Và cái ngày nội anh mong đợi cũng đã đến, nội anh rước cô về nhà chính ở chung với mình và giớ thiệu với mọi người trong nhà cô là vợ tương lai của anh.
Trên dưới trong nhà ai cũng vui vì thấy cậu chủ mình có một người vợ dễ thương hiền dịu mà rất biết phép tắc vì từ nhỏ cô đã được ngoại mình chỉ dạy rất cẩn thận.
Chỉ có mẹ anh là bà Tú Cầm không thích vì nhà cô không môn đăng hộ đối mà so người muốn làm dâu của nhà anh thì cũng bỏ cô xa đoạn.
Nhưng nói gì nói bà là người từng trải nên rất có mắt nhìn người, Lời của bà ở trong ngôi nhà này bà nói không ai dám trả lời , nên buộc mẹ anh phải làm theo mà vẻ mặt lúc nào cũng khó chịu và còn nói những lời khó nghe đối với cô.
Cô rất để tâm nhưng lời nói của mẹ anh và không muốn làm bà tức giận.
Vì có thói quen dậy sớm nên mỗi ngày cô đều dậy sớm và phụ mọi người dưới bếp làm bữa sáng, ăn qua loa sau đó đi học.
Cô xin tự cho mình đi xe bus, trưa thì ăn trên trường đến chiều mới đóng xe về.
Từ ngày cô về nhà chính ở anh hiếm khi ghé về nhà, một phần vì công việc huấn luyện binh lính bận rộn, một phần vì không muốn về nhà nội sẽ hối cưới.
Nhưng tránh cũng không khỏi:
-Con về đây bà bảo – giọng bà ra lệnh
-Để hôm khác được không nội, nay con không về được – anh tìm cách trốn tránh vì biết về nhà sẽ chẳng có chuyện gì khác.
-Không, có về không bảo – bà tức giận lớn tiếng
-Thôi, con biết rồi, tối con xin ra rồi con về
-ừ, nhớ đó, ta đợi
sau cuộc gọi kết thúc anh thở dài nhìn lên trời lòng nhớ về người con gái ấy.
Tạm gác lại công việc để quay về nhà.
-Ngồi xuống đó đi – bà chỉ vào cái ghế sofa dài kêu đứa ngồi, Ta thấy việc học của Uyển Nhi cũng ổn định rồi, nên ta tính tuần sau sẽ làm hôn lễ cho đứa.
-Nội, con không đồng ý – anh khắng khải trả lời, cô vẫn ngồi nín thin không dám lên tiếng.
-Sao cô không nói gì, bộ bị câm hả - không làm gì được nội nên anh quay qua nạt vào mặt cô.
-Ta quyết rồi con mà dám cải con sẽ biết hậu quả - Bà nghiêm nghị phán câu, anh cũng không chịu thua mà ra điều kiện lại với bà
-Con chấp nhận nhưng chỉ làm đám trong nhà, không công bố ra ngoài, con không ở đây, chịu thì cưới không chịu thì thôi – anh cũng cố chấp không thua gì bà mình
-Ha ha, được được, tất cả theo ý con, miễn là con chịu cưới là được.
Anh đưa mắt liếc qua làm cả người cô run lên, không dám ngước mặt lên sợ chạm vào ánh mắt đáng sợ kia.
Về phòng cô nằm ì lên giường mà suy nghỉ về tương lai của mình, cô chấp nhận đánh đổi hạnh phúc của mình vì bà “con nhớ ngoại quá ngoại ơi”.
Ngày hôm lễ cô mặc trên người chiếc đầm trắng nhìn cô thật xinh xắn đáng yêu như nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích, cho dù là chỉ có vài người bà con dự như nội cũng chuận bị cho cháu dâu của mình những thứ tốt nhất đẹp nhất đến cả mẹ anh thấy cũng muốn ganh tị
-Cháu bà hôm nay đẹp quá – nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương
-Cháu cảm ơn bà
Hôm nay sao cháu không rủ mấy đứa bạn thân của cháu đến tham dự - bà thắc mắc nói
Vì con thấy cả người nhà mà cũng bị hạn chế nên không dám mời sợ anh ấy không vui.
Sau khi làm lễ xong anh đã kêu tài xế đưa cô về biệt thự riêng, còn mình thì lái xe đi rủ thằng bạn thân đi uống rượu cho quên đi chuyện không vui.
-Mày đang ở đâu, lại chổ cũ uống với tao vài ly – anh nói với giọng chán chường
-Tân hôn khắc đáng giá ngàn vàng, sao không ở nhà mà rủ tao đi đâu, tao còn vui với mấy em – lúc nào Tần Hạo cũng muốn chọc điên anh.