Hứa Hòe mím chặt môi, hoảng hốt nuốt tiếng rên vào trong bụng. Ít nhất khóe mắt đỏ hoe vẫn thành thật phản ánh trạng thái hiện tại của nàng không tốt lắm.
Tại nơi tổ chức bữa tiệc, tiệc cũng đã bắt đầu. Có thể coi là Lâm Thù Ý đến muộn, nhưng cô vẫn thu hút sự chú ý, nhiều người còn muốn nhân cơ hội đến bắt chuyện với cô.
Hứa Hòe lặng lẽ đứng bên cạnh cô, ánh mắt trầm xuống, tựa hồ muốn làm người vô hình.
Nàng đứng bên cạnh Lâm Thù Ý, làm sao có khả năng thực sự khiến người ta cho rằng nàng là người vô hình?
"Ôi, Lâm tổng, đã lâu không gặp! Lại đổi người bên người rồi a?" Từ xa truyền đến lời chào hỏi, Hứa Hòe cứng đờ ở phía sau.
Nhưng Lâm Thù Ý tựa như không để ý đến, cô đã một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, kéo người nàng vào trong ngực mình, "Ừm, trong nhà mới nuôi một con mèo nhỏ, mang theo để va chạm với xã hội." Cô dừng lại một chút, sau đó hướng về phía cô gái ở trong ngực nói: "Còn không ngẩng đầu lên cho người nhìn?"
Hứa Hòe nắm chặt nắm đấm, nàng rõ ràng đây là Lâm Thù Ý cố ý làm nàng khó xử.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn ngẩng đầu, đập vào mắt nàng là hai gương mặt quen thuộc.
"Đàm thúc, đã lâu không gặp." Hứa Hòe ổn định giọng nói, nhìn người thanh niên trẻ đứng bên cạnh, cười yếu ớt nói: "Vân Thâm, xin chào." Nước mắt tích tụ dưới mắt đã chảy ngược vào tim, không muốn để cho bất luận người nào nhìn thấy qua lúm đồng tiền như hoa của nàng chính là nỗi chua xót.
"Xem ra con mèo nhỏ của tôi quen biết rất nhiều người!" Giọng nói của Lâm Thù Ý mang theo một cỗ lạnh lẽo, giờ khắc này rõ rõ ràng ràng lọt vào tai Hứa Hòe. Nàng siết chặt nắm đấm, dù không quay đầu lại cũng không trách khỏi thân mật của người bên cạnh, dù không ngẩng đầu nàng cũng có thể cảm nhận được sự kinh ngạc xen lẫn kinh hãi của người đang đứng đối diện. Khuất nhục bỗng nhiên lại quấn lấy nàng như thủy triều, bàn tay gắt gao nắm thành nắm đấm, một giây sau lại buông ra.
Hứa Hòe hít một hơi, nàng liền nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Đàm Vân Thâm truyền đến, "Hứa Hòe, sao cậu lại ở đây?"
Đàm Vân Thâm có chút hối hận vì ngày đó Hứa Hòe đến tìm hắn đã cho nàng biết địa chỉ, hắn không hiểu tại sao lúc này lại nhìn thấy Hứa Hòe xuất hiện bên cạnh Lâm Thù Ý, hắn còn muốn nói gì đó với Hứa Hòe, nhưng đã bị Đàm Ba đứng bên cạnh ngắt lời.
"Lâm tổng, thật xấu hổ, khuyển tử vẫn đang đi học, lần đầu tiên theo tôi đến tiệc rượu, có chút không hiểu quy tắc, ngài cũng đừng tính toán." Nói xong, hắn còn không quên bắt Đàm Vân Thâm xin lỗi nữ nhân trang dung tinh xảo trước mắt.
Lâm Thù Ý tựa hồ không để ý, một tay đặt lên vai Hứa Hòe, trói chặt nàng vào trong ngực, tay kia lắc lắc chiếc ly, ánh sáng trên đỉnh đầu chỉ có thể nhìn rõ xương ngón tay qua chất lỏng màu đỏ. Bàn tay bị nhuộm màu hồng nhạt, khóe môi có một vệt ý cười, ngữ khí tùy ý lại mang theo thờ ơ, "Không sao, người còn trẻ mà, luôn có được chút gian khổ. Con mèo nhỏ nhà tôi cũng như vậy, cực kỳ bướng bỉnh, chung quy phải ăn chút vị đắng mới biết được đâu là điều tốt." Cô nói câu này là dán bên tai Hứa Hòe, môi vô tình hay cố ý chạm vào gò má, để người trong ngực đón lấy một trận co rút.
Hứa Hòe hơi run lên, độ cong khóe môi của Lâm Thù Ý càng lớn.
Đàm Vân Thâm bị mang đi, Đàm Ba không dám đánh cược vì Hứa Hòe, Hứa gia đã sụp đổ rồi, sợ là ai cũng biết Hứa gia bị chơi một vố như thế nào, Lâm Thù Ý quá khủng bố, thật sự xem tài chính như một trò chơi, tùy ý xằng bậy làm ra nhiều chuyện không một chút sợ cái gì cả.
Nguồn gốc của Lâm gia là ở nước ngoài, sản nghiệp trong nước hiện tại có lẽ đối với Lâm Thù Ý chỉ mang tính chất chơi cổ phiếu.
Nhìn bóng lưng hai cha con Đàm gia đã đi xa, ánh mắt Hứa Hòe ngưng đọng, như không có bất kỳ cảm xúc nào.
"Cảm giác thế nào? Nghe nói trước kia hai người rất thân thiết?" Nhưng sau khi nữ nhân bên cạnh nói ra những lời này, nàng không khỏi đột ngột run lên, giống như bị cuồng phong thổi tới làm gợn sóng, mặt nước thật lâu vẫn không thể lấy lại yên tĩnh.
Hứa Hòe dùng sức cắn môi, vết thương vẫn chưa đóng vảy lại bị nàng cắn vào, màu máu tươi còn lộng lẫy hơn cả màu son hiện tại.
"Lâm Thù Ý, cô thật ghê tởm." Nàng không chút bình tĩnh nói với người đang ôm nàng.
Công kích trong lời nói này hoàn toàn không ảnh hưởng đến Lâm Thù Ý, môi người này vẫn còn ở trên chiếc ly trong suốt, lưu lại một vết son mờ nhạt. Lúc này mới chậm rãi phản ứng lại Hứa Hòe "Ồ? Lại nghĩ tôi thành cái này? Không có gì mới a, tiểu cô nương." Trong miệng ngậm lấy mùi rượu nhàn nhạt, phun vào tai của Hứa Hòe.
Vừa lúc Hứa Hòe muốn nói cái gì thì Lâm Thù Ý đột nhiên buông nàng ra, ngữ khí phút chốc trở nên lạnh lùng, cũng không có trêu tức đùa bỡn nữa, "Cô ở đây dạo chơi chút đi, một lúc nữa tôi sẽ tìm cô. Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, biết chưa?" Nói xong, cô không nhìn Hứa Hòe một chút, hướng về phía đám người rời đi.
Hứa Hòe nhìn thấy Lâm Thù Ý tiến đến bên người nam nhân mặc âu phục màu xám bạc vừa mới đi vào, hai người tựa hồ nhìn nhau mỉm cười, cứ thế rời đi.
Nàng biết người kia, nói đúng hơn nàng đã từng gặp một lần, là lúc theo cha đến thăm vào dịp năm mới, một nhân vật mà cha nàng cực lực lấy lòng, Lục Kinh Châu. Mà người kia giống như rất quen thuộc với Lâm Thù Ý. Đầu Hứa Hòe rất loạn, nàng không biết có phải Lục Kinh Châu cũng góp phần vào vụ phá sản của nhà nàng hay không, nàng cảm thấy rất chóng mặt, trong đầu có rất nhiều sợi dây, rất loạn, nàng không thể hình dung ra được, không hề có manh mối nào.
"Hứa Hòe." Khi nàng đang đắm chìm trong thế giới hỗn loạn cùng phức tạp, có người lôi kéo nàng.
Hứa Hòe bị Đàm Vân Thâm kéo ra ban công, gió đêm mùa hè thổi qua, cũng mang theo từng hơi lạnh cuốn lên tóc dài của nàng. Chiếc váy khoét sâu phía sau không được tóc che chắn, vết thương gớm ghiếc lập tức lộ ra trong trời đêm. Dấu vết tɦác ɭoạи mất trật tự, không có một nơi lành lặn.
Hứa Hòe cảm thấy sau lưng mát lạnh, nhanh chóng đưa tay lên vuốt mái tóc dài đang tung bay.
Nàng đứng dưới ánh trăng, mảnh mai lại ưu mỹ, giữa hai hàng lông mày thoáng hiện lên một vệt ưu sầu, khiến người ta nhìn sẽ chỉ cảm thấy nàng càng xinh đẹp.
Nhưng Đàm Vân Thâm không có nhiều thời gian đi thưởng thức dáng vẻ của Hứa Hòe, hắn và Hứa Hòe là thanh mai trúc mã, quen biết nhau hơn hai mươi năm, dáng vẻ hiện tại của Hứa Hòe khiến hắn cảm thấy có chút kinh ngạc lại mang theo mấy phần phẫn nộ, "Hiện tại cậu theo nữ nhân Lâm Thù Ý kia sao?" Danh tiếng của Lâm Thù Ý ở trong giới ai cũng rõ ràng, khi Đàm Vân Thâm nhìn thấy Hứa Hòe xuất hiện bên cạnh người kia quả thực có chút không tin vào mắt mình.
Hứa Hòe đứng cách hắn nửa bước, "Ừm." rồi gật đầu không phủ nhận. Bây giờ nàng đã làm vậy, cho dù có xấu hổ nàng cũng sẽ không nói dối.
"Tớ thực sự hối hận vì hôm đó đã nói cho cậu!" Đàm Vân Thâm nhìn chằm chằm vào mắt nàng, chậm rãi nói. Hôm đó, Hứa Hòe đã biết về Lâm Thù Ý từ các cựu giám đốc điều hành cấp cao của Hứa ba, nói cái gì cũng phải hỏi ra địa chỉ của đối phương. Lúc đó, hắn bị lệnh cưỡng chế của gia đình phải giữ khoảng cách với Hứa Hòe, lại bị giam ở nhà, hắn muốn đi cùng nàng nhưng cuối cùng chỉ cho nàng địa chỉ.
Không ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy.
Hứa Hòe không nói lời nào, mấy ngày qua hoàn toàn đã cho nàng biết hiện tại nàng đang ở tình cảnh như thế nào, liên lạc vay mượn tiền khắp nơi, đến cả những thúc thúc a di quen biết nàng cũng không muốn tiếp điện thoại của nàng. Nàng không quan tâm người khác nghĩ gì, giải thích cũng vô ích, dù sao hiện tại nàng thực sự đang vì tiền mà bán tôn nghiêm của mình.
Kỳ thực, bất kể lý do là gì, nàng sẽ không ngụy biện.
Đàm Vân Thâm không thấy nàng nói lời nào càng thêm cau mày, "Hứa Hòe, nói cho tớ biết tại sao cậu lại cùng cô ta, cùng loại người như vậy một chỗ? Cậu, chẳng lẽ cậu không biết cô ta là hạng người gì sao?" Hắn vô cùng đau lòng nói, nhưng Hứa Hòe thậm chí còn không nhấc mắt lên.
Lâm Thù Ý là ai? Mới về nước năm nay, nửa năm qua đã đứng vững chắc trong cái vòng này, làm việc tùy ý, cuộc sống cá nhân hỗn loạn, nhưng những chuyện này, ai dám nói một câu? Thứ cô ấy muốn, hiện tại không có thứ gì là chưa chiếm được. Thứ cô ấy muốn hủy diệt, vậy thì Hứa gia chính là một ví dụ điển hình. Như vậy, cô ấy là hạng người gì, lẽ nào Hứa Hòe còn không biết?
Bị làm cho cửa nát nhà tan, làm sao nàng còn không biết?
Lòng bàn tay bị đâm nhói nhưng tựa như không thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ được thần kinh của nàng, nàng quyết liệt đè nén nỗi uất hận lan tràn từ đáy lòng, "Tớ biết."
"Vậy cậu còn dám cùng một chỗ với cô ta sao? Loại người như vậy, làm sao cậu có thể cùng một chỗ? Cô ta có làm gì cậu không?" Trong mắt Đàm Vân Thâm hiện lên tia quan tâm, hắn muốn tiến lên kéo Hứa Hòe, nhưng người sau không chút lưu tình lùi lại, tránh được bàn tay to lớn của hắn.
"Đàm thiếu nói đùa a, tôi có thể làm gì cô ấy?" Đột nhiên, từ ngoài cửa vang lên một giọng nữ, khiến đôi nam nữ trên ban công đều sững sờ. Hứa Hòe phản ứng càng lớn hơn, tựa như nàng có thể nghe thấy tiếng răng của mình đang run lập cập.
Lâm Thù Ý đến lúc nào, nàng hoàn toàn không chú ý.
"Còn không qua đây?" Người kia lại nói.
Hứa Hòe nhìn cô, từng bước đi về phía cửa.
"Hứa Hòe! Đừng đi!" Đàm Vân Thâm nắm lấy cổ tay nàng, lắc đầu.
Khí lực của nam tử rất mạnh khiến Hứa Hòe không thể thoát ra. Khuôn mặt đỏ bừng, có chút lo lắng nhìn người đang kéo mình: "Buông tớ ra!" Nàng không biết người điên như Lâm Thù Ý nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào, nàng không muốn để nhiều người vì nàng mà bị liên lụy.
Cuối cùng Đàm Vân Thâm cũng buông ra, Lâm Thù Ý tiến lên hai bước, nắm cổ tay hắn, lúc này mới biết đối phương đáng sợ như thế nào. Từ đầu đến cuối, nụ cười nơi khóe môi Lâm Thù Ý không hề giảm bớt, chỉ là khóe môi khẽ nhếch lên nhìn thế nào cũng đều cảm thấy mang theo tia trào phúng.
"Nữ nhân của tôi, cậu muốn mang đi sao?" Đây là câu đầu tiên Lâm Thù Ý nói trước mặt hắn, khi cô đoạt Hứa Hòe trở về trong ngực liền quay đầu lại, trong mắt mang theo châm chọc, nói: "Cậu có bản lĩnh sao?" Sau khi nói xong, một khắc cũng không nhìn lại, ôm cô gái cứng nhắc trong ngực rồi sải bước rời đi.