Nghiện - Nguyên Hòa

chương 77

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Phù Khinh gửi đi bộ dáng hiện tại của Hứa Hòe, nụ cười đắc ý trên khuôn mặt bà ta vẫn không biến mất. Bà ta từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn Hứa Hòe lúc này đang nằm bất động trên mặt đất, sau khi phát tiết dị dạng trong lòng, bà ta cảm thấy lỗ chân lông tựa hồ bị giãn ra.

“Trông coi cô ta!” Phù Khinh nói, bà ta xoa xoa khóe miệng có phần cứng ngắc của mình, thầm hận Hứa Hòe dưỡng ra một thân bạo lực. Lại thực sự tát vào mặt vót nhọt mà bà ta bỏ ra , vạn, tát đến bị lệch, miệng cũng lệch theo. Phù Khinh che nửa khuôn mặt, nghĩ hiện tại có thể mình cần một cái khẩu trang.

Lúc trước bà ta không có tiền, hầu như bị Lâm Thù Ý hạn chế khắp nơi, cho nên lúc này không còn cách nào khác là tìm đến một xưởng nhỏ có hắc tâm để phẫu thuật thẩm mỹ.

Chỉ là, thời đại bây giờ đã khác, bà ta đã trở thành nữ nhân mà Vua cờ bạc sủng ái nhất, sau khi có tiền thì việc muốn làm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Bà ta từng chút đi chỉnh lại nơi từng phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không, không nói những cái khác, ít nhất cái mông của bà ta khả năng sớm đã bị bóp đến biến dạng rồi…

Hiện tại Phù Khinh chỉ muốn liên hệ với một trong những người phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất ở bệnh viện địa phương. Để bác sĩ nhìn xem hiện tại khuôn mặt của bà ta thế nào.

Lần này ra ngoài, có sáu người phía sau Phù Khinh. Bà ta để lại hai người để trông coi Hứa Hòe trong phòng, khi bà ta trở lại bệnh viện, bọn họ sẽ khởi hành đến bán đảo Yucatan.

Vận may của Phù Khinh thật không tốt đẹp gì, bà ta không biết Lâm Thù Ý đã phái hai người đi theo Hứa Hòe, cho nên bà ta không chút đề phòng mở cửa, kết quả là lúc đi ra khỏi phòng Hứa Hòe suýt chút nữa đã bị người kèm hai bên.

Hai người đi theo Hứa Hòe muốn hỏi bà ta là ai, cũng không định báo lại để làm Lâm Thù Ý phản ứng quá khích, hai người lúc đầu nhận ra có gì đó không đúng, liền ra tay.

Mấy người đi theo bà ta cũng thấy không xong, đều dồn dập ra tay. Hành lang của khách sạn không quá rộng rãi, trong lúc nhất thời có rất nhiều người chen chúc trong hành lang chật hẹp này, vẫn là trong lúc đánh nhau, ở trong này chỉ có Phù Khinh là người duy nhất không có sức chiến đấu gì, vô tình bị thương là chuyện rất bình thường.

Nhưng tình cờ chính là, nơi bị thương của Phù Khinh lại chính là G mà kim chủ hiện tại đang bao dưỡng bà ta yêu thích nhất. Nguyên bản là một nữ nhân không quá béo, làm sao có khả năng trời sinh liền có bộ ngực ngạo nghễ như vậy? Rất rõ ràng, đây chính là sau khi phẫu thuật thẩm mỹ bà ta đã nâng ngực.

Nghe nói vua cờ bạc là như vậy. Muốn tiểu cô nương trẻ trung không nói, còn muốn ngực phải lớn ...

Phù Khinh đã hỏi trước yêu thích của đối phương, sau đó tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ theo cách mà người kia thích.

Nhưng hiện tại, có thể thấy bộ ngực khủng của Phù Khinh tựa hồ đã đóng vai trò cản trở. Hai khối ngực giả làm cho bà ta nhìn thấy dao găm, nắm tay cũng có chút sợ hãi nên lui về phía sau dựa vào tường.

Vốn dĩ bà ta hận không thể dán lên tường, nhưng ngực quá lớn, hơn nữa còn nhét thêm đồ vật lung ta lung tung, hiện tại lại khiến cho nữ nhân đứng ở gốc tường nổi bật hai khối ngực giả cực lớn ...

Hai người Lâm Thù Ý phái đến đã đánh nhau với sáu người Phù Khinh mang tới. Mắt thấy nắm đấm của một người trong số đó sắp đánh vào mặt, nhưng thân thủ của hắn cũng không tệ, nhanh chóng xoay người, nắm đấm vừa đánh đã xẹt qua má.

Đây vốn là lực bộc phát trong thời gian ngắn, người đấm cũng không nghĩ tới có người tránh thoát, một quyền này tựa hồ không có thời gian hãm lại, kết quả là một quyền này vừa vặn đánh trúng hai khối lớn của Phù Khinh...

Toàn bộ hình ảnh, có chút khiến người ta không thể nhìn thẳng ...

Người được phái đi bảo vệ Hứa Hòe cũng sững sờ, không biết vì lý do gì khác, hiện tại nắm đấm của người kia tựa hồ bị lúng xuống...

Đúng là... bị lúng xuống...

Vệ sĩ biểu thị chính mình cũng rất oan ức, quả thực là khóc không ra nước mắt đi? Hắn xin thề chính mình không muốn chiếm tiện nghi của người nào a! Hơn nữa, loại quái dị này có quỷ mới dám chiếm tiện nghi a! Ai biết một quyền này lại đánh cho ngực của đối phương lõm vào chứ?

Bởi vì không kịp rút nắm đấm ra khỏi ngực Phù Khinh, tên vệ sĩ này rất vô tội ăn một quyền của người khác.

Vệ sĩ bị đánh cuối cùng cũng đã phục hồi tinh thần lại, đang chuẩn bị đánh kẻ thù, lúc này Phù Khinh ở trong góc hét thảm một tiếng.

Đúng là tiếng hét quá thảm, hai mắt Phù Khinh tựa như sung huyết, lập tức đỏ bừng, nhìn những người ở nơi này, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên ngực. Bà ta tự hào hai khối ngực có kích thước giống như hai quả địa cầu, hiện tại một trong hai khối tựa hồ bị sao Hỏa va chạm, tàn nhẫn lõm vào bên trong ...

Hơn nữa, hiện tại còn xấu hổ hơn so với bộ ngực bị lõm vào đã xảy ra ...

Một quả "Địa cầu" từng bị va chạm tựa hồ từng chút nhỏ đi, biến thành mặt trăng. Càng làm người tuyệt vọng hơn nữa chính là quần áo trên ngực Phù Khinh tựa hồ đang bị thứ gì đó làm ướt đẫm ...

A, một màn buồn cười Lâm Thù Ý đã đoán trước, hiện tại đã sớm trình diễn...

Người suýt bị hù chết không phải người qua đường, mà là đám côn đồ trên hành lang này...

“Xử lý sạch sẽ!” Sau khi Phù Khinh hét lên một tiếng chói tai, lạnh lùng mở miệng. Trước đó không có bị thương, còn lo lắng thu hút những người không quan trọng. Hiện tại, làm sao bà ta vẫn có thể suy xét nhiều như vậy! Ngực đã bị đánh nổ rồi a! Phù Khinh không muốn ở lại đây thêm một bước!

Những người nhận được lệnh của Phù Khinh lấy ra khẩu súng lục đang vắt trên eo, chĩa vào hai nam nhân đi theo Hứa Hòe, ngay sau đó, hành lang trở nên yên tĩnh.

Nhưng mà, Phù Khinh vẫn không hài lòng. Bà ta sắp tức chết rồi không được sao? Hiện tại động tĩnh của bọn họ ở đây hẳn là đã kinh động phía cảnh sát, bà ta không thể ở lại đây được nữa. “Mang nữ nhân ở trong theo cho tôi!” Phù Khinh cau mày nói, kế hoạch hiện tại của bà ta sắp kết thúc, bà ta không muốn lúc này sẽ xảy ra sự cố gì khác.

Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ không đi được nữa, nhưng hiện tại bà ta rất không muốn đi ra ngoài với bộ ngực to ngực nhỏ như thế.

"Lão tam, mau tìm bác sĩ lại đây! Để hắn mang theo những thứ cần thiết! Chúng ta gặp mặt trên sân thượng!" Phải nói Phù Khinh thật sự rất được sủng ái, dù sao hiện tại cũng có trực thăng tư nhân đã rất tốt rồi.

Người được lệnh gật đầu, xoay người, lúc này mới không nhịn được bắt đầu mang ý cười giấu trong ngực đưa lên trên mặt. Đi vào thang máy, nơi không có Phù Khinh, người này không nhịn được nữa, bật cười ha ha, cười đến mức cong eo ...

Hình ảnh ngực bị nổ, khả năng thực sự rất kỳ quái cũng rất buồn cười, hắn nghĩ có thể cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên được.

