Editor: Tuan bee
Beta: Bèo
Nhà hàng nằm ở vị trí lân cận, không biết có phải do Bùi Tứ cố ý lựa chọn hay không.
Khương Nại quay về khách sạn tắm rửa sau khi kết thúc hoạt động thương vụ ban ngày. Cô không vội đến buổi hẹn.
Cô cẩn thận sấy khô mái tóc dài đen nhánh, buông xõa tự nhiên bên vai. Khương Nại không trang điểm, chỉ mặc một chiếc váy len đơn giản, khoác chiếc áo màu đỏ hạnh nhân rồi ra ngoài.
Ngoài trời mưa phùn nhẹ giăng, cơn gió đưa đẩy trong không khí mang theo chút se lạnh đầu xuân.
h tối, đúng lúc thành phố lên đèn, Khương Nại đến một nhà hàng sang trọng kiểu Pháp. Bước vào trong, đầu tiên cô nhìn một lượt xung quanh nhà hàng, nhanh chóng chú ý đến người đàn ông ngồi bên chiếc bàn cạnh bức tranh tường.
Cô không quen biết Bùi Tứ, nhưng bản năng mách bảo cô người đàn ông đeo gọng kính vàng có vẻ tri thức kia chính là anh ta.
Gần như ánh mắt của đối phương cũng đổ về phía cô vào cùng một thời điểm. Anh ta khẽ gật đầu với cô, đó cũng chính là một lời khẳng định suy đoán của Khương Nại.
Khương Nại từ từ bước đến, tâm trạng rất bình thản.
Bùi Tứ đứng dậy, lịch thiệp kéo ghế giúp cô. Lúc anh ta cười, ánh mắt hoa đầu rất đẹp mắt: "Cô Khương, cô đến rồi".
Anh ta không nói bất cứ điều gì trong tin nhắn, chỉ gửi thời gian và địa điểm của nhà hàng.
Thế nhưng đến giờ anh ta vẫn vô cùng chắc chắn tối nay Khương Nại sẽ xuất hiện.
Bất kể là chuyện gì liên quan đến Tạ Lan Thâm, Khương Nại không thể không để ý. Cô ngồi xuống, không định vòng vo mà nói thẳng với anh ta: "Anh tìm tôi có việc gì?"
Bùi Tứ không vội vã mà gọi phụ vụ đến, đôi tay sạch sẽ đưa thực đơn sang cho cô: "Gọi đồ ăn trước đã".
Khương Nại không đói lắm nên chỉ gọi một phần súp kem nấm. Ngước mắt nhìn lên, cô vẫn đang chú ý đến Bùi Tứ.
Phải nói rằng nếu như khí chất của Tạ Lan Thâm là kiểu hướng nội thâm trầm thì toàn thân Bùi Tứ lại toát ra khí chất ôn hòa vô hại. Cử chỉ tự nhiên, điềm tĩnh khiến người khác không cảm thấy anh ta là một thương nhân tính toán danh lợi. Ngược lại, Bùi Tứ trông giống như một giáo sư trẻ tuổi được yêu mến trong trường đại học.
Một người đàn ông như vậy, nếu như chỉ nhìn bề ngoài mà không biết rõ sự tình thì thực sự không nhìn ra trong hôn nhân anh ta lại có thể cưỡng bức vợ.
"Món cá tuyết của nhà hàng này có vẻ rất được, lấy cho cô một phần nhé?"
Bùi Tứ gọi món xong, yêu cầu phục vụ lấy cho anh ta một ly nước lọc, không có ý định uống rượu.
Khương Nại lắc đầu, chỉ một chén súp là đủ.
Bùi Tứ khép thực đơn lại, giọng điệu bình thản: "Nếu mà Tịch Tịch đến, theo tính cách của cô ấy, chắc hẳn cô ấy sẽ muốn gọi tất cả các món đặc trưng của nhà hàng". Gọi xong rồi, cô chỉ ăn thử một miếng, thức ăn thừa còn lại sẽ đều do anh ta giải quyết.
Khương Nại thấy anh ta nhắc tới Tạ Lan Tịch mà không hề mảy may một chút khó chịu sau khi bị bại lộ chuyện nɠɵạı ŧìиɦ.
Với thân phận của cô, tuy cô không có bất cứ lập trường hay tư cách gì để can dự vào chuyện này nhưng vẫn cực kỳ phản cảm cái thái độ như không có chuyện gì của Bùi Tứ.
"Gần đây Bùi tổng bận chuyện gì?"
Khương Nại cũng gọi phục vụ mang cho một ly nước lọc, nhấp môi nhuận họng, ngữ khí bình tĩnh: "Có lẽ rất bận, dù sao thì cứ mở mấy tờ báo kinh tế ra là thấy anh".
Bùi Tứ nghe thấy sự chế giễu trong lời nói của cô, nụ cười nhẹ nhàng ở khóe miệng vẫn không thay đổi: "Đã để cô Khương chê cười".
Khương Nại ngừng nói, thực ra kiểu đàn ông như Bùi Tứ mới là kiểu khó chung đụng nhất.
Bất kể bạn nói cái gì, chế giễu hay châm chọc anh ta... tất cả đều không thể thành công một cách dễ dàng.
Căn bản Bùi Tứ những đánh giá bên ngoài, thái độ của anh ta vẫn không hề lo lắng. Bữa tối được phục vụ, anh ta để Khương Nại ăn trước.
Còn lý do vì sao, sau đó Khương Nại nhanh chóng nghe thấy lời nói ra vẻ hết sức quan tâm của anh ta: "Nếu bây giờ cô Khương không ăn, sợ là chút nữa cô sẽ không có tâm trạng ăn đâu".
"..."
Dưới ánh sáng của đèn vàng ấm áp hắt trên đỉnh đầu, Bùi Tứ từ tốn dùng bữa, tốc độ không gấp gáp. Anh ta có đủ sự kiên nhẫn để tiêu tốn thời gian ở đây.
Khoảng hai mươi phút sau, một chén súp kem nấm đã được giải quyết xong. Khương Nại rũ mắt lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe miệng. Bùi Tứ ngồi phía đối diện cũng đặt dao dĩa xuống. Anh ta cũng không cần rào trước đón sau, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi cô: "Cô Khương và Tạ Lan Thâm quen biết cũng được năm rồi nhỉ?"
Khương Nại ngẩng đầu lên nhìn anh ta, thầm nghĩ đã năm tháng rồi.
Bùi Tứ tỉ mỉ xếp khăn giấy thật đẹp, đồng thời hỏi cô : "Cô chưa từng nghĩ vì sao Tạ Lan Thâm lại nhắm trúng cô hay sao?"
(Truyện được edit bởi Diễm sắc cung).
Anh ta mang theo ý tứ sâu xa khi dùng từ "nhắm trúng" với Khương Nại.
Sắc mặt của Khương Nại biểu lộ rất bình thản, rất lâu sau cô mới hỏi một câu: "Tại sao?"
Bùi Tứ chưa trả lời câu hỏi đó, không nhanh không chậm nói: "Nơi ngày đêm tranh giành quyền lực như Tạ gia rất dễ sinh ra những tội phạm tâm thần cực đoan. Trong những năm tháng tiếp quản gia tộc, tuy đã gia tăng các loại thuốc điều trị nhưng anh ấy vẫn không thể khống chế chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng. Cho dù anh ấy có cố giả vờ như một người bình thường, muốn có cảm xúc như người bình thường nhưng áp lực tinh thần mỗi ngày vẫn không hề thuyên giảm".
Vào lúc ánh sáng cuối cùng trong sinh mệnh của Tạ Lan Thâm chuẩn bị dập tắt, không ai ngờ được anh sẽ tình cờ xem được một đoạn video Khương Nại tham gia cuộc thi múa.
Đoạn video nhảy múa của cô gái lạ đó lại có thể khiến tinh thần của anh cảm nhận được chút nhẹ nhàng chưa từng có. Trong suốt nửa năm, hình ảnh của Khương Nại luôn bầu bạn với anh mỗi lúc đêm khuya mất ngủ.
Dần dần Tạ Lan Thâm có đam mê đặc biệt với việc thu thập những video thi múa của Khương Nại.
Nếu như công ty của cha Khương Nại không bị phá sản, nếu như cô vẫn còn nhà để trở về.
Có lẽ cả đời này cô cũng không biết điệu múa của bản thân mình đã chữa lành cho một người đàn ông trẻ tuổi trong suốt một thời gian dài.
Là người ngoại cuộc nhưng Tạ Lan Thâm vẫn đưa tay giúp đỡ cô trong lúc thế giới của cô trở nên vụn vỡ.
Anh cho cô một nơi để nương thân, khích lệ cô tiếp tục học múa.
Đặc biệt, anh chưa từng yêu cầu cô phải báo đáp ân tình này.
Bùi Tứ tiết lộ nội tình cho Khương Nại, anh ta vẫn tiếp tục ám chỉ: "Sự thật là Tạ Lan Thâm mê muội với thân thể của cô, nhưng tình yêu lại là một chuyện khác. Đôi khi phụ nữ không thể nhìn rõ ngọn nguồn sự việc, coi tình cảm mà đàn ông bố thí cho trở thành cảm xúc quý báu của tình yêu".
Ánh mắt đen tuyền của Khương Nại vẫn nhìn anh ta nhưng không hề lay động. Bất chợt có một cảm xúc lạnh lẽo từ sống lưng lan khắp thân thể cô, tư thế ngồi trở nên căng cứng.
"Tạ Lan Thâm và Chung Đinh Nhược quen biết nhau từ nhỏ, lại có hôn ước trăm năm giữa hai gia tộc, thế mà Tạ Lan Thâm vẫn có thể tặng cho anh em của mình không hề chớp mắt".
--------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên