Editor: Bèo
Khương Nại giống như cô bé câm xinh đẹp, yên tĩnh ngồi uống nước không ngừng. Đối diện với câu hỏi của Tạ Lan Thâm cô cũng chỉ đành nâng mắt lên, cách một chiếc bàn mà nhìn anh.
Một người đàn ông vốn đã quen nhìn thấu lòng người như Tạ Lan Thâm cũng nhất thời không nhìn ra được sự thay đổi trong suy nghĩ của cô sau khi trải qua một màn kiều diễm đêm qua.
Qua hồi lâu, bữa sáng đã được dọn lên trước mặt.
Khương Nại uống nước xong, không biết thế nào 'khụ' một tiếng.
Ngay lập tức thu hút ánh mắt của Tạ Lan Thâm. Anh bưng lên bát đĩa sứ trắng, quan sát từng biểu cảm rất nhỏ của Khương Nại: "Không thoải mái sao?"
Khương Nại lắc đầu nhìn vào tròng mắt đen sâu của anh.
Cổ họng nhẹ nhàng nuốt xuống, nhưng vẫn không mở miệng.
Sự nhẫn nại của Tạ Lan Thâm dường như đã đến giới hạn. Bên ngoài Khương Nại là người của công chúng, vì vậy cho dù trong nhà hàng không có nhiều người thì tốt nhất hai người vẫn nên giữ khoảng cách. Vậy mà cô cứ ba lần bảy lượt không lên tiếng khiến anh nhíu mày chốc lát, sau đó đứng dậy bình tĩnh như thường, đến ngồi phía đối diện.
Lúc Khương Nại còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay dài của anh đã ôm lấy eo cô.
Bên tai, anh cố sức đè giọng xuống thấp nhất, không để người xung quanh nghe thấy: "Vì sao không nói chuyện với anh? Em đau chỗ nào sao?"
Đêm hôm qua, trừ lần đầu tiên phải trải qua đau đớn một chút thì cả quá trình cô đều ngoan ngoãn phối hợp, không hề có chút nào không tình nguyện.
Tầm mắt của Tạ Lan Thâm dọc theo cổ trắng ngần của cô đi xuống tới eo nhỏ thon gọn, rất nhanh lại quay trở về khuôn mặt cô: "Là xấu hổ ngại nói ra hay là không muốn để ý đến anh?"
Đôi mắt đen trong mắt đều phản chiếu hình bóng của anh, làm sao lại không muốn để ý anh được chứ.
Dưới tình huống bị ép hỏi, ngón tay cô mới chỉ vào cổ họng mình.
Theo đó ngón tay của Tạ Lan Thâm cũng dán lên cổ cô, cọ sát da thịt cực kỳ nhẵn nhụi trên đó: "Hử?"
Khương Nại cố sức 'khụ' một tiếng, cổ họng chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn kỳ cục.
Đều tại đêm qua, quá nửa thời gian là cô thở gấp. Sáng nay tỉnh lại đã phát hiện không phát được ra tiếng nữa.
Muốn uống nước, uống hết cốc này tới cốc khác vẫn không thể bình thường trở lại.
Tạ Lan Thâm nghiền ngẫm vài giây, rất nhanh đã phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Cổ họng rất đau sao?"
Khương Nại gật đầu, sau đó dùng ngón tay viết vài chữ lên lòng bàn tay anh.
Tạ Lan Thâm chậm rãi cầm lấy đầu ngón tay trắng nõn kia. Bên dưới làn da là nhiệt độ cơ thể của cô, ấm áp và mát mẻ mang theo một chút mềm mại, anh thì thào: "Ăn một chút trước đã".
Khương Nại nghe lời anh, chầm chậm nhai nuốt hết nửa bát cháo. Cổ họng không khỏe cũng không có khẩu vị gì.
Mười lăm phút sau.
Tạ Lan Thâm đưa cô trở lại phòng, vẫn chưa đến thời gian trả phòng. Tấm cửa kính thủy tinh phía ban công mở một nửa, gió theo đó thổi tới. Rất nhanh cửa kính cũng bị người đàn ông đóng lại, ngay cả tấm rèm cũng được kéo vào cẩn thận.
Khương Nại đi rót nước, không lâu sau nghe thấy bước chân vọng lại.
Sau khi nhấp một ngụm nước, cổ tay mảnh dẻ đã bị Tạ Lan Thâm nắm lấy, cả người bị kéo tới nhà vệ sinh.
"Anh xem nào".
Cánh tay Tạ Lan Thâm dùng sức ôm cô đến bồn rửa tay, vừa hay hai người có thể mặt đối mặt với nhau.
Anh kéo xuống chiếc khóa trên áo nhung của cô, không gian quá kín khiến cho Khương Nại theo bản năng có cảm giác căng thẳng. Ngón tay cô hơi run rẩy, khăng khăng níu lấy một góc âu phục của anh. Không đến mấy giây sau quần áo đã cởi bớt được một nửa.
Chiếc gương sạch sẽ trong suốt kia hiện rõ tấm lưng cùng đường cong tinh tế của Khương Nại. Phía trên chằng chịt những dấu hôn và vết tích để lại. Trên da thịt trắng như tuyết đều là dấu răng và dấu tích bàn tay nhào nặn của đàn ông. Mấy vết đỏ đỏ nhàn nhạt từ cổ vẫn còn kéo dài xuống tận eo nhỏ.
Ban nãy Khương Nại viết mấy chữ trong lòng bàn tay anh, là nói thân thể rất đau, không chỗ nào không đau.
Sự buông thả tối hôm qua khiến cô sáng nay tỉnh lại đều cảm nhận được cái giá của nó. Cũng biết được tình yêu của Tạ Lan Thâm, là những dấu tích đã để lại kia.
Dấu hôn, dấu răng, vệt xanh tím ứ đọng trên da thịt.
Và cả sự dịu dàng của anh hiện tại.
Tầm mắt của Tạ Lan Thâm dán trên từng tấc da thịt cô, khó giấu một chút đau lòng. Vui sướng tiêu hồn đêm qua cũng không đền bù lại được một tiếng đau này của cô.
Anh chạm vào lớp da trên ngón tay cô vài giây, ôm lấy cô không dám tiếp tục đụng nữa: "Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý"
Khương Nại thấy rõ cảm xúc phức tạp trong mắt anh. Cổ họng không thể phát ra tiếng đành phải nâng tay lên, độ cao này có thể vuốt ve tóc của anh.
Lúc Tạ Lan Thâm tiến vào cô cũng không khó chịu như vậy. Chỉ là thời gian qua càng lâu cô mới cảm thấy đau.
Chính là loại đau đớn trực tiếp thâm nhập vào linh hồn. Ngay cả khi cô mê man cùng anh lăn lộn cả một đêm cũng sớm không phân biệt rõ là đau đớn nhiều hơn một chút hay là tình yêu trong lòng lại nồng đậm thêm mấy phần.
Ôm như vậy một lát, Tạ Lan Thâm mặc lại quần áo cho cô, môi mỏng khẽ nói: "Anh đưa em đi bệnh viện khám".
Khương Nại ngây người, tới lúc bị anh ôm từ bồn rửa tay xuống mới hơi ngọ nguậy một chút.
Loại chuyện này đi bệnh viện làm gì chứ?
Đến lúc đó bác sĩ nhìn thấy vết tích trên người thì làm sao mà giải thích đây?
"Em không"
Khương Nại cố hết sức thốt ra được hai chữ, đầu ngón tay níu chặt cổ áo sơ mi của anh đã trắng bệch.
Tạ Lan Thâm nhìn sâu vào con ngươi đen láy trong trẻo của cô, rất nhanh chóng đã hiểu được ý nghĩ của cô. Đôi mày anh nhíu chặt nhưng giọng nói lại nhỏ nhẹ dịu dàng nói cho cô hiểu: "Em cứ chịu đau như vậy thì bản thân sẽ thấy khó chịu. Đi bệnh viện kiểm tra, kê chút thuốc sẽ nhanh khỏi hơn".
Đừng nhìn Tạ Lan Thâm vẫn luôn dùng hết sức thu lại bản năng cường thế của kẻ mạnh, thực chất bên trong vẫn là muốn người khác thuận theo ý anh.
Bất kể chuyện gì Khương Nại cũng ngoan ngoãn nghe theo anh. Chỉ duy nhất chuyện đi bệnh viện này cô không thể thỏa hiệp, tiếp tục lắc đầu miễn cưỡng khiến cho hai tròng mắt đen kịt như bị một màn sương mỏng bao phủ, vô cùng đáng thương: "Ngủ một giấc là khỏe rồi".
Ngay cả mấy chữ này phát ra cũng khàn đặc không nghe được rõ ràng.
Tạ Lan Thâm không đồng ý, bàn tay vuốt ve hai má cô, ánh mắt trầm xuống.
Khương Nại cho dù có nằm mơ cũng không nghĩ đến, sau khi gặp lại còn phát sinh quan hệ thân mật cùng với Tạ Lan Thâm, đây là lần đầu tiên cô giận dỗi.
(Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung)
Trên đường đi, hiếm khi thấy cô tức giận, vành tai đã đỏ lên.
Tạ Lan Thâm ngồi bên cạnh, nắm tay cô không buông, đích thân gọi điện thoại hẹn bác sĩ chủ trị cá nhân. Trong lời nói, từng câu từng chữ đều khiến cho Khương Nại mất hết mặt mũi. Lòng cô thầm nghĩ, e là cô chính là người đầu tiên ngày đầu nếm trải mùi vị tình ái ngày hôm sau thân thể đã hỏng tới mức phải tới bệnh viện.
Trong phòng khám bệnh, trừ một bác sĩ nữ thì chỉ có một y tá ở lại.
Khương Nại ngồi trên mép giường, ngăn cách bởi một tấm rèm màu trắng. Tình cảnh bên ngoài như thế nào cô cũng không biết. Cô chậm rãi cởi bỏ quần áo, lộ ra da thịt cho bác sĩ xem một chút.
Cổ họng không thể nói chuyện, cô dùng bút để viết, tự nhận là ngã bị thương.
Mặc dù có điểm giấu đầu lòi đuôi nhưng cũng may bác sĩ không lật tẩy gì chỉ cười hiền hậu, để cô đi kiểm tra thân thể một lần.
Từ đầu đến cuối Tạ Lan Thâm đều ở bên cạnh. Anh mặc áo măng tô màu đen, vừa đứng đó đã khiến không khí xung quanh trở nên khó mà nắm bắt. Rõ ràng hung thủ là anh, vậy mà anh lại chẳng có chút nào hoang mang, so với căn dặn của bác sĩ thì anh hỏi còn kỹ càng hơn. Bao gồm cả việc chân cô một ngày thì bôi thuốc mấy lần.
Khương Nại nghe thấy thì mặt đỏ tía tai, dứt khoát nhìn về cửa sổ không thèm để ý đến anh.
Đợi phòng bệnh dần không còn người, cửa cũng bị đóng lại, thân hình cao vợi của Tạ Lan Thâm đứng trước cửa sổ, ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào, rọi lên điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay anh, màn khói trắng từ từ bay lên.
Anh rất ít khi hút thuốc khiến Khương Nại thấy rất ngạc nhiên.
Nhưng mà Tạ Lan Thâm cũng chỉ hút vài hơi đã dùng ngón tay dụi tắt, cất bước tiến lại gần cô.
Khương Nại ngồi im bất động, khuôn mặt đẹp đẽ tinh tế của anh đã áp lại gần cô, tìm kiếm đôi môi cô.
Cảm giác rất nhẹ nhàng khiến cho Khương Nại cảm nhận được sự thương tiếc của anh. Mùi thuốc lá rất nhạt mang theo một chút hơi nóng rất dễ ngửi.
Cô vẫn còn tức giận, cũng không thể biểu hiện sự mê luyến của mình với anh. Cô vừa định đưa tay đẩy anh đã bị bàn tay anh kìm lại, dùng một chút sức lực không cho cô vùng vẫy.
Khương Nại chỉ có thể run rẩy hai hàng mi. Bộ dạng này khiến người khác không kìm được mà mềm lòng.
Tạ Lan Thâm dùng loại phương thức hoàn toàn nắm giữ trong tay này mà hôn cô tới gần mười phút.
Tới khi hô hấp trở loạn anh mới ngẩng đầu, con ngươi rất trầm nhìn Khương Nại muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy bản thân dù nói gì thì cũng đã dày vò cô thành thế này rồi. Anh im lặng một lúc, cuối cùng ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ hai gò má ửng đỏ của cô, thấp giọng nói: "Chỉ thở gấp cũng khiến giọng nói trở nên như vậy. Rốt cuộc là em lợi hại hay là anh lợi hại?"
Vẫn còn ở bệnh viện mà nói cái này,
Cảm xúc của Khương Nại vất vả lắm mới được anh an ủi một chút, lại tức giận rồi.