Đương nhiên, Phù Khinh vẫn đứng ở hành lang không biết mọi thứ trong thang máy. Bà ta yêu cầu người bên cạnh cởϊ áσ khoác cho bà ta, nếu không thì có thể thế nào đây? Lẽ nào muốn bà ta sợ hãi đi ra ngoài với bộ ngực giả bị thấm ướt sao?

Đúng là ngọa tào! Trong lòng Phù Khinh hung hăng nghĩ, một ngày nào đó, chờ bà ta giải quyết được Lâm Thù Ý, điều thứ hai cần giải quyết chính là tên hắc tâm trước đó đã phẫu thuật thẩm mỹ cho bà ta!

Trước một khắc Phù Khinh còn rất cao hứng chính mình có thể tàn nhẫn ngược Lâm Thù Ý, nhưng tâm tình hiện tại quả thực là hỏng bét. Bà ta thực sự đang để tâm cùng thân thể của mình cảm nhận xem bộ ngực đang nhỏ đi như thế nào. Vấn đề là một khối ngực càng nhỏ đi! Khối còn lại thì không sao!

Phù Khinh đang rất buồn bực, mà lúc này Lâm Thù Ý đang ngồi trên giường của bệnh viện tư nhân cấp cao ở nước K, nhận được tin nhắn nhắc nhở, sắc mặt trầm như nước.

Lâm Thù Ý nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cô gái trong bức ảnh quá quen thuộc, cô vốn định chờ mình khỏi hẳn sẽ đích thân đi tìm Hứa Hòe trở về, nhưng không nghĩ tới lần thứ hai nhìn thấy Hứa Hòe lại là phương thức này!

“Phù Khinh!” Lâm Thù Ý nghiến răng nghiến lợi, cô hận thời khắc này không thể húc chết nữ nhân kia. Hứa Hòe của cô lại bị đối xử thô bạo như vậy.

Lâm Thù Ý rất kiên nhẫn, cô biết Hứa Hòe ở trong tay Phù Khinh sẽ hạn chế rất nhiều hành động của mình, nhưng cô vẫn gọi vào điện thoại của người kia. Cho dù bị Phù Khinh khống chế, cô cũng sẽ không để Hứa Hòe bị thương. Nàng đã chịu thiệt thòi nhiều lắm rồi, Lâm Thù Ý nhíu mày, lúc này mới chủ động gọi điện cho Phù Khinh, nhưng người kia không nghe máy!

"Bốp" một tiếng, Tấn An vừa bước vào cửa liền nhìn thấy một chiếc điện thoại bị nứt gần chân.

“Tiểu thư?” Tấn An bị Lâm Thù Ý gọi gấp, trong điện thoại Lâm Thù Ý đã nói cho nàng biết tình hình của Hứa Hòe rồi, Tấn An cảm thấy rất hổ thẹn. "Không liên lạc được với hai người đi theo Hứa tiểu thư. Sau đó, tựa hồ có người của cảnh sát địa phương gọi điện nói hai người đã bị bắn chết, hỏi chúng ta hiện tại có đi qua nhận xác hay không. Tôi nghĩ ..." Có khả năng Hứa tiểu thư lành ít dữ nhiều. Nhưng mà, Tấn An không thể nói ra lời này, nàng đã phát hiện ra sắc mặt của Lâm Thù Ý rất kém.

“Đặt cho tôi vé máy bay gần nhất!” Lâm Thù Ý nói, Phù Khinh hẹn cô gặp mặt ở bán đảo Yucatan. Cô đang cởi cúc áo bệnh viện trên ngực, cô sẽ đích thân đem Hứa Hòe trở về! Cho dù có chậm nửa giây, cô cũng sẽ không cho phép. Vừa nghĩ tới Hứa Hòe có thể bị lão biếи ŧɦái Phù Khinh kia dằn vặt, Lâm Thù Ý liền không thể ngồi yên.

Tấn An cuống lên, “Tiểu thư, thân thể ngài còn chưa khỏi hẳn, hiện tại không thể xuất viện được a!” Nghĩ đến lần trước Lâm Thù Ý kiên trì muốn ra ngoài gặp Hứa Hòe, kết quả sau khi trở về bệnh viện liền một trận binh hoang mã loạn. Hiện tại Tấn An không yên lòng Lâm Thù Ý có ý định vi phạm lời khuyên của bác sĩ.

Lời nói của nàng chỉ khiến Lâm Thù Ý xem thường.

