Editor: Bèo
Căn hộ của Khương Nại tách biệt khỏi trung tâm náo nhiệt phồn hoa của Thân Thành, cô mua nơi này hai năm trước.
Bởi vì chủ yếu ở lại đoàn phim nên cô rất ít khi ở nhà. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng thuê người đến quét dọn vệ sinh thì căn phòng gần như mới. Cửa sổ lớn treo bức rèm màu xanh đậm rủ xuống quét đất.
Tựa vào bức tường trong phòng khách là một bộ sô pha màu trắng đục và một chiếc đèn đứng. Góc tường còn bài trí một giá sách bằng gỗ, bên trong sắp xếp rất gọn gàng, phần lớn đều là những bộ sách về diễn xuất.
Trước khi mở cửa bước vào, Khương Nại còn lo lắng liệu căn phòng có bụi bặm hay không.
May thay khi nhìn vào bên trong thì căn phòng tuy rằng không đến mức là không có hạt bụi nào nhưng cơ bản cũng coi như sạch sẽ.
"Đã lâu không về đây ở, anh ngồi đi, em thu dọn một chút".
Khương Nại rót cho Tạ Lan Thâm một cốc nước, sắn tay áo lên thu dọn đơn giản phòng khách để anh ngồi xuống sô pha, lôi ra chiếc điều khiển tivi từ lâu không sử dụng đến.
Đây là lần đầu tiên Tạ Lan Thâm đến nơi ở của cô, ánh mắt đảo quanh một vòng, từng ngóc ngách đều lưu lại dấu vết cuộc sống của cô.
Thấy Khương Nại đã thu dọn xong, anh cởi nút áo khoác hỏi cô: "Có cần anh giúp gì không?"
Khương Nại nào nỡ để anh phải mó máy chân tay, khóe môi cong lên cười: "Anh biết làm gì nào?"
Sắc mặt Tạ Lan Thâm không hề thay đổi nói: "Tùy em sai bảo".
Cuối cùng Khương Nại giao cho anh đi siêu thị mua đồ. Con phố dưới tòa nhà có một cửa tiệm, đi bộ chừng năm sáu phút là tới.
Cô lấy tấm giấy trắng trong tủ ra, nhanh chóng viết những thứ cần mua đưa cho anh.
Tạ Lan Thâm nhìn qua rồi nhét nó vào túi áo khoác, ra ngoài làm nhiệm vụ.
Nhân lúc này Khương Nại đã dọn dẹp sạch sẽ nhà vệ sinh, thay một bộ chăn đệm sạch sẽ, đầu gối nửa quỳ trên mặt đất ghé vào mép giường. Mười đầu ngón tay liên tục miết phẳng bốn góc, không biết vì sao lại dừng lại.
Cô ngẩng đầu đưa mắt nhìn xung quanh phòng ngủ. Ban đầu cô mua căn hộ này thuần túy chỉ là muốn có một chỗ ổn định cuộc sống ở Thân Thành, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Tạ Lan Thâm sẽ ở lại đây.
Bây giờ nghĩ một chút liền cảm thấy trong tim trào dâng một cảm giác hạnh phúc không quá chân thực, khiến cô cúi đầu cười khúc khích thật lâu.
Căn phòng ngoại trừ vương chút bụi bặm vì lâu không có người ở thì những đồ dùng khác đều không bị động tới. Hai mươi phút sau Tạ Lan Thâm mua đồ xong trở về. Khương Nại gần như đã dọn dẹp đâu vào đấy, đang cầm khăn bông lau bàn.
Nghe thấy tiếng chuông cửa cô vội vã đi mở.
Tạ Lan Thâm xách hai túi lớn, cả người mặc ân phục đứng ở hành lang, so với anh của thường ngày thì hoàn toàn khác biệt.
Khương Nại thầm nghĩ đúng là vất vả cho anh, lật đật nhường lối đi vào: "Nhiều như vậy ạ?"
Danh sách cô viết có một chút đồng dùng sinh hoạt, bây giờ cô nghi ngờ hình như anh đem cả siêu thị về đây.
Tạ Lan Thâm đi vào, hỏi cô: "Để ở đâu?"
"Để phòng bếp đi".
Khương Nại đi vào cùng anh, nhìn những đồ dùng trong túi, không chỉ có trái cây tươi mà còn có một bó hoa màu hồng nhạt, trông có vẻ rất trang nhã.
"Anh thấy hoa trên bàn đã héo rồi".
Tạ Lan Thâm tiện đường tới tiệm họa, ngữ điệu rất nhẹ nhàng.
Khương Nại rất thích, lấy bó hoa màu hồng nhạt cắm vào chiếc bình thủy tinh.
Nhìn cô bận tới bận lui như vậy, Tạ Lan Thâm cũng thỉnh thoảng đưa tay trợ giúp, bước chân theo lẽo đẽo theo cô chỉ cách chừng một gang tay, tán gẫu tối nay ăn gì.
Khương Nại tình cờ quay người lại, chủ động kiễng mũi chân hôn mấy cái lên sườn mặt anh: "Nấu cho anh bí kho tàu nhé".