Có lẽ do đã trải qua chuyện thân mật nhất nên cô cùng anh ở một chỗ so với trước kia cũng thoải mái hơn rất nhiều. Khương Nại nhịn xuống sự xấu hổ đẩy vai anh. Âm thanh không phát ra được nhưng lại biểu hiện một bộ dạng cảm xúc từ chối.
Tạ Lan Thâm cong môi cười, ôm cô vào lòng, cố ý ép giọng xuống nói bên tai cô: "Đừng giận anh nữa. Đưa em đi bệnh viện khám anh cũng bị bác sĩ hiểu lầm rất nghiêm trọng đấy".
Khương Nại rướn mắt nhìn anh, thầm nghĩ vì sao anh lại bị hiểu lầm được chứ.
Tạ Lan Thâm ban đầu còn không nói, cho đến khi lại bị cô đẩy ra.
"Bác sĩ dặn dò anh, lần sau chuyện phòng the nên truyền thống một chút...."
Mấy chữ cuối cùng giống như ma sát vào lỗ tai Khương Nại. Tiếng nói cực thấp nhưng từng chữ lại khiến cho mặt cô như muốn bị thiêu cháy, mạnh mẽ cắn một cái.
Tạ Lan Thâm cười như không cười hỏi cô: "Đêm qua anh cũng không có đụng vào chỗ này của em".
Nói xong, ngón tay dài hướng về phía môi và cổ họng cô, nhẹ nhàng một chút, từng tấc da thịt kia giống như cũng bị bỏng vậy.
Khương Nại không ngờ sẽ khiến bác sĩ hiểu nhầm đến thế, đôi mắt vội vàng nhìn anh, khẽ hỏi: "Vậy anh đã giải thích chưa?"
Tạ Lan Thâm đọc hiểu được ánh mắt cô, đem theo ý không ngại gian khổ mà nói: "Chuyện này làm sao mà giải thích? Anh chỉ đành chịu đựng thôi".
Khương Nại: "... ..."
Đôi khi sự xấu xa của đàn ông đều thể hiện ra sau khi lên giường.
Chẳng trách đàn ông như Tạ Lan Thâm cũng không ngoại lệ.
Câu nói ngày khiến từ lúc rời bệnh viện Khương Nại đều không dám ngẩng đầu nhìn bác sĩ.
Trước khi đi, bác sĩ còn tìm cô xin ký tên, ở chỗ riêng tư bí mật nói: "Con gái tôi rất thích cô. Yên tâm đi, cuộc sống tình cảm của cô tôi sẽ giữ bí mật".
Khương Nại đỏ mặt ký tên cho bác sĩ. Tia sáng nơi khóe mắt ánh lên nhìn người đàn ông bên cạnh, dùng chân đá anh một cái.
Đều tại anh.
Tạ Lan Thâm bị đá một cái đôi mày nhảy lên, ánh mắt nhìn cô rất có ý nghĩ sâu xa.
...
Bọn họ lấy một túi thuốc lớn từ bệnh viện, cổ họng của Khương Nại ít nhất bốn năm ngày không thể nói chuyện.
Lúc ở Tứ Thành chỉ có thể đi cùng Tạ Lan Thâm.
Trước khi lên xe, cô đã quy ước với Tạ Lan Thâm, không cho tiết lộ với thư ký hay bất cứ người nào khác cổ họng của cô bị làm sao.
Chính là sợ anh khơi dậy ý thích trêu ghẹo cô nên lấy chuyện này để tìm niềm vui.
Tạ Lan Thâm nghiêng mắt nhìn cô rất lâu, cánh tay ôm cô lại gần, trao nụ hôn cực sâu, muốn sâu đến tận cổ họng.
Hô hấp của Khương Nại không thông, khẽ hé môi hít thở, thậm chí còn có một loại cảm giác cùng anh làm chuyện xấu một lần nữa.
"Mấy ngày này anh sẽ không đụng vào em, đừng sợ".
Câu nói này cũng có thể lý giải thành sau này ngày ngày anh đều muốn đụng vào cô, dây dưa với cô.
Thời gian trước anh trai giới dưỡng tính không hề có phụ nữ bên mình.
Bây giờ phá giới rồi, chỉ muốn Khương Nại.
Là từ một sự cực đoan này chuyển sang một sự cực đoan khác.
---------
Truyện được cập nhật nhanh trên