Nghịch Thiên Tu Tiên

quyển 2 chương 154: tam sí điểu và tử linh san

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ầm...”

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, theo sau đó là hai đạo độn quang lấy tốc độ rất nhanh một trước một sau từ bên trong vụ nổ bay ra.

Hai đạo độn quang bay được hơn một dặm thì tốc độ dần chậm lại, cuối cùng thì dừng hẳn. Độn quang thu lại, xuất hiện hai thiếu niên, hai người dung mạo tầm thường, một người mặc thanh sam, còn một người mặc bạch sam. Lúc này, sắc mặt của hai người có chút tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía sau với vẻ mặt đầy sợ hãi.

“Văn huynh, ngươi không sao chứ?” Thiếu niên mặc bạch sam thu lại ánh mắt sợ hãi, nhìn thiếu niên mặc thanh sam bên cạnh thều thào hỏi.

“Ta chỉ bị thương ngoài da một chút, thế còn Phương huynh, ngươi thì thế nào?” Thiếu niên mặc thanh sam thở hổn hển nói.

“Ta cũng vậy. Chỉ bị thương ngoài da một chút mà thôi. Ài! Không nghĩ tới Tam Sí Điểu lại lợi hại như vậy, nó cũng chỉ mới tiến giai yêu thú cấp hai mà thôi. Ôi thật đáng tiếc, bên trong còn mấy gốc Tử Linh San...” Thiếu niên mặc bạch sam thở dài tiếc nuối nói.

“Đúng vậy! Thật đáng tiếc, hai chúng ta liên thủ và nhờ vào trận pháp cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ nó được hơn một nén nhang mà thôi. Cũng may trước khi hành động, huynh đã bày ra trận pháp ở cửa động, nếu không thì chúng ta cũng không có dễ dàng thoát khỏi ưng chảo của nó.” Thiếu niên mặc thanh sam cũng tỏ ra tiếc nuối nói.

“Bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Tử Linh San là một trong hai chủ nguyên liệu để luyện chế Trúc Cơ Đan đấy. Nếu thật sự bỏ qua thì quá đáng tiếc.” Hơi chầm tư một chút, thiếu niên mặc bạch sam nói.

“Cái này...Thật sự khó a! Chúng ta bất quá cũng chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng mười ba. Trong khi Tam Sí Điểu lại là yêu thú cấp hai. Vừa rồi dựa vào trận pháp hai ta có thể miễn cưỡng chống lại nó. Nhưng hiện tại trận pháp cũng đã hư hao rất nhiều, không thể dùng nó được nữa. Trận pháp bây giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn nó không thể ra ngoài trong vòng nửa canh giờ mà thôi.” Thiếu niên mặc thanh sam nghe vậy, cười khổ nói.

“Nhưng mà, chúng ta cứ như vậy mà bỏ đi hay sao? Hay là tìm người khác liên thủ?” Thiếu niên mặc bạch sam tỏ vẻ không cam lòng, hơi suy nghĩ một chút, nói.

“Phương huynh nói đùa, hai ta thân là tán tu, không phải có giao tình thâm hậu từ trước thì cũng sẽ không liên thủ tới mức như thế này đâu. Nếu tìm người khác giúp đỡ, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nên nhớ, ở trong này đều là người của lục đại môn phái, và tam đại gia tộc. Bọn họ người đông thế mạnh, nếu biết được chỗ này có Tử Linh San, đừng nói là liên thủ cùng chúng ta, có khi bọn họ còn muốn giết người đoạt bảo nữa đấy.” Nghe vậy, thanh niên mặc thanh sam khẽ lắc đầu nói.

“Văn huynh nói cũng phải, thôi vậy, dù gì cái mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng nhất. Đành buông tha vậy! Thời gian cũng chỉ còn hơn bốn ngày một chút, chúng ta cũng nên tranh thủ thời gian tìm kiếm chỗ khác xem sao.” Suy nghĩ một chặp, thanh niên mặc bạch sam cắn răng một cái, nói.

“Đúng vậy! Chúng ta đi thôi!”

Nói rồi, toàn thân hai người hào quang nổi lên, định rời khỏi chỗ này. Đột nhiên một giọng nói của nam tử vang lên, khiến cho hai người âm thầm kinh hãi.

“Hai vị, xin hãy chậm đã!”

Theo sau giọng nói vừa dứt, một đạo thanh quang đột nhiên xuất hiện cách đó hơn hai mươi trượng vụt tới trước mặt của hai người. Thanh quang thu lại, một thiếu niên dung mạo bình thường liền xuất hiện.

Thiếu niên này đúng là Diệp Khôn, vừa rồi hắn đi ngang qua đây, vô tình bắt gặp độn quang của hai người bay tới, ban đầu chưa rõ thực hư của đối phương là gì, vì vậy hắn đã ẩn núp cách đó hơn hai mươi trượng âm thầm nghe lén được cuộc trò truyện của hai người.

Thấy Diệp Khôn xuất hiện, hai người âm thầm kinh hãi, thần thức khẽ đảo qua người Diệp Khôn phát hiện hắn là tu sĩ Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, trong lòng hai người nổi lên một hồi sóng lớn.

Không biết đối phương ngăn cản là có mục đích gì, nhưng hai người cũng không dám chủ quan, âm thầm thả ra linh quang hộ thể, đồng thời tinh thần được đẩy cao lên tới đỉnh điểm, đề phòng đối phương gây bất lợi đến cho mình.

Tuy đối phương có một người, nhưng dù gì cảnh giới cũng cao hơn mình. Mặc dù bên mình có hai người, nhưng chưa chắc đã có thể địch lại đối phương đấy. Hơn nữa, đối phương đã dám hiện thân ngăn cản, chắc chắn cũng đã nghĩ tới trường hợp hai người liên thủ và đã có kế sách đối phó. Chẳng nhẽ đối phương thực sự muốn giết người cướp bảo?

Hai người dựa lưng vào nhau, âm thầm suy đoán, nhưng vẫn không dám lơ là một chút nào cả. Tinh thần vẫn tập chung lên người Diệp Khôn, đề phòng nhật cử nhất động của hắn.

Thấy hai người như vậy, Diệp Khôn cười cười nói: “Hai vị không cần khẩn trương như vậy. Tại hạ Diệp Khôn, người của Ngũ Hành Phái. Vừa rồi đi ngang qua đây, vô tình nghe được câu chuyện của hai người, nên có ý muốn hợp tác cùng hai vị dành lấy Tử Linh San từ trong tay Tam Sí Điểu kia, hai vị thấy thế nào?”

Nghe Diệp Khôn nói vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, âm thầm truyền âm trao đổi với nhau một lúc thật lâu.

Mà Diệp Khôn thấy vậy, cũng không có sốt ruột, cứ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, chờ đợi hai người.

Không lâu sau, dường như đã thương lượng xong, hai thiếu niên khẽ gật đầu, tinh thần cũng được buông lỏng một chút.

Thiếu niên mặc thanh sam liền bước lên phía trước một bước, chắp tay nói: “Thì ra là Diệp đạo hữu, tại hạ Văn Phụng là tán tu, còn đây là Phương Hà đạo hữu, cũng là tán tu, xin ra mắt đạo hữu.”

“Ha ha. Thì ra là Văn đạo hữu và Phương đạo hữu. Không nghĩ tới hai người lại là tán tu đã dành được hai danh ngạch từ bổn phái, hạnh ngộ, hạnh ngộ.” Thấy đối phương chào hỏi, Diệp Khôn cũng tươi cười đáp lễ.

“Đó cũng chỉ là may mắn mà thôi. Diệp đạo hữu cũng biết đấy, tán tu như bọn ta bước trên con đường tu tiên gian nan vất vả gấp trăm lần những người có chỗ dựa như đạo hữu đấy.” Văn Phụng khẽ lắc đầu than thở nói.

“Cái này cũng đúng. Phải rồi, hai vị phát hiện ra Tử Linh San và Tam Sí Điểu ở chỗ nào? Chúng ta có thể thương lượng cách đối phó nó chứ?” Diệp Khôn đưa tay sờ sờ cằm, hơi suy nghĩ một chút, thản nhiên nói.

“Cái này...nếu Diệp đạo hữu đã có nhã ý hợp tác, bọn ta cũng không dám dấu. Chỉ có điều...” Văn Phụng nghe vậy, hơi do dự một chút, cuối cùng cắn răng một cái nói.

Không đợi cho Văn Phụng nói hết câu, Diệp Khôn liền khoát tay chặn lại, nói: “Hai vị yên tâm, ta sẽ không lấy Tử Linh San, ta chỉ muốn lấy nội đan của Tam Sí Điểu và cách bố trí trận pháp ở cửa động của hai vị mà thôi. Hai vị thấy thế nào?”

Nghe vậy, Văn Phụng và Phương Hà hơi sững sờ, khẽ liếc mắt nhìn nhau một cái, như là không dám tin vào tai mình vậy.

Tử Linh San quý giá vô cùng, thế mà Diệp Khôn không có lấy, điều này khiến cho hai người có chút kinh ngạc lẫn nghi ngờ.

Hai người còn chưa kịp nói gì, Diệp Khôn đã lên tiếng: “Hai vị thấy thế nào? Chẳng nhẽ yêu cầu của tại hạ có chút hơi quá đáng?”

Nghe Diệp Khôn hỏi vậy, Văn Phụng và Phương Hà bừng tỉnh lại, khẽ liếc nhìn nhau một cái, Văn Phụng liền cười xòa lên tiếng.

“Diệp huynh xin đừng hiểu nhầm, chỉ là Tử Linh San quý giá đến như vậy, Diệp huynh lại không lấy, khiến cho hai người bọn ta có chút bất ngờ mà thôi. Nội đan của Tam Sí Điểu không cần đề cập tới, còn về trận pháp kia, vẫn là xin thỉnh Phương huynh trước.”

Nói xong, Văn Phụng đưa mắt nhìn sang Phương Hà.

Thấy vậy, Phương Hà chỉ thoáng suy nghĩ một chút cười nói: “Ha ha. Trận pháp đó chẳng qua cũng chỉ là một tàn phiến mà thôi. Trước kia nhờ vào cơ duyên xảo hợp, tại hạ vô tình có được nó. Nếu như Diệp huynh có hứng thú với nó, tại hạ có thể sao chép cho huynh một bản, huynh thấy thế nào?”

“Trận pháp tàn phiến? Với một trận pháp không hoàn hảo như vậy, bọn họ có thể miễn cưỡng đối phó với yêu thú cấp hai một khoảng thời gian cũng tương đối. Nếu như tu sửa hoàn chỉnh, không biết sẽ thế nào a. Trước cứ nhận lấy nó, sau đó có thời gian sẽ nghiên cứu sau vậy.” Diệp Khôn âm thầm suy nghĩ một chặp. Sau đó cười nói.

“Không thành vấn đề, trận pháp tàn phiến cũng không sao, vừa rồi nghe hai huynh nói nó có thể miễn cưỡng vây khốn yêu thú cấp hai được một khoảng thời gian, như vậy đối với tại hạ cũng là quá đủ rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio