Vẻ mặt nàng rất nghiêm túc. Đôi mắt chứa ánh sáng lộng lẫy làm Cố Thanh Mộc vì nó mà mê muội, mang theo một tầng sương mù nhàn nhạt, giống như hổ phách thượng hạng màu sắc lóng lánh trong suốt.
Bàn tay thon dài của Cố Thanh Mộc chuyển từ bị động thành chủ động nhẹ nhàng vuốt v e bờ môi hồng đầy đặn của nàng. Đôi mắt đen nhánh đan xen đủ loại cảm xúc. Nhưng vẫn nghiêm túc nói "Thật sao? Cậu thật sự yêu mình?" Chỉ có điều hàm chứa một loại tự giễu.
Nếu như thật sự yêu mình. Vì sao cuối cùng vẫn kết hôn cùng Lục Hạo Nam. Còn mời