"Tại sao lại như vậy kià? Mình đã tìm mấy ngày nay mà vẫn không thấy lối vào Linh Sơn. Không lẽ vị trí trên bản đồ là sai? Chắc không đâu, Mạc Tuyết Linh chẳng có lý do gì để lừa gạt mình cả." Cầm ngọc giản đặt lên trán lần nữa, Diệp Khôn xem xét kỹ tấm bản đồ mà Mạc Tuyết Linh đã để lại cho hắn, miệng thì thào nói.
Sau khi rời khỏi Hà Gia Thôn, Diệp Khôn không hề chần chừ, lập tức theo địa đồ trong tay thẳng đến Linh Sơn.
Theo như trên địa đồ vẽ lại thì Linh Sơn nằm trên một sơn mạch ở phía tây Thụy Châu. Diệp Khôn mất hơn hai tháng, từ Thanh Châu vượt qua đoạn đường khá dài, mười ngày trước hắn mới đến được nơi đây.
Nhưng trong mười ngày này, hắn đã tìm kiếm lối vào Linh Sơn rất nhiều lần và nhiều chỗ thế nhưng đều không có kết quả gì. Sơn mạch ở đây cũng tương đối rộng lớn, vì vậy việc hắn tìm kiếm không thấy lối vào của Linh Sơn, cũng là chuyện hết sức bình thường.
Cửa vào cũng chỉ quanh quẩn đâu đây mà thôi, tiếc là bản đồ trong tay Diệp Khôn không được chi tiết cho lắm, cho nên mới sảy ra trường hợp như vậy, khiến cho hắn rất đau đầu.
"Ài! Trước mắt nghỉ ngơi một chút đã rồi tính sau." Thật lâu sau, Diệp Khôn thu lại ngọc giản, thì thào nói.
Sau đó, Diệp Khôn hoá thành một đạo tàn ảnh lướt đi trong gió thoáng cái không thấy đâu nữa.
"Tiểu Phúc, mang cho đại gia một vò Nữ Nhi Hồng và một vài món nhắm nữa tới đây." Một thiếu niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi với bộ dạng khất cái vừa bước vào tới cửa tửu điếm đã sang sảng lên tiếng.
"Ây dô! Phong đại khất vương. Ngài lại đến đấy à, mấy hôm nay không biết ngài đi đâu mà mất tăm mất tích không thấy tới a." Tiểu nhị vừa nhìn thấy thiếu niên đi vào, hai mắt sáng lên điệu bộ nịnh hót nói.
"Tiểu tử. Không cần phải nịnh bợ ta, thưởng cho ngươi hai lượng bạc. Mau dọn đồ lên cho ta đi." Hai mắt thiếu niên híp lại nhếch miệng lên cười, vừa nói vừa lấy trong người ra hai lượng bạc ném cho tiểu nhị.
"Đa tạ Phong đại khất vương. Tiểu nhân lập tức đi ngay, ngài hãy ngồi vào bàn chờ một chút." Tiểu nhị đưa tay chộp lấy hai lượng bạc, trong lòng vui sướng nịnh hót nói. Sau đó liền lui về phía sau nhà bếp, chuẩn bị rượu và thức ăn.
Đối với vị Phong đại gia này, hắn không dám chậm chạm đắc tội đâu đấy.
Thiếu niên nhìn bóng lưng của tiểu nhị khuất sau cánh cửa phía trong quầy một hồi, nét mặt hắn giãn ra, trên miệng nở nụ cười mỉa. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy hầu như tất cả các bàn ở đây đều đã có người ngồi, chỉ duy nhất còn một bàn để trống phía trong. Hắn đang định đi lại bàn ngồi xuống thì chợt phát hiện, bên phải có một thiếu niên đang ngồi một mình, mắt đang nhìn hắn chăm chú.
Thiếu niên nhíu mày, cước bộ dừng lại, sau đó đưa mắt nhìn về phía này, âm thầm đánh giá người đang nhìn mình.