“Tôi cho cô đi làm việc, hiện tại cô muốn làm cái gì?” Ngữ khí của cô không nặng không nhẹ, nhưng ai cũng có thể nghe ra được cảm xúc của cô đang ở trên bờ vực tức giận.

Tấn An căng da đầu, "Phù Khinh yêu cầu tiểu thư một mình đi gặp bà ta, đó vốn là chủ ý xấu. Tiểu thư, ngài không thể nhảy xuống khi biết phía trước có một cái hố lửa a!" Tấn An biết vừa rồi Phù Khinh gửi tin nhắn cho Lâm Thù Ý, rõ ràng là dựa vào tên của Hứa Hòe để Lâm Thù Ý một mình đi mạo hiểm. Bên kia có rất nhiều người, mà Lâm Thù Ý không mang theo ai bên người, này không phải rõ ràng là đến chịu chết sao?

“Vậy cô cảm thấy hiện tại tôi liền trơ mắt nhìn Hứa Hòe nhảy xuống hố lửa chờ chết sao?” Vừa nói, Lâm Thù Ý đã thay quần áo xong, cô bước tới chỗ Tấn An, lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mặt, mở miệng nói.

Nghĩ vì duyên cớ của mình mà Hứa Hòe phải chịu tai bay vạ gió không đáng có, trong lòng cô cảm thấy hổ thẹn muốn chết. Lại là đau lòng, lại là khổ sở. Đó rõ ràng là người con gái mà cô muốn sủng trong lòng bàn tay, nhưng lại vì cô mà phải chịu bị hành hạ như vậy.

Khi nghe những lời của Lâm Thù Ý, Tấn An á khẩu.

Để Hứa Hòe chờ chết? Kỳ thực nàng cũng không đành lòng, nhưng liền nhìn tiểu thư nhà mình đặt bản thân vào nguy hiểm như vậy, nàng cũng không đồng ý ...

Nhìn thấy Tấn An cản đường, Lâm Thù Ý đẩy nàng ra rồi xoay người đi ra ngoài. “Còn không đi chuẩn bị?” Chuyện cô quyết tâm đi làm đều chưa từng có ai ngăn được cô.

Tấn An theo sát phía sau cô, trên mặt vẫn không khỏi lộ ra thấp thỏm bất an, "Tiểu thư, hiện tại ngài có sắp xếp gì không?” Phù Khinh quá độc ác, bà ta không hẹn gặp ở trong thành phố, mà là nơi có sông suối trên đường ở phía Tây Bắc giống như một khu rừng nguyên sinh.

Một nơi như vậy, tuy có thể dễ dàng trốn thoát hơn so với đồng bằng bằng phẳng, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa vô số nguy hiểm.

Hơn nữa, nếu Lâm Thù Ý chỉ được phép đi một mình, Lâm Thù Ý thậm chí không có một người đi theo chỉ dẫn, có thể đến đích chính xác hay không là một vấn đề rất khó nói. Thời khắc này, con đường phía trước đầy rẫy nguy cơ.

"Không có." Đối mặt với câu hỏi của Tấn An, Lâm Thù Ý thản nhiên thú nhận.

Kể từ khi nhận được hình ảnh của Hứa Hòe là đã hai tiếng. Nếu là chuyện khác, Lâm Thì Ý nghĩ có khả năng mình còn có tâm tư nghĩ cách hạ gục đối thủ, dùng phương án nhanh nhất chính xác nhất. Nhưng hiện tại thì khác, người bị Phù Khinh bắt chính là người mà cô coi trọng nhất trên đời, trong lòng tràn đầy lo lắng, nơi nào còn có thể bình tĩnh nghĩ cách giải quyết.

Tấn An nghe xong, càng thấy đau đầu.

Lâm Thù Ý rời bệnh viện, lên xe.

Kỳ thực không phải cô vội vàng như vậy, dù muốn chậm một chút nhưng người bên kia sẽ không cho cô cơ hội. Phù Khinh chính là muốn không cho cô có chút thời gian thở dốc, cho nên, hiện tại chỉ cho cô một chút thời gian, chính là ngay lúc ban đầu đã bức bách cô phải chạy đến.

Lâm Thù Ý cười lạnh, cô không cảm thấy quá kinh ngạc với hạn định thời gian của Phù Khinh. Mười năm qua hai người đã giao chiến không biết bao nhiêu lần, nếu hiện tại thân phận của hai người bị đảo ngược, cô cũng sẽ đưa ra quyết định giống như Phù Khinh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio