Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dĩnh Châu Thành gần đây chuyển đến một thương hộ, tư gia nhân số cũng không đông. Hàng xóm xung quanh bất quá nhìn thấy hai vị tiểu thư cùng tiến cùng lùi, một vị mang áo choàng cùng đấu bồng che mặt, một vị mặc một thân bích y, phong thái xuất trần, tướng mạo xinh đẹp không khác gì tiên thiên.
Hai nàng cũng không thường xuyên ra cửa, chuyển đến nửa tháng cũng chỉ ra ngoài mấy lần, phi thường thần bí, dẫn tới người xung quanh sôi nổi bàn tán.
Mà hai vị tiểu thư kia không cần phải nói, chính là Cố Khê Nghiên cùng Diệp Thấm Minh. Diệp Thấm Minh tuy rằng trong lòng thường xuyên khinh bỉ nhân loại, đặc biệt là năm đó đám người ngu muội kéo bè kéo phái khi dễ Cố Khê Nghiên, càng làm cho nàng đối nhân loại không có hảo cảm gì, nhưng không thể phủ nhận, cuộc sống của nhóm tộc nhân yếu ớt này trôi qua lại tốt hơn so Yêu tộc, Tiên tộc rất nhiều.
Hơn nữa trong số bọn họ có một vài người đặc biệt tốt bụng cùng trung nghĩa, tựa như phụ mẫu Cố gia, A Thất, A Đại ngày trước, cũng để lại cho nàng nhiều ấn tượng, càng quan trọng hơn, nhân loại luôn có vô số mối bận tâm, thời gian trôi qua, lâu dần bọn họ cũng không còn nhìn chằm chằm các nàng nữa.
Hiện giờ hai nàng ở cùng nhau cũng không lo lắng sẽ có kẻ mắt không tròng đến gây phiền toái, Cố Khê Nghiên đơn giản mua một toà nhà phía đông thành, hai nàng liền dọn đi vào.
Vài ngày sau, biển hiệu toà nhà cũng đổi thành Cố phủ. Rốt cuộc Cố Khê Nghiên làm mười mấy năm Cố gia tiểu thư, đối một ít chuyện ở nhân gian đều hiểu rõ hơn Diệp Thấm Minh, vì vậy các thứ đều do nàng đến bận rộn. Hai người muốn thanh tĩnh, cũng không có an bài hạ nhân, Cố Khê Nghiên thu mua một mảnh vườn trà ở ngoại thành, đơn giản trở về nghề cũ, buôn bán lá trà.
Dĩnh Châu Thành kia phiến vườn trà bởi vì chủ nhân trước đây hoang phế, đã có vẻ cằn cỗi tiêu điều, lá trà sản lượng cũng không cao, hơn nữa phẩm chất đều kém, lúc Cố Khê Nghiên đến thu mua, người khác đều âm thầm nói vị Cố gia chủ này xem tiền như rác.
Cùng người ở trà trang thương lượng xong, Cố Khê Nghiên liền trở về phủ, Diệp Thấm Minh một người buồn chán đến chết, ngồi ở trong sân đùa giỡn với Tiểu Bạch, nhìn thấy Cố Khê Nghiên trở về, cũng chỉ là con ngươi hơi hơi loé sáng, liền không để ý tới nàng.
Biết nàng đây là oán trách chính mình gần nhất quá bận rộn mà sơ sẩy nàng, Cố Khê Nghiên đi qua ngồi xuống bên bàn, nghiêm trang nói: "Hôm nay bôn ba một ngày, ta có chút khát nước."
Diệp Thấm Minh liếc nhìn môi nàng, quả thực có chút khô, dưới chân vừa động, lại không lạnh không nhạt nói: "Trong phòng có trà, chính mình đi rót."
Cố Khê Nghiên có chút ủy khuất: "Nga, ta có điểm mệt, thôi bỏ đi."
Diệp Thấm Minh trừng mắt liếc nàng, đường đường một vị Tôn Thần, chỉ đi một chuyến thương lượng chuyện mua bán liền mệt thành như vậy? Nàng khẽ hừ một tiếng, nhưng lắc mình liền biến mất, trong chớp mắt đã xuất hiện trở lại cùng với khay đựng trà cụ trên tay.
Cố Khê Nghiên cười châm trà đổ nước, trà này các nàng từ Thang Sơn mang đến, hương vị rất tốt, vào miệng thuần hậu lại cam ngọt. Nàng một hơi uống xong tách trà, Diệp Thấm Minh dư quang vẫn luôn lưu ý nàng, có chút kinh ngạc hỏi: "Nàng rất khát sao?"
Cố Khê Nghiên nhướng mày xem nàng, gật gật đầu tiếp tục rót một tách, Diệp Thấm Minh thấy vậy có chút lo lắng, kéo ghế sát lại gần, nhẹ cầm lấy cổ tay của nàng, cẩn thận xem xét:
"Nàng nơi nào không khoẻ? Tay nàng rất lạnh, là bệnh cũ tái phát?"
Bởi vì Cố Khê Nghiên thời gian dài lấy tâm đầu huyết (máu ở đầu tim) nuôi dưỡng nàng, cho nên nàng cố tình đi hỏi Lạc Hà Thư. Lạc Hà Thư nói, mất quá nhiều tâm đầu huyết chính là cực đại hao tổn, cho nên mới dẫn đến Thần Quân tóc mai bạc trắng.
Tâm đầu huyết ẩn chứa sinh mệnh chi lực, cũng là tu vi, ngày xưa Cố Khê Nghiên thân thể ấm nhuận tư tư, hiện tại đều một mảnh lạnh lẽo, để Diệp Thấm Minh lòng tràn đầy bất an.
Phía trước Cố Khê Nghiên vẫn luôn nói chính mình không có việc gì, nhưng hôm nay một vị Thần bôn ba nửa ngày lại mệt mỏi giống hệt phàm nhân, đây thật sự có điểm khác thường.
Cố Khê Nghiên thấy nàng sắc mặt càng ngày càng kém, ánh mắt cũng càng ngày càng khẩn trương, ý thức được mình trêu nàng quá mức, vội vàng nói: "Ta chỉ đùa nàng, muốn nàng để ý chút mà thôi, ta không phải rất mệt, nàng đừng như vậy khẩn trương."
Diệp Thấm Minh tâm như cũ không an ổn: "Ta không yên lòng, nàng theo ta về Yêu giới một chuyến, để Vu Ngân bắt mạch cho nàng."
Cố Khê Nghiên duỗi tay giữ chặt nàng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Thật sự không có việc gì, Minh nhi, mặc dù thần lực của ta không bằng lúc trước, nhưng ta tốt xấu cũng là hỗn độn hoa sen, mấy vạn năm thần, sao có thể liền hao tổn đến bực này, để nàng phải lo lắng hãi hùng. Huống hồ......"
Nàng dừng một chút, môi dán sát vào bên tai Diệp Thấm Minh, "Nàng sau khi tỉnh lại đã cùng ta song tu qua rất nhiều lần, thương tổn gì cũng nên sớm hoàn hảo. Lại nói, lúc cùng ta song tu, nàng cảm thấy ta có gì không ổn sao?"
Diệp Thấm Minh nghe vậy thoáng nhớ lại, liền gương mặt một mảnh đỏ bừng. Các nàng ái thảm lẫn nhau, mỗi khi song tu đều cầm lòng không đậu, chỉ là yêu thích cảm giác lẫn nhau tương dung, song tu gì đó cũng không phải các nàng mục đích.
Đối Diệp Thấm Minh mà nói càng không muốn xem Cố Khê Nghiên chỉ là đối tượng song tu, chuyện kia vừa hồi tưởng lại, nơi nào còn nhớ rõ Cố Khê Nghiên linh lực có gì không ổn, chỉ nhớ rõ dáng vẻ Cố Khê Nghiên lúc ấy, một nét nhíu mày, một nét cắn môi, một nét cười khẽ đều thật sự rõ ràng.
Cố Khê Nghiên thấy nàng ánh mắt hư hoảng, gương mặt đỏ lên, cúi đầu nhấp miệng nở nụ cười.
Diệp Thấm Minh bị nàng cười đến hết sức xấu hổ, buồn bực nói: "Nàng cười cái gì, ta lại không phải vì cùng nàng song tu, nhớ không được thì có làm sao. Đều nói nàng là yêu tinh, ta nào có tâm tư quản mặt khác."
Cố Khê Nghiên không cười, chỉ là ôn nhu nhìn nàng, ánh mắt triền miên như nước, làm Diệp Thấm Minh càng thêm không dám nhìn thẳng. Cố Khê Nghiên qua đi đem nàng ôm vào trong ngực, trấn an mà sờ sờ đầu nàng đầu, ôn thanh nói:
"Ta hiểu được, nàng vẫn luôn để ý ta, nếu ta có nơi nào không đúng, nàng đương nhiên sẽ phát giác. Hiện giờ nàng không nhớ rõ, kia tự nhiên là không có gì trở ngại. Bất quá, nếu nàng thật sự không yên tâm......"
Nàng chợt ngừng lại, hạ giọng, mang theo ti cười khẽ: "Tối nay nàng có thể lại kiểm tra một lần."
Diệp Thấm Minh bị nàng trêu chọc đến đầy mặt đỏ bừng: "Ai muốn kiểm tra chứ, Cố Khê Nghiên, nàng thực sự càng ngày càng không đứng đắn."
Cố Khê Nghiên vô tội: "Nếu không phải nàng đột nhiên khẩn trương, ta tội gì phải như vậy dỗ dành nàng." Dứt lời thở dài: "Ta vốn chỉ muốn làm nàng quan tâm ta một chút, rốt cuộc lại chọc nàng lo lắng, là ta sai rồi."
Nàng đột nhiên nhận sai làm Diệp Thấm Minh sửng sốt, Cố Khê Nghiên không thể nhìn Diệp Thấm Minh lo lắng, Diệp Thấm Minh cũng không thể nhìn Cố Khê Nghiên mặt mày ảo não, hừ nhẹ nói: "Không lo lắng nàng, ta còn có thể lo lắng ai, đều bao lớn rồi còn chọc ta đau lòng nàng, Thần Quân năm nay nhưng bao nhiêu tuổi?"
Cố Khê Nghiên chỉ là cười, nàng tự nhiên biết Diệp Thấm Minh hôm nay là oán trách chính mình bỏ quên nàng ấy, ôm người ôn thanh nói: "Việc ở Trà trang đã xử lý không sai biệt lắm, dư lại chính là đem phẩm chất trà nâng lên, ta chỉ là đi xem, ngày sau xử lý giao cho người khác. Ta tới nhân gian không phải muốn trồng trà, chỉ là muốn bồi Tiểu Trà Xanh của ta thôi."
Diệp Thấm Minh hài lòng đến cong môi cười, lại có chút mặt nhiệt nói: "Ai cho phép nàng gọi ta Tiểu Trà Xanh."
Cố Khê Nghiên ngày thường đều sẽ không gọi nàng là Tiểu Trà Xanh, chỉ có lúc hai nàng song tu tình nồng khó kìm chế, nàng ấy ôm chính mình liền sẽ ở bên tai mình nỉ non gọi, ba chữ này nàng vừa nghe liền nhịn không được loạn tưởng.
Cố Khê Nghiên không nói chuyện, đem ghế mây mở ra, trực tiếp nằm đi lên, ghế dựa rộng mở, hai người lại đều mảnh khảnh, Cố Khê Nghiên đơn giản dùng một chút lực đem Diệp Thấm Minh cũng ôm lấy, nàng nhắm mắt nằm, Diệp Thấm Minh liền nằm trong lòng ngực của nàng.
Cố Khê Nghiên lại mở miệng nói: "Hảo, không gọi Tiểu Trà Xanh, gọi nàng phu nhân."
Diệp Thấm Minh vuốt ve nàng sợi tóc bạc: "Ai là phu nhân của nàng?" Trong phủ không có người ngoài, hai nàng hồ hồ dính dính cũng không cần kiêng dè.
"Đều là Cố phủ, không phải Cố phu nhân sao?"
Diệp Thấm Minh gối lên nàng trong lòng ngực, ở nàng bên hông kháp một phen: "Nguyên lai nàng là chiếm ta tiện nghi."
Cố Khê Nghiên thấp giọng cười, nhắm mắt lại không nói chuyện. Diệp Thấm Minh thấy nàng lim dim ngủ, nghĩ đến vừa rồi nàng nói mệt, tuy rằng nàng bảo chỉ là trêu đùa chính mình, nhưng cũng không tiếp tục nháo nàng, đầu mùa xuân ấm dương thoải mái, Diệp Thấm Minh cũng nhắm mắt lại bồi nàng nằm.