Thiếu niên đang ngồi một mình này không phải ai khác, hắn chính là Diệp Khôn, hắn vừa từ sơn mạnh chạy đến đây để nghỉ ngơi.
"Ồ!" Ánh mắt của thiếu niên vừa rơi trên người Diệp Khôn thì kinh ngạc hô lên một tiếng. Trong nội tâm hắn khẽ động, hơi suy nghĩ một chút vội đi đến bên cạnh Diệp Khôn chắp tay nói: "Đạo hữu, có thể cho tại hạ ngồi cùng bàn được chăng?"
Diệp Khôn không ngờ một tửu điếm nho nhỏ ở tiểu trấn này lại có người tu tiên. Đã thế, người này lại có bộ dạng không khác gì khất cái, trong lòng có chút hiếu kỳ nên đã chú ý tới hắn.
Dù sao tới đây đã mấy ngày nhưng không tìm được lối vào Linh Sơn. Cho nên, Diệp Khôn đã chủ động tạo sự chú ý tới thiếu niên này, nếu có thể làm quen sẽ tìm cách dò hỏi lối vào Linh Sơn.
Hắn nghĩ như vậy là vì thấy thiếu niên đối với tiểu nhị như vậy chắc chắc là người thường xuyên lui tới nơi đây, có lẽ nơi này rất quen thuộc với đối phương. Rất có khả năng hắn sẽ biết lối vào Linh Sơn mà hắn đang mất công tìm kiếm.
"Đạo hữu xin cứ tự nhiên." Diệp Khôn thản nhiên nói.
"Vậy thì tại hạ không khách khí nữa."Thiếu niên cười ha hả nói một câu, rồi ngồi xuống.
"Đạo hữu, hình như đây là lần đầu tiên ngươi tới đây thì phải, ta thấy ngươi rất lạ." Thiếu niên nhìn Diệp Khôn, môi hơi mấp máy không phát ra tiếng, nhưng Diệp Khôn lại nghe được lời y nói.
Diệp Khôn hơi kinh ngạc một chút, nhưng thoáng cái đã nghĩ ra. Thì ra đối phương đã dùng truyền âm mật thoại với mình. Bí thuật này, Diệp Khôn cũng đã có tu luyện qua, đối phương đã dùng nó để nói chuyên với mình, chắc là không muốn người khác nghe thấy. Diệp Khôn cũng hiểu ý của đối phương, nên cũng dùng tuyền âm mật thoại nói chuyện.
"Đúng vậy. Tại hạ đúng là mới tới đây, nghe đạo hữu hỏi vậy chắc là người bản địa rồi." Diệp Khôn môi mấp máy nói.
"Ha Ha, đạo hữu nói không sai, tại hạ đúng là người ở nơi này. Nếu như ta đoán không nhầm, thì đạo hữu đang tìm lối vào Linh Sơn đúng không." Thiếu niên trên mặt biểu nộ tri sắc nói.
"A! Đạo hữu sao biết được điều này?" Diệp Khôn hơi giật mình hỏi.
"Phong đại gia, rượu và đồ nhắm của ngài tới rồi đây." Thiếu niên đang định trả lời, thì tiểu nhị từ phía sau đi tới, nói.
"Ngươi để xuống đi, lấy thêm cho ta một bình rượu nữa." Thiếu niên gật đầu, nói.
"Vâng" tiểu nhị cung kính rồi lập tức lấy thêm một bình rượu nữa mang lên.
Thiếu niên cầm bình rượu lên tu một ngụm, rồi quay sang Diệp Khôn tiếp tục nói: "Sở dĩ tại hạ biết việc này là vì mấy lần khi đi ngang qua sơn mạch ngoài trấn, tại hạ nhìn thấy đạo hữu đang loay hoay tìm kiếm cái gì đó. Vì vậy ta nghĩ ngay đến việc này, nối vào Linh Sơn vốn dĩ nằm ở đấy mà."