Tạ Lan Thâm gật đầu, cô nấu món gì cho anh thì anh liền ăn món đó.
Đến hoàng hôn, sắc trời ngoài cửa sổ dần tối sầm xuống.
Khương Nại muốn nấu cơm nên không muốn anh cứ quanh quẩn trong bếp, dù sao thì mùi dầu mỡ cũng nhiều. Cô nhẹ giọng dỗ anh: "Anh ra sô pha xem tivi đi".
Tạ Lan Thâm chỉ đành làm theo, lộ ra trăm kiểu buồn chán đi đến phòng khách. Anh tiện tay mở tivi đúng lúc đang phát sóng một chương trình giải trí hài hước. Thế nhưng anh cũng chẳng hứng thú chuyển tầm mắt của mình đi nơi khác. Bóng dáng cao thẳng đứng trước giá sách, ngón tay thon dài thờ ơ lật giở từng bộ sách.
Mấy cuốn sách trên này Khương Nại đều đã đọc vô số lần, còn có những ghi chú mà cô để lại.
Tạ Lan Thâm lật xong thì lấy một cuốn tạp chí về tài chính trong giá sách. Tạ Lan Thâm dừng lại một lúc, có thêm hứng thú đọc từng chữ mà phóng viên kinh tế viết về mình. Tầm mắt dừng lại ở một hàng chữ nho nhỏ, là một dòng chữ màu đỏ mà Khương Nại viết thêm vào: "Sai bét! Tạ Lan Thâm là cung Thiên Bình, không phải tuổi mà là tuổi".
Cuốn tạp chí này được lên kệ vào năm trước, là một tờ báo chuyên ngành nổi tiếng. Trong đó có một bài báo chuyên đề về chủ nhân của Tạ gia.
Tạ Lan Thâm xưa nay vẫn ít xuất đầu lộ diện bên ngoài đến nỗi nhà báo cũng viết sai tuổi của anh. Lúc đó Khương Nại mua được tờ tạp chí này coi như báu vật, vừa về nhà mở ra mới phát hiện nhà báo viết lung tung tuổi tác của anh. Cô vừa xem vừa dựa vào trí nhớ của mình mà sửa lại cho đúng, không nỡ vứt nó đi.
Cuốn tạp chí ở trong giá sách cũng đã hơn một năm, dù thế nào cũng không nghĩ rằng có một ngày Tạ Lan Thâm sẽ đọc đến nó.
Trong phòng bếp, Khương Nại đã nấu một bữa cơm ba món rau một món canh đơn giản. Sau khi đặt đồ ăn lên bàn cô mới đi gọi Tạ Lan Thâm ăn cơm, nhìn thấy anh ngồi trên sô pha xem một cuốn sách.
"Ăn cơm thôi. Anh đọc hiểu sách của em không?"
Khương Nại khẽ cưỡi, cho rằng anh đang xem sách về diễn xuất của cô.
Ngón tay của Tạ Lan Thâm đặt trên mép trang sách, khóe miệng anh khẽ rung rung tự như đang cười dưới ánh đèn vàng ấm áp: "Hiểu một chút".
Khương Nại không hề suy nghĩ đi tới, đưa tay muốn lấy lại cuốn sách. Chẳng ngờ lúc nhìn thấy bàn tay đẹp đẽ như ngọc của anh đang cầm cái gì thì hai má đột nhiên nóng bừng, cho dù cô giả bộ không nhìn thấy thì cũng đã muộn.
Nếu như nói sự yêu thích của cô đối với anh là sự rung động tận đáy lòng nhưng lại không dám nói ra thì những dòng chữ trên cuốn tạp chí kia đã thể hiện rõ ràng tình ý của cô đối với anh.
Khương Nại nhìn thấy đáy mắt Tạ Lan Thâm ngập tràn sự vui vẻ mới thì thầm một câu: "Có gì đáng cười đâu".
Tạ Lan Thâm đặt cuốn tạp chí xuống, khớp ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đầu gối nói: "Ngồi lại đây".
Khương Nại vừa nhìn ánh mắt anh liền biết anh muốn hôn cô thế nên càng cố ý đi vào phòng ăn.
Cô mới không thèm ấy.
Bữa ăn tối này, tài nghệ nấu ăn của Khương Nại coi như tạm được.
Lúc ăn tối, ánh mắt của Tạ Lan Thâm vẫn luôn như có như không đặt trên người cô.
Khương Nại bị nhìn chằm chằm, hai má vẫn nóng bừng không chịu hạ nhiệt. Đợi ăn no bảy phần cô chủ động đề nghị: "Chúng ta xuống lầu tản bộ nhé".
Nào ngờ Tạ Lan Thâm lại không muốn đi, thân thể ngồi lười biếng trên ghế sô pha lật tạp chí xem.
"... ..."
Khương Nại đi đành đem bát đĩa vào phòng bếp rửa sạch sẽ. Mười phút sau pha một ly trà cho anh uống.
Vừa đặt trà lên bàn cô đã nghe thấy anh nói rất bình thản: "Không đi tắm rửa nghỉ ngơi à?"
Cô sững người một lúc rồi nhìn lên đồng hồ treo tường: giờ phút.
--------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên