Có thể là do ánh mắt của Lâm Thù Ý quá sắc bén, khí thế của Hứa Hòe đột nhiên giảm đi một nửa. Thậm chí Hứa Hòe còn chủ động tránh ánh mắt của Lâm Thù Ý, nàng nhận ra mình hiển nhiên có chút không dám đối mặt.
"Nếu không phải chị dùng cách này để giữ tôi lại, thì hôm nay sẽ không xảy ra chuyện này..." Nàng cúi đầu, giọng nói có chút bi thương. Nếu như không nhờ cường ngạnh của Lâm Thù Ý, hai người sẽ không "đấu khẩu", làm tổn thương lẫn nhau.
Lâm Thù Ý vô cùng thất vọng, trước khi hỏi chuyện này, cô đã quên mất một điều, tình yêu mà cô áp đặt lên Hứa Hòe, Hứa Hòe không muốn ...
Lúc này âm báo tin nhắn của điện thoại cũng vang lên, Lâm Thù Ý lấy ra nhìn, trào phúng trong mắt càng sâu, tin nhắn nhắc nhở các khoản khấu trừ cùng tiền phạt giống như đang cười nhạo cô. Cô vội vàng trở về như vậy, quay đầu lại, còn trở thành kẻ ác.
Ánh mắt Lâm Thù Ý rơi vào nam nhân đang ngồi cách đó không xa, cô định vượt qua Hứa Hòe đi tới chỗ nam nhân kia, nhưng không ngờ bóng dáng của cô vừa động, Hứa Hòe cũng đi theo.
Hứa Hòe dang hai tay, không phải ôm cô, mà là ngăn cô lại, nàng giống như một con gà mái đang bảo vệ đàn con của mình, "Lâm Thù Ý, chị muốn làm gì!" Nàng hét lên, đôi mắt hạnh nhân lúc này tràn đầy cảnh giác.
Nàng nhìn Lâm Thù Ý, dáng vẻ một bước cũng không nhường.
Còn gì thất vọng hơn là không được người tin tưởng đây? Trước đây Lâm Thù Ý không biết, nhưng bây giờ cô đã biết rồi.
Điều khiến cô cảm thấy khó chịu hơn không được tin tưởng chính là bị người mà cô coi trọng hiểu lầm, hiểu lầm cô là một đao phủ ...
Vốn dĩ Lâm Thù Ý không muốn gây phiền phức cho Đàm Vân Thâm, cô chỉ muốn xem người có gan mang Hứa Hòe đi đến tột cùng là có bản lĩnh gì, nhưng không ngờ trong tình huống hiện tại, cô còn chưa kịp đi tới trước mặt Đàm Vân Thâm thì đã bị Hứa Hòe ngăn lại.
Nếu đã bị hiểu lầm, cô không ngại phá vỡ tình hình, phất tay gạt Hứa Hòe ra, Lâm Thù Ý bước đến chỗ Đàm Vân Thâm.
Cô ngồi xổm xuống, "Tôi vốn tưởng cậu sẽ học cách ngoan hơn một chút, kết quả không ngờ tới người Đàm gia lại không biết giáo dục tiểu bối như vậy!" Giọng nói của cô lạnh lùng, không có một chút nhiệt độ. Lúc này Lâm Thù Ý rất khó chịu, thậm chí khi nhìn thấy Hứa Hòe đi tới còn kêu Dương Vũ ngăn lại.
Người mình thích quan tâm đến người khác, Lâm Thù Ý không biết trong lòng là cái tư vị gì.
Vẻ mặt của Đàm Vân Thâm có chút khó coi, đau đớn bị đánh gãy tay còn chưa qua khỏi, lời nói của hắn liền run rẩy, "Cô đừng hòng nhốt Tiểu Hòe! Tôi nói cho cô biết, Lâm Thù Ý, cô đây là giam giữ người phi pháp! Là phạm pháp! Cô phải ngồi tù!"
Ngồi tù? Nghe được hai chữ này, Lâm Thù Ý bỗng nhiên nở nụ cười, "Nếu như cậu có bản lĩnh, hiện tại sẽ không phải làm mấy chuyện lén lén lút lút này trong nhà tôi, mà là trước tiên đưa tôi vào đó, hiểu không?" Nụ cười của cô vẫn lộ rõ vẻ khinh thường.
Một công tử bột được người trong nhà cưng chiều từ nhỏ, nơi nào là đối thủ của cô?
Đôi mắt Đàm Vân Thâm mang theo lửa giận nói, "Cô, cô đừng quá kiêu ngạo! Cô cho rằng có thể thoát khỏi trừng phạt của pháp luật sao?"
Lâm Thù Ý xem thường lời nói của hắn giống như cô không để ở trong lòng những lời đe dọa tầm thường như vậy. Lâm Thù Ý cười lạnh hai tiếng, đứng dậy, đá một cước, vừa vặn đá vào ngực của Đàm Vân Thâm. Cô mặc kệ Hứa Hòe ở đằng sau hét "A" một tiếng, ánh mắt cô cũng không rời khỏi tên nam nhân trước mặt, "Nhớ kỹ, luật sư tương lai Đàm Vân Thâm, muốn tố cáo, trước hết phải có chứng cứ, hiểu không?"
Nói xong, Lâm Thù Ý không còn để ý đến tiếng kêu đau đớn của người dưới chân, xoay người đi lên lầu.
"Dương Vũ, ném người đi cho tôi!" Cô ở cầu thang không quay lại an bài, khi bước chân ở bậc cuối cùng trên tầng hai, Lâm Thù Ý mới quay đầu lại, đút tay vào túi quần, dáng vẻ lười biếng lại tùy tính, nhưng đồng thời, một cỗ tùy tính này có thể mang lại cho người ta cảm giác nguy hiểm. Lâm Thù Ý nhìn Hứa Hòe, hiện tại người kia vẫn đang bị Dương Vũ kéo, ánh mắt nàng nhìn về phía Đàm Vân Thâm đang kêu gào đau đớn trên mặt đất, hai tay giấu vào trong túi quần cảm thấy có chút lạnh lẽo, "Hứa Hòe, ngày mai theo tôi ra ngoài."
Những lời này thành công khiến những người bên dưới phải ngước nhìn.
Cuối tháng , tháng sắp đến, Hứa Hòe vẫn chưa quên chuyện lần đầu tiên nàng kiên quyết phản kháng Lâm Thù Ý, chính là Lâm Thù Ý đã nói muốn mang theo nàng xuất ngoại.
Nàng không muốn, ngày đó nàng muốn ở lại chăm sóc Hứa Ba. Nhưng hiện tại, lúc này Lâm Thù Ý đột nhiên đề nghị ngày mai theo cô ra ngoài, Hứa Hòe vô thức nghĩ đến chuyện này. "Đi đâu?" Nàng không để ý giọng nói của mình đang run rẩy, đôi mắt kia rốt cuộc từ Đàm Vân Thâm chuyển tới thân ảnh nữ nhân ở cầu thang lầu hai.
"Đương nhiên là đi nước K, không phải trước đó tôi đã từng đề cập với em rồi sao?" Lâm Thù Ý thản nhiên nói.
Vừa dứt lời, đột nhiên, cô gái đứng trong phòng khách hét lên, thậm chí còn phá âm: "Tôi không đi!" Hứa Hòe trở nên kích động, nàng lắc đầu, dáng dấp giống như thế nào cũng không đồng ý.
Trước đó Lâm Thù Ý còn cảm thấy tác phong của mình quá cường ngạnh, hiện tại nhìn thấy Hứa Hòe cực lực phản kháng như vậy, cô cảm thấy cường ngạnh cũng không phải là không tốt. Ít nhất, hiện tại cô cũng biết nếu không như vậy, cô sẽ không thể mang Hứa Hòe đi.
Nghĩ đến đây, Lâm Thù Ý xoay người lại, không nhìn người đang la hét ở dưới lầu, nhấc chân đi về phía phòng ngủ của mình.
Cô không để ý tới phản kháng của Hứa Hòe, bởi vì cô biết đến cuối cùng mọi thứ sẽ tiến triển theo ý của cô. Nếu như vậy, hiện tại cô cảm thấy mình không cần tốn nhiều nước bọt đi nói chuyện.
Hứa Hòe còn đang nghĩ nói lý với Lâm Thù Ý, dựa vào cái gì cuộc sống cùng tự do của nàng lại nằm trong tay của Lâm Thù Ý? Việc này quá bất công với nàng! Nhưng trước mắt Dương Vũ đã buông nàng ra, xoay người nhấc Đàm Vân Thâm, nàng cũng không còn thời gian cùng tinh lực đi tranh luận với Lâm Thù Ý nữa.
"Anh làm gì vậy! Buông ra, buông cậu ấy ra!" Hứa Hòe xông lên, hiện tại Đàm Vân Thâm không có chút phản kháng, Dương Vũ cũng không thể đối xử với hắn như vậy.
"Hứa tiểu thư, tôi khuyên ngài tốt nhất nên buông tay, nếu không ..." Dương Vũ còn chưa nói hết lời, nhưng ý tứ ai ai cũng rõ ràng.
Nhưng Hứa Hòe vẫn mạnh miệng, Đàm Vân Thâm hoàn toàn là vì nàng phải chịu loại thống khổ này, hiện tại nói cái gì cũng không thể bỏ mặc hắn. "Tôi không buông!" Nàng kiên quyết phản kháng, "Anh muốn làm gì cậu ấy! Hiện tại anh đã làm cậu ấy bị thương rồi! Anh buông cậu ấy ra! A...."
Nhưng tác dụng ngăn cản của nàng tựa hồ cũng không lớn, Dương Vũ dễ dàng dùng một tay đẩy nàng ra.
Hứa Hòe còn muốn đuổi theo, nhưng không biết từ lúc nào, Lâm Thù Ý đã từ trong phòng đi ra, đứng ở lan can nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Không muốn cậu ta chết, tốt nhất em ngoan ngoãn một chút."
Lời này giống như đang điểm huyệt Hứa Hòe, khiến nàng lập tức không thể di chuyển. Hứa Hòe nhìn Đàm Vân Thâm bị Dương Vũ lôi ra ngoài, nàng không nghi ngờ bản lĩnh của Lâm Thù Ý, nữ nhân này từ trước đến giờ nói được là làm được.
Hai hàng lệ rơi xuống, Hứa Hòe quay lưng về phía Lâm Thù Ý, cho nên người kia không nhìn thấy.
Dương Vũ rất nhanh "xử lý" Đàm Vân Thâm xong rồi quay lại, nhìn thấy Lâm Thù Ý đứng trên lầu hai liền cúi đầu chào hỏi.
Hứa Hòe đột nhiên nắm lấy hắn, "Anh đã làm gì cậu ấy!" Hai mắt Hứa Hòe đỏ hoe, giống như một con thỏ sắp phát điên.
Biểu hiện trên khuôn mặt Dương Vũ vẫn không thay đổi, "Hứa tiểu thư, đây không phải chuyện ngài nên hỏi."
"Tại sao không nên!" Hứa Hòe mất kiểm soát hét lên, "Đó là bằng hữu của tôi!"
Dương Vũ không lên tiếng, tùy ý người trước mặt cuồng loạn kéo y phục trước ngực hắn.
Hứa Hòe không nhận được câu trả lời của Dương Vũ, liền quay đầu nhìn nữ nhân đứng trên lầu, "Tại sao! Lâm Thù Ý, chị mau nói đi!" Hứa Hòe thật sự hoảng rồi, nếu như Đàm Vân Thâm vì duyên cớ của nàng mà thật sự xảy ra chuyện gì, kiếp này nàng liền không thể tha thứ cho chính mình.
Lâm Thù Ý mặt lạnh nhìn mọi thứ đang diễn ra, "Em không nghe thấy sao? Tôi nói, nếu em ngoan ngoãn, cậu ta sẽ không sao."
Lời này rơi vào tai Hứa Hòe, sau đó im lặng một lúc, đột nhiên nở nụ cười. Chỉ là nụ cười kia có chút khó coi. Hứa Hòe nhìn chằm chằm Lâm Thù Ý đang đứng trên lầu, lúc này trong lòng tựa như đã rõ ràng chuyện gì đó. Nàng làm sao đấu lại Lâm Thù Ý? Bởi vì nàng có quá nhiều thứ nàng để tâm, mà Lâm Thù Ý không ngại uy hiếp nàng bằng tất cả những gì nàng coi trọng, cho nên trong cuộc chiến với Lâm Thù Ý, nàng đã được định sẵn là người thua cuộc.
"Lâm Thù Ý, ngoại trừ việc uy hiếp tôi, chị còn có thể làm gì khác không?" Hứa Hòe lẩm bẩm nói, nàng không quan tâm nữ nhân trên lầu có hiểu hay không, ném câu tiếp theo lại rồi xoay người đi vào phòng.
Nàng nói, Lâm Thù Ý, chị đã thắng.
Nàng quyết định từ bỏ phản kháng, nàng không muốn bởi vì vấn đề giữa mình và Lâm Thù Ý mà kéo người không liên quan vào trận sóng gió này.
Sau khi Hứa Hòe rời đi, Lâm Thù Ý đứng ở lan can lầu hai, hồi lâu không lên tiếng.
Dương Vũ đã lui xuống, không có sự cho phép của Lâm Thù Ý, kỳ thực Đàm Vân Thâm sẽ không sao, chuyện này, theo cái nhìn của Dương Vũ, nếu không chết đều là không sao.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, sắc mặt Lâm Thù Ý càng lạnh lùng.
Ngày hôm sau, Hứa Hòe vẫn trốn trong phòng ngủ không chịu ra ngoài.
Dì Tiền gõ cửa hai lần, nhưng đều bị nàng từ chối. Nàng không tuyệt thực, cũng chỉ là không muốn ăn mà thôi. Khi tiếng gõ cửa thứ ba vang lên, Hứa Hòe không thể không đi tới mở cửa. Trước khi ngẩng đầu lên, nàng đã nói ra lý do mà nàng đã nói hai lần trước đó, "Tiền a di, con thực sự không muốn ăn, con không có khẩu vị, dì cũng đừng ..."
Chỉ là, lời này nói được một nửa, Hứa Hòe dừng lại.
Người đến không phải Dì Tiền, mà là Lâm Thù Ý.
Hôm nay Lâm Thù Ý thay một bộ trang phục, tóc buộc tỉ mỉ, một bộ quần áo thể thao ôm sát không làm cho cô trông nhã nhặn như bình thường, ngược lại còn thêm nghiêm túc hơn.
"Chuẩn bị xong chưa?" Lâm Thù Ý hỏi, vốn định nghiêm khắc hơn một chút, nhưng khi lời nói thật sự ra khỏi miệng, cô bất giác ôn hòa hơn mấy phần.
Hứa Hòe mơ hồ hỏi, "Cái gì?"
Lâm Thù Ý nghe xong câu trả lời của nàng liền không khỏi cau mày, hiển nhiên Hứa Hòe không để ở trong lòng lời hôm qua cô nói. Cô kìm nén cảm xúc dâng trào từ tận đáy lòng, giữ tâm trạng tốt hơn một chút, "Hôm nay ra ngoài, kêu em chuẩn bị đồ đạc cho ba ngày!"
Chờ người kia đã dàn xếp được, xem có cần mua thêm gì nữa không, thu thập đồ đạc trong ba ngày là đủ.
Sau đó Hứa Hòe mới nhớ lại cuộc cãi vã đã xảy ra trong phòng khách chiều hôm qua, đồng thời, trong đầu Hứa Hòe còn xẹt qua hình ảnh cánh tay bị gãy của Đào Vân Thâm, Hứa Hòe cắn cắn môi, yên lặng xoay người.
Đối mặt với khí thế của Lâm Thù Ý, nàng không còn lựa chọn nào khác là phải thỏa hiệp.
Ngay sau đó, tài xế Lão Lưu đã đưa hai người ra sân bay. Không chỉ có hai người, mà lúc này còn có Lục Kinh Châu và nam nhân vệ sĩ mặc vest kia.
Lục Kinh Châu đến trước mặt hai người, đi tới liếc nhìn Hứa Hòe đang miễn cưỡng đi theo phía sau Lâm Thù Ý, Lâm Thù Ý kiên quyết như vậy, lúc này hắn đương nhiên sẽ không nói nửa câu phản đối. "Tớ đã liên hệ với người bên kia đón chúng ta ở sân bay."
Lâm Thù Ý gật đầu, "Tôi để Tấn An lái xe của tôi, đến lúc đó tôi sẽ lái xe, địa hình bên kia hẻo lánh, chắc chắn Phù Khinh sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này." Sân bay nước K cánh chỗ bọn họ rất xa, từ sân bay đến nội thành mất khoảng một đến hai giờ lái xe. Ngoại trừ phía sau có đường cao tốc, phía trước còn có một quãng đường dài lái xe đều không dễ đi.
Lâm Thù Ý không phải lo lắng cho Tấn An, mà là lo lắng bị người bất ngờ đột kích như lần trước. Tính mạng của cô sẽ không bao giờ tùy ý giao cho người khác, nhất là hiện tại còn mang theo Hứa Hòe, cô lại càng phải đề phòng.
"Được."
Hứa Hòe cũng không hiếu kỳ Lâm Thù Ý đang nói gì với Lục Kinh Châu, nhưng hiện tại Lâm Thù Ý không cho phép nàng rời khỏi cô nửa bước, cho nên hiện tại hai người nói chuyện đều rơi vào tai của Hứa Hòe. Khi nàng nghe thấy hai chữ "Phù Khinh", mắt nàng liền giật.
Tuy Hứa Hòe chỉ mới nghe đến cái tên này một lần nhưng nàng đã có ấn tượng rất sâu.
Dù sao, cái tên kia xem như gián tiếp gϊếŧ chết Hứa Ba, nàng không thể quên. Nàng nhấc mi mắt, nhìn hai người trước mặt, đột nhiên nói: "Phù Khinh, có quan hệ gì với hai người?" Trước đây nàng chưa từng chủ động hỏi người trong nhà của Lâm Thù Ý, nhưng hiện tại rất quan trọng với nàng, nàng không thể giữ im lặng.
Lâm Thù Ý cúi đầu, trong mắt không có nhiều cảm xúc, giống như cô đã biết một ngày nào đó nàng sẽ hỏi chuyện này. Kỳ thực, điều này còn đến muộn so với dự kiến của cô rất nhiều, cô cân nhắc là vì Hứa Hòe chưa từng muốn nói chuyện với cô.
"Hiện tại là vợ của cha tôi Lâm Phàm, là em gái trên quan hệ pháp luật của mẹ tôi Phù Trần, chỉ là trên người bà ta không có chút huyết thống với Phù gia, là Phù gia nhặt về." Lâm Thù Ý ngắn gọn giải thích rõ ràng.
Nhưng lời này khiến người ta không khỏi bàng hoàng trước lượng thông tin chứa đựng trong mấy câu ngắn gọn này.
"Đây là hai chị em gả cho một nam nhân sao?" Nàng vẫn chưa hết mê man.
Lâm Phàm cười một tiếng, "Phù Khinh là người thứ ba chen chân vào hôn nhân của ba mẹ tôi, sau đó trở thành như vậy. Cho nên, em có thể nói mẹ tôi đã gả cho ba tôi, mà Phù Khinh dùng tư thái thấp hèn không biết xấu hổ bò lên trên giường của nam nhân đó." Cô không thích ai so sánh Phù Khinh với mẹ mình, làm sao có thể so sánh với người như Phù Khinh được?
Hứa Hòe nhất thời không lên tiếng, mặc dù nàng không sống trong một gia đình như vậy, nhưng lúc trước Hứa Ba quả thực bị bỏ thuốc mà phất sinh với nữ nhân bên ngoài không phải mẹ nàng, nàng căm hận tiểu tam, "Vậy, hiện tại hai người kia sao rồi? Hai người ở bệnh viện kia?" Lúc này nàng thậm chí không muốn nhắc đến tên của hai người kia.
Trong khoảng thời gian này, nàng gần như đã quên mất, kẻ trực tiếp gϊếŧ Hứa Ba trước đó đã bị Dương Vũ mang đi, không bao giờ xuất hiện ở trước mặt nàng nữa.
Ôn Thư Nhiên và Chu Bồng sao? Đương nhiên sẽ không có kết cục tốt đẹp, rơi vào tay Lâm Thù Ý, nếu còn sống sót thì khẳng định còn thống khổ hơn chết.
Ở Châu Phi, có nhiều quốc gia cằn cỗi nhỏ bé. Điều kiện y tế cùng vệ sinh ở đó còn lạc hậu, vẫn còn nạn đói, hiện tại Lâm Thù Ý đã đưa hai người Ôn Thư Nhiên đi tắm nắng rồi. Đương nhiên, không chỉ đơn giản đi tắm nắng. Ở nơi đó cũng có một chuỗi sản nghiệp ngầm, Lâm Thù Ý cảm thấy mình cân nhắc chu toàn đưa hai người đi kia du lịch nước ngoài, còn đã sắp xếp công việc cho mỗi người.
Đã đi rồi, hẳn là không còn đường trở về.
"Hẳn là còn sống." Lâm Thù Ý thản nhiên nói, cô không muốn Hứa Hòe nhìn thấy những giao dịch bẩn thỉu đó.
Hứa Hòe không có hỏi thêm, "Chị cùng Phù Khinh có quan hệ không tốt?"
Lâm Thù Ý rũ mắt xuống, "Em cảm thấy tôi cùng bà ta có quan hệ ta sống ngươi chết là tốt hay không?"
Hứa Hòe không nói lời nào, Lục Kinh Châu thấy vậy liền đột nhiên xen vào, "Trước đây Thù Ý bị Phù Khinh ám sát, lúc đó cậu ấy vẫn còn đang đi học, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, Phù Khinh vì tranh chấp tài sản mà chuyện gì cũng dám làm."
"A? Vậy bây giờ vết thương..." Hứa Hòe gần như vô thức nói, vừa nói xong nàng đột nhiên cảm thấy không thích hợp, nàng cùng Lâm Thù Ý đã Lâm Triệt không còn liên quan đến nhau nữa.
Đây là Lục Kinh Châu cố ý, có thể Hứa Hòe không cảm giác được, nhưng Lâm Thù Ý lại biết. Cô trừng mắt nhìn hắn, nhưng sau đó trên đuôi lông mày có nụ cười yếu ớt.
Hiện tại Hứa Hòe không thể hoàn toàn là thờ ơ với cô.
Từ thành phố Thanh Phúc bay thẳng đến Lâm gia ở nước K phải mất hơn mười giờ. Lâm Thù Ý tranh thủ thời gian này để nghỉ ngơi, bởi vì ai cũng biết chờ máy bay hạ cánh, cuộc hành trình sẽ không đơn giản, cũng sẽ không yên tĩnh như ở trong nước.
Gϊếŧ người có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Khi tiếp viên thông báo nửa tiếng nữa máy bay sẽ hạ cánh, Lâm Thù Ý đột nhiên nắm lấy tay Hứa Hòe.
"Chờ lát nữa theo sát tôi." Cô không nói cho Hứa Hòe biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nếu có thể, cô cũng hy vọng trong thế giới của Hứa Hòe sẽ vĩnh viễn không có bóng tối cùng máu tanh như cô từng thấy.
Chỉ là lần này, là cô cố chấp.