"Ồ thì ra là vậy! Phải rồi không biết qúy tính đại danh của đạo hữu là gì? Tại hạ là Diệp Khôn." Diệp Khôn ồ lên một tiếng, hắn không nghĩ tới việc mình tìm kiếm nối vào Linh Sơn lại bị đối phương nhìn thấy. Nhưng như vậy cũng không khiến cho hắn phải có gì dị nghị, như nhớ tới điều gì vội hỏi.
"Ha hả. Thì ra là Diệp đạo hữu, tại hạ họ phong Phong, tên Tứ Bình." Thiếu niên cười ha hả nói.
"Ồ. Thì ra là Phong đạo hữu. Mà Phong đạo hữu là người tu tiên, nhưng tại hạ thấy đạo hữu chẳng có chút khí chất của người tu tiên gì cả, ta thấy đạo hữu giống với người bình thường hơn a." Diệp Khôn tự tiếu phi tiếu, nhìn Phong Tứ Bình nói.
"Đạo hữu có điều không biết, tại hạ trước khia là một khất cái, do cơ duyên xảo hợp vô tình bước lên con đường tu tiên. Có điều tại hạ quen lối sống của phàm tục rồi, nhất thời chưa thể thay đổi được. Hơn nữa, ta thấy cuộc sống như thế này quá tuyệt rồi, rất thoải mái và sảng khoái, vô tư tự tại không cần lo nghĩ gì, như thế chẳng phải tốt hơn không." Phong Tứ Bình không phủ nhận mà còn đắc ý, nói.
"Phong đạo hữu đúng là một con người sảng khoái a?" Diệp Khôn hơi nhíu mày nói.
"Dạo hữu cũng biết đấy, tu tiên dài đằng đẵng, khiến cho con người ta trở lên cô độc, tu luyện chỉ có tu luyện, sống lâu thì đã sao chứ, sống mà không có niềm vui thì cuộc đời này chẳng có ý nghĩ gì, như vậy ta không chịu nổi. Vì vậy ta vẫn muốn hưởng những thú vui trên đời này, đối với ta rượu là không thể thiếu được." Phong Tứ Bình thở dài, chậm rãi nói.
"Phong đạo hữu nghĩ được như vậy tại hạ thật khâm phục, sống như đạo hữu đúng là thoải mái thật." Nghe Phong Tứ Bình nói, Diệp Khôn lâm vào trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng.
"Phải rồi, đạo hữu lần này tới đây tìm nối vào Linh Sơn hẳn là vì Đại Hội Thăng Thiên a." Phong Tứ Mình mỉm cười uống một ngụm rượu, gắp vài miếng thức ăn cho vào miệng, vừa thưởng thức vừa nói.
"Đúng vậy, tại hạ đến đúng là việc này. Có điều đạo hữu cũng biết rồi đấy. Tại hạ tìm đã mười ngày nay nhưng vẫn không thấy lối vào." Diệp Khôn thở dài gật đầu nói.
"Ha ha. Đạo hữu không cần phải tìm làm gì cho tốn công. Với tu vi của đạo hữu và như ta thì đừng có mơ mà tìm thấy lối vào." Phong Tứ Bình cười lớn, nói.
"Đạo hữu nói vậy là sao?" Diệp Khôn kinh ngạc hỏi.
"Linh Sơn là thánh địa của tu tiên giới, nó xuất hiện thừ thời thượng cổ, được các cổ tu sĩ dùng đại thần thông kiến tạo ra trận pháp và cấm chế che dấu toàn bộ Linh Sơn và cả lối vào. Với tu vi và pháp lực của chúng ta thì không thể nhìn ra được ảo thuật do trận pháp và cấm chế sinh ra đâu. Chỉ có các vị tiền bối cấp bậc Kết Đan Kỳ và Nguyên Anh Kỳ mới nhìn ra được. Lối vào Linh Sơn chỉ có một, được các đại tông môn thay nhau canh gác. Cứ mỗi lần khai mở Thăng Thiên Đại Hội thì mới mở ra để đón các đạo hữu từ nhiêu nơi đổ về tham gia thi đấu.” Phong Tứ Bình ngoáy đầu, tiêu sái nói.