Editor: Bèo
Điện thoại vừa tắt nguồn, Trì Châu đứng dậy quá đột khiến đầu gối va vào góc sô pha. Đi vài bước cô mới cảm nhận được di chứng của việc ngồi quá lâu, cẳng chân tê rần, đưa tay xoa không ngừng.
Cô hít thở sâu một hơi, bàn chân trần bước trên sàn nhà đi tìm dây sạc.
Di động khởi động lại, màn hình cũng sáng lên.
Những âm thanh báo tin nhắn wechat của Hề Vạn Thanh không ngừng vang lên. Không biết anh nói bao nhiêu mà từng dòng tin nhắn cứ nối đuôi nhau mà đến.
Trì Châu ngồi trên thảm, ngón tay nhấn vào tin nhắn thứ nhất. Giọng điệu của người đàn ông rất tự nhiên, từng chữ từng chữ truyền đến tai cô: "Châu Châu, vốn dĩ trước đây Cố Minh Dã đưa ra thù lao trên trời mời anh đóng bộ phim điện ảnh mà anh hợp tác cùng em trước đây thế nhưng cũng không mời được anh, đoàn đội của anh cũng từ chối không dưới ba lần".
Trì Châu biết, vẫn luôn biết bộ phim điện ảnh giúp cô giật được giải ảnh hậu kia coi như là phí chia tay mà Cố Minh Dã cho cô, vì hướng đến giải thưởng mà ra sức phải mời được ảnh đế tham gia.
Lúc ấy cô thốt ra cái tên Hề Vạn Thanh là bởi cô biết người đàn ông này cực kỳ có địa vị và năng lực hút tiền trong giới giải trí, cho dù có dùng tiền cũng không dễ dàng mời được. Vì vậy cô cố ý muốn Cố Minh Dã chật vật, mất máu nhiều một chút.
Giờ đây Hề Vạn Thanh tự nói rõ ràng cho cô biết: "Ngay từ đầu Cố Minh Dã đã không mời được anh, vì vậy anh ta hao tổn biết bao tâm sức tác động bên phía cha anh, dựa vào ân tình, nhân mạch... mà mời anh diễn bộ này. Vì để thỏa ý nguyện của em mà anh ta đã cố gắng rất nhiều".
Đầu ngón tay của Trì Châu run run, nhấn vào tin nhắn thoại tiếp theo: "Châu Châu, có thể thấy trong lòng Cố Minh Dã có em. Bằng không cũng không vì sợ em thất vọng mà khăng khăng muốn anh nhận bộ phim, cũng sẽ không ngại cực khổ thường xuyên đến Tứ Thành gặp cha anh, càng sẽ không tìm anh nói chuyện thù lao... Gia tộc của anh ta và Lương gia là thế giao, bị buộc chặt với nhau nhất thời không dứt ra được. Anh biết, anh ta không có tình cảm gì với người vợ chưa cưới kia".
Trì Châu thực sự không biết vì bộ phim điện ảnh này mà Cố Minh Dã phải xuống nước, ăn nói khép nép với người ta.
Anh ta là Thái tử gia cao quý nhất vòng Thân Thành, trước khi chính thức kế thừa gia nghiệp, bình thường anh ta đầu tư trong giới giải trí, nào có ai dám không nể mặt anh ta? Cho dù là tụ tập hay tham gia bất kỳ hoạt động nào khác, anh ta cũng được mọi người tôn trọng gọi một tiếng Cố thái tử.
Trước đây Trì Châu nghĩ rất ngây thơ, cô cho rằng nhiều lắm thì Cố Minh Dã cũng chỉ bỏ một khoản tiền kếch xù để đầu tư cho phim này, để anh ta biết giá trị của cô đến đâu.
Sự thật trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của cô. Vốn dĩ Cố Minh Dã không cần phải đi lấy lòng người khác hay đi cầu nhân mạch, nhưng vì cô mà anh ta không tiếc bị người khác chê cười. Đường đường là một Thái tử gia Thân Thành mà lại đi dọn đường vì một minh tinh nhỏ nhoi. Quan trọng là rốt cuộc anh ta thật sự đã mời được Hề Vạn Thanh nhưng không hề nói với cô rằng mình đã trầy chật như thế nào.
Hề Vạn Thanh còn gửi cho cô một vé máy bay đi Thân Thành, lần này giọng nói vô cùng lạnh lẽo: "Em cũng biết chuyện tháng sau Cố Minh Dã phải kết hôn cùng Lương Minh Ngọc. Châu Châu, nếu không buông bỏ được thì đi tìm anh ta đi".
Đến đây thì Trì Châu mới hoảng hồn phát hiện nước mắt đã nhòe trên khóe mi, nhìn chữ vô cùng mơ hồ. Cô không muốn khóc, hít thở thật sâu để bình tĩnh lại.
Hề Vạn Thanh buông tha cô, để cô đi cứu vãn đoạn tình cảm với Cố Minh Dã.
Trì Châu biết biểu cảm mất hồn mất vía của cô đêm nay đã khiến anh nhận ra. Nước mắt không cầm được vẫn tiếp tục rơi xuống đất như những hạt trân châu trong suốt. Cô lấy khăn giấy lau sạch, ổn định lại cảm xúc.
Thời gian trên chiếc vé máy bay kia được chọn rất khéo léo, cố ý cho cô thời gian để lựa chọn. Sau đó, Hề Vạn Thanh cũng không gửi tin nhắn cho cô nữa.
Trì Châu nhìn về phía cửa, không biết có phải anh đã về nhà rồi không. Một mình cô ở trong căn hộ lạnh lẽo này luôn cảm thấy chẳng có chút hơi người nào cả.
Cô sợ nhất là cô độc, ngón tay không ngừng mở lại những tin nhắn kia nghe lại một lần.
Thân mình bò lên sô pha, đôi hàng mi cong vút khép hờ. Không biết qua bao lâu, cô cảm giác mơ hồ hình như mình còn ngủ được một giấc. Đứng dậy, cả người tê rần, cô tìm được đôi dép đi trong nhà đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, sửa soạn tươm tất.
Cho tới khi ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong căn hộ, Trì Châu đứng cạnh bàn trà, động tác lau tóc rất chậm rãi, khóe mắt dừng lại trên thời gian ghi trên vé máy bay ... Buổi trưa, giờ phút.
...
Trong biệt thự ký túc dành cho nhóm nhạc nam của công ty, người đại diện của Hề Vạn Thanh cực kỳ cẩn thận bê một cốc cà phê mới xay lên phòng nghỉ ở tầng hai, động tác rón rén cứ như hầu hạ tổ tông không bằng.
Cậu trai trẻ thành viên nhóm đứng bên cạnh hỏi: "Có phải ông chủ Hề đến không?"
Đội trưởng chen vào một câu: "Bằng không ai có thể khiến anh Khải bê cà phê hả?"
Tầng hai, anh Khải đặt cà phê trên bàn, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước cửa sổ: "Lại làm sao, cãi nhau với cô bé ngọt ngào nhà cậu hả?"
Nếu không thì anh không ở ngôi nhà xa hoa kia mà chạy đến ký túc nhỏ bé này làm gì.
Hề Vạn Thanh chầm chậm xoay người bước đến bàn, sắc mặt rất nhạt. Anh bê cốc cà phê lên nhưng không vội uống.
Anh Khải lại nói: "Chuyện tình yêu của cậu và Tiểu Trì dân mạng ai mà chả biết, làm ơn đừng có chia tay nhé".
Hề Vạn Thanh nhuận họng một chút, cảm xúc trên khuôn mặt càng nhạt nhòa hơn: "Nếu như chia tay thì cũng là chia tay trong hòa bình".
Người đại diện: "......"
Một lát sau, anh ta lại hỏi: "Thế là chia tay rồi hả?"
Hề Vạn Thanh ngồi trên sô pha, không cho anh ta một đáp án xác nhận.
Nếu như chia tay thì quyền chủ động cũng không nằm trong tay anh.
Trong đoạn tình cảm này, từ đầu đến cuối trông thì có vẻ là do anh làm chủ, nhưng thực tế Trì Châu lựa chọn ai thì anh cũng không còn cách nào khác. Từ tối qua đến giờ, đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua.
Đồng hồ trên tường đã chỉ giờ phút, vẫn còn phút nữa.
Hề Vạn Thanh nhìn chằm chằm chiếc kim phút trên đồng hồ tựa như đã đoán được kết quả. Độ cong trên đôi môi dần hạ xuống, anh lấy tay áp lên trán, không muốn tiếp tục nghe tiếng của người đại diện đành lên tiếng đuổi người.
Người đại diện thở dài một tiếng, hiểu được người đàn ông mới thất tình muốn ở một mình.
Một lát sau, người đại diện rời khỏi phòng nghỉ, không quên nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại.
Vừa quay người lại, suýt nữa anh ta đã bị dọa như nhìn thấy ma.
"Tiểu Trì à..."
Anh ta vỗ ngực một lúc, vẫn còn khiếp sợ nói: "Em sắp dọa chết ông già này rồi đấy".
Cẩn thận quan sát Trì Châu mấy giây, anh ta phát hiện đôi mắt cô cũng xuất hiện những đường tơ máu giống như Hề Vạn Thanh, rõ là không ngủ được. Nhưng dù sao thì khi đến đây cô cũng trang điểm qua một chút, không đến mức thảm hại như Hề Vạn Thanh.
Trì Châu hơi mỉm cười: "Anh Khải, Hề Vạn Thanh đâu?"
"Ở bên trong đấy".
Người đại diện thấy cô tới cứ như thấy vị cứu tinh, đồng thời còn dặn dò: "Người yêu với nhau đừng hơi một tí là đòi chia tay, ngồi xuống nói chuyện không tốt sao. Hề Vạn Thanh đối với em tuyệt đối thật lòng, trước đây còn lén hỏi anh đưa em đi hưởng tuần trăng mật ở đâu thì được".
Người đại diện chẳng ngại gì chuyện bán đứng Hề Vạn Thanh, sợ hai người kia chấm dứt mối tình hơn hai năm nay.
Trì Châu không nói gì, gật đầu với anh ta rồi đẩy cửa đi vào phòng nghỉ.
----------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên