tính trạng của chúng ta như thế này, có lẽ cũng phải mất vài ngày mới tới nơi a.” Diệp Khôn thuận tiện cũng đảo mắt đánh giá xung quanh, sau khi nghe Điền Lăng nói, cũng khẽ gật đầu lên tiếng.
“Đúng vậy, can bản chúng ta không có pháp khí phi hành, với lại trên người đang còn thụ thương, không thể đi nhanh được. Nhưng không sao, đi về phía tây một trăm dặm ở chỗ đó có một cỗ truyền tống trận, trực tiếp có thể truyền tống tới bên ngoài tổng đà rồi. Chỉ có điều…” Điền Lăng nghẽ Diệp Khôn nói, cũng gật đầu đồng ý. Sau đó nét mặt khẽ đổi, chậm rãi nói. Nhưng khi nói đến câu cuối, đột nhiên nàng dừng lại, nhìn sang Diệp Khôn, lẳng lặng không nói gì.
“A! Gần đây còn có truyền tống trận. Nhưng có điều sao? Cô nương xin hãy nói rõ.” Thấy Điền Lăng nhắc đến gần đây có truyền tống trận, có thể truyền tống về bên ngoài tổng đà Ngũ Hành Phái. Diệp Khôn kinh ngạc, hô lên một tiếng, nhìn nàng nói.
“Ài!... Đích thực là có truyền tống trận. Nhưng mà truyền tống trận đó, với thân phận của chúng ta thì không thể dùng được. Nếu muốn dùng thì phải trả một giá rất đắt đấy.” Điền Lăng thở dài một tiếng, nói.
“Ồ! Chẳng nhẽ chỗ đó chỉ dành cho những người có địa vị trong Ngũ Hành Phái mới có thể sử dụng. Còn những người như chúng ta, thì phải tốn một khoản linh thạch khá lớn?” Diệp Khôn “ồ” lên một tiếng, tay xờ xờ cằm trầm ngâm nói.
“Diệp huynh quả nhiên là người thông minh, huynh đã nói đúng rồi đấy.” Điền Lăng hai mắt nhíu lại, nhìn Diệp Khôn khẽ cười nói.
“Tốt! Ta còn tưởng có gì khó khăn, nếu là linh thạch thì không thành vấn đề, trên người ta có lẽ còn đủ để truyền tống một lần đấy.” Diệp Khôn khẽ cười nói.
“Cái này… vậy thì cứ theo huynh đi.” Điền Lăng cảm thấy bất ngờ trước lời nói của Diệp Khôn. Nhưng nàng cũng không có nhiều lời, liền đáp ứng thuận theo nói.
Dù gì trên thân mỗi người đều có bí mật riêng, việc Diệp Khôn liên tục xuất ra Bồi Dương Đan, và bây giờ là linh thạch để truyền tống. Nàng này thế nào lại không biết, hiển nhiên Diệp Khôn không phải là người bình thường. Nàng cũng là người hiểu biết, cũng không có dại gì mà đi hỏi hắn điều gì. Vì vậy, cứ mặc kệ hắn, còn nàng theo sau là được.
Còn đang mải suy nghĩ, đột nhiên Điền Lăng cả kinh, thân hình khẽ động, vội lùi về phía sau, có điều nàng vẫn chậm một bước.
Chỉ thấy, từ trên thân Diệp Khôn quỷ vụ ngùn ngụt khuếch trương ra, bao phủ cả hắn và Điền Lăng vào bên trong.
“A……”
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, quỷ vụ nhộn nhạo một hồi rồi tan biến. Để lộ ra hai người Diệp Khôn và Điền Lăng.
Nhưng lúc này, bộ dạng của hai người nhìn vào rất chật vật. Trên người đầy những vết thương, y phục rách lả tả từng chỗ. Sắc mặt của hai người trắng bệch, trên khóe miệng còn rỉ ra một chút máu.
“Điền cô nương đừng trách ta, ta phải xuất kỳ bất ý làm chuyện này, thì nhìn mới giống như là thật được. Với bộ dạng như thế này trở về, thì chúng ta mới qua mắt được người của Ngũ Hành Phái. Đến lúc bị tra hỏi, vẫn còn nhờ vào cô nương đấy.” Diệp Khôn nhìn sang Điền Lăng bên cạnh, gượng cười nói.
Bị Diệp Khôn làm cho thành ra thế này, Điền Lăng với ánh mắt oán độc, nhìn chằm chằm vào hắn. Nhưng khi nghe Diệp Khôn nói vậy, nàng cũng thu lại ánh mắt, với vẻ mặt tức giận nói.
“Hừ! Huynh vậy mà làm tốt lắm, khiến ta còn tưởng huynh đột nhiên trở mặt, muốn hại ta.”
“Khụ! Ta nào có ý nghĩ đấy! Nếu hại cô nương, thì cần gì phải đợi đến lúc này. Được rồi, chúng ta đi thôi.” Diệp Khôn ho lên một tiếng, thản nhiên nói.
Điền Lăng nghe vậy cũng không có nói thêm gì, liền hóa thành một đạo độn quang bay đi, có điều tốc độ của nàng rất chậm, Diệp Khôn cũng chỉ khẽ cười cười, rồi hóa thành độn quang theo sau.