Đầu ngón tay linh lực phun ra, ghế mây từ từ lắc lư, ngày xuân lười biếng yên tĩnh thời gian, tốt đẹp đến làm người say mê.
Cố gia trà trang thực mau một lần nữa tu sửa, cũng rất kỳ quái, trước đây vườn trà cỏ dại mọc đầy, tuy cho người thường xuyên dọn sạch, nhưng thổ chất như cũ kém cỏi, cây trà èo uột, trà thành phẩm đều đắng chát, thanh hương không đủ, chua xót nồng đậm. Nhưng sau khi được Cố gia thu mua, vườn trà mọc một ngày so một ngày hảo, đầu mùa xuân trà mới phun mầm, sản lượng đều không kém các vườn trà tốt nhất trong thành.
Đến nỗi vì sao, chính là phải quy công Diệp Thấm Minh âm thầm trợ giúp. Tuy ngoài miệng không muốn Cố Khê Nghiên chăm sóc đám trà kia, nhưng vườn trà vẫn là thê tử nàng tốn tâm tư, không thể không giúp. Thân làm Trà Thuỷ Tổ, nàng cấp chút linh khí cho đám cháu chắt kia cũng không tính là gì.
Tới nhân gian đã mấy tháng, hai nàng cũng rất ít cùng nhau ra cửa, một ngày này hai nàng liền đến nhìn một chút Cố gia Trà trang. Lần này Cố Khê Nghiên cũng không mang đấu bồng che mặt, dĩ nhiên hai vị mỹ nhân dáng dấp khuynh thành cùng đi ra ngoài phá lệ khiến người chú ý, dọc theo đường đi liên tiếp dẫn tới người trên đường quay đầu, tuy nói các nàng có chút không tiện, nhưng che che giấu giấu cũng thật không thoải mái.
Chỉ là còn chưa đến vườn trà, Cố Khê Nghiên liền dừng bước chân, cùng Diệp Thấm Minh tầm mắt thoáng rơi trên nữ tử mặc trang phục nha hoàn đi ở phía trước.
Diệp Thấm Minh liếc mắt tiểu nha đầu, thấp giọng nói: "Yêu khí rất nặng."
Cố Khê Nghiên thần sắc hơi liễm: "Không chỉ có yêu khí, còn có một cỗ dược vị, đều là bổ khí dưỡng huyết dược liệu, xem ra chủ tử của nha hoàn này bệnh không nhẹ, vừa lộ ra tử khí."
"Cho nên, vẫn đi vườn trà, hay là đến nhìn một chút cái kia?"
Cố Khê Nghiên nhìn nàng, hơi hơi cúi người: "Đều nghe theo phu nhân an bài."
Diệp Thấm Minh bất mãn, nhéo nhéo tay nàng: "Nàng đây liền ăn định ta đúng không."
Cố Khê Nghiên chỉ là cười, hai người thong dong đi theo phía sau nha hoàn kia, đến trước một toà nhà, nhìn mặt trên Lâm phủ, Cố Khê Nghiên mở miệng nói: "Thật đúng dịp, đây là Dĩnh Châu đệ nhất trà thương, Lâm gia."
"Trực tiếp đi vào?" Diệp Thấm Minh đã nhận ra yêu khí nồng đậm từ trong phủ bốc lên, yêu quái kia tu vi không tệ. Yêu khí trộn lẫn nhân khí, xem ra có người trong phủ đang bị yêu quái hút đi sinh khí.
"Đây là nhân gian, vô duyên vô cớ tới cửa tự nhiên không ổn, trước thăm dò một chút đã."
"Đi nơi nào thăm dò?" Diệp Thấm Minh khó hiểu, còn không phải đem người đánh một trận bắt khai ra, hoặc trực tiếp xông vào bắt lấy yêu quái sao?
Cố Khê Nghiên xác thật chỉ cười không nói, lúc hai người ngồi ở khách lâu gần đó dùng điểm tâm, Diệp Thấm Minh còn không biết rõ ràng. Cố Khê Nghiên gọi tới tiểu nhị, điểm vài món ăn chiêu bài cùng một bình trà thơm.
"Ta nghe chưởng sự Trà trang nói qua, nơi này nhiều món ăn ngon, trước đã nghĩ mang nàng tới nếm thử, hôm nay vừa vặn đúng dịp."
Diệp Thấm Minh nâng má bật cười: "Nàng đây là muốn làm gì, không cùng ta xông vào bắt lấy yêu quái, hiện tại lại mang ta tới nơi này dùng điểm tâm."
Cố Khê Nghiên chỉ là cười: "Ân, hồi nữa nàng sẽ biết. Nghe nói bánh hoàng kim nơi này rất tốt ăn, nàng nếm thử."
Tiểu nhị bưng đến một khay bánh hoàng kim nóng hổi, vỏ ngoài của bánh vàng rực bắt mắt, được làm từ bột ngô, được đánh nhuyễn cùng lòng đỏ trứng, dát thành lớp mỏng quyện lại, mà nhân bánh chính là lòng đỏ trứng muối tan chảy, da bánh xốp giòn không gây ngán, bên trong lại mềm mịn vô cùng.
Cố Khê Nghiên thổi thổi cho bánh nguội bớt, liền kẹp một cái đưa đến bên miệng Diệp Thấm Minh.
Diệp Thấm Minh cắn một ngụm, vỏ bánh xốp giòn ngon miệng, vị ngô ngọt thanh vừa phải, vừa cắn đến lớp nhân tan chảy bên trong, lòng đỏ trứng muối trào ra mằn mặn thơm thơm, một chút đều không nị, thật sự là ăn ngon.
Thấy nàng cắn hai ngụm, Cố Khê Nghiên mặt mày mang cười: "Thích?"
"Ăn ngon, nàng cũng nếm thử?" Diệp Thấm Minh vừa muốn lấy đũa đi kẹp, Cố Khê Nghiên đã đem dư lại non nửa cái cắn vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm mà ăn.
Hai người sinh mỹ, ngồi ở đây dùng bữa liền dẫn tới vô số ánh mắt nhìn sang, mấy khách nhân ngồi xung quanh thấy hai nàng động tác vô cùng thân mật, nhất cử nhất động đều là phu thê tình nhân ở giữa tinh tế săn sóc, đều có chút ngốc lăng, rõ ràng cảm thấy không đúng, rồi lại cảm thấy thập phần hòa hợp cùng cảnh đẹp ý vui.
Tiểu nhị bưng trà tới, cũng nhịn không được nhìn nhiều vài lần, còn không có chuẩn bị rời đi đã nghe Cố Khê Nghiên gọi lại.
"Tiểu nhị, trong thành Lâm gia chính là xảy ra chuyện gì?"
Tiểu nhị lần đầu nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp đến bực này, trong lòng có chút khẩn trương, cuống quýt nói: "Khách quan là cùng Lâm gia quen biết?"
"Chỉ là việc buôn bán có tới lui, cho nên hỏi một chút."
"Tiểu nhân cũng không rõ lắm, chỉ nghe đồn rằng Lâm gia tiểu thư nhiễm bệnh nặng, liên tiếp nửa tháng không xuống nổi giường, Lâm gia nhiều lần dán bố cáo tìm danh y, nhưng bệnh tình Lâm tiểu thư vẫn không thấy khởi sắc. Bọn họ đều nói vị Lâm tiểu thư kia là trúng tà, thuốc và kim châm cứu không được. Nàng chỉ mới mười sáu niên hoa, thực sự đáng tiếc."
Tiểu nhị gặp qua Lâm gia tiểu thư, nàng sinh đến mong manh yếu đuối, cũng là một giai nhân xinh đẹp động lòng người, thực sự khiến người nhịn không được tiếc nuối.
"Lâm phủ còn đang tìm đại phu sao?" Diệp Thấm Minh hỏi tiếp.
Tiểu nhị gãi gãi đầu: "Hẳn là còn đang tìm, gần nhất còn thỉnh đến một vị đạo sĩ."
Cố Khê Nghiên gật gật đầu: "Đa tạ."
Tiểu nhị liên tục xua tay, cười nói: "Nhị vị khách quan thong thả dùng, có yêu cầu kêu tiểu nhân."
Đợi tiểu nhị lui xuống, Diệp Thấm Minh mới khẽ cười nhìn Cố Khê Nghiên: "Nàng đây là muốn chuyển nghề làm lang trung?" Diệp Thấm Minh cười nói.
Cố Khê Nghiên nheo nheo mắt: "Đi xem bệnh kiếm chút bạc, bằng không nuôi không nổi tức phụ."
Diệp Thấm Minh sửng sốt, ngay sau đó lẩm bẩm: "Ta khi nào muốn nàng dưỡng, ta ăn rất nhiều sao?" Nói xong kẹp lấy cái bánh cuối cùng trong mâm bỏ vào miệng.
"Không nhiều lắm, còn có thể ăn thêm một khay bánh. Không phải nàng muốn ta dưỡng, là ta muốn dưỡng nàng, ăn no, chúng ta đi một chuyến, được không?" Đối với Diệp Thấm Minh, Cố Khê Nghiên càng mười phần kiên nhẫn, mềm giọng nói.
Diệp Thấm Minh nghe vậy mới coi như thôi, đôi khi chỉ là muốn hướng Cố Khê Nghiên làm nũng một chút, cũng chưa từng thực sự oán trách nàng.
Cơm nước xong, Cố Khê Nghiên nắm tay Diệp Thấm Minh hướng Lâm phủ mà đi. Nhìn Lâm phủ bảng hiệu, Diệp Thấm Minh ngón tay nhẹ phất, ngoài cửa liền vang lên ba tiếng gõ.
Hạ nhân thấy ngoài cửa là hai vị mỹ nhân, lập tức sửng sốt, liền nói năng lắp bắp: "Hai vị cô nương đây là?"
"Nghe nói quý phủ tiểu thư bệnh nặng, tại hạ muốn đến thử một lần."
Hạ nhân nghe xong sắc mặt hơi hơi đổi: "Cô nương, việc xem bệnh không thể tuỳ tiện nói đùa, lão gia nhà ta đã rất khổ sở rồi."
"Tiểu ca không cần hiểu lầm, tại hạ là tới giúp tiểu thư nhà các ngươi chữa bệnh."
"Nhiều vị danh y đến cũng đều vô phương cứu chữa, nhị vị cô nương còn trẻ tuổi như vậy, trước vẫn là trở về đi." Nói xong, hắn chuẩn bị đóng cửa.
Cố Khê Nghiên cũng không tức giận: "Tiểu thư nhà ngươi bệnh không phải thuốc và kim châm cứu chữa được, là có yêu vật quấy phá."
"Ngài đã là người thứ mười nói câu này."
Diệp Thấm Minh liếc nhìn Cố Khê Nghiên, bật cười nói: "Hắn xem nàng là mấy tên đạo sĩ lừa gạt kia."
Nói xong nàng cười đến càng thêm vui vẻ, tam giới tôn thần bị phàm nhân nhìn thành đạo sĩ dỏm, thật là thú vị.
Cố Khê Nghiên điểm một cái lên trán nàng: "Không phải ta, là chúng ta."
Xoay người nhìn gia đinh, Cố Khê Nghiên tiếp tục nói: "Ngươi bảy ngày trước bị thương ở eo, miệng vết thương sâu cạn ba tấc, đổ máu không ít. Hiện giờ đã khép lại, nhưng vẫn thường thường đau nhức, ban đêm trời trở lạnh, ngươi còn cần lưu ý, thương ở bên trong."
Gia đinh sau khi nghe xong, che che eo lại, sắc mặt không thể tin nổi.
Diệp Thấm Minh không nghĩ nhiều lãng phí thời gian: "Chúng ta không thiếu tiền tài, chỉ là tình cờ đi nhìn thấy nha hoàn Lâm phủ các ngươi, phát giác trên người nha đầu kia nhiễm yêu khí, cho nên mới đến. Nếu ngươi không tin, bỏ lỡ cơ hội cứu tiểu thư nhà mình, cùng chúng ta cũng không tổn thất."
Dứt lời liền chuẩn bị mang theo Cố Khê Nghiên rời đi, mới vừa xoay người, phía sau gia đinh liền vội vàng gọi lại.
"Nhị vị chậm đã, mời theo tiểu nhân vào phủ."
Diệp Thấm Minh nhìn Cố Khê Nghiên, hơi hơi mỉm cười, phàm nhân a, thật là phiền toái.
-------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đổi mới. Tân văn mỹ thực làm ruộng tồn cảo sẽ thực ngọt, ha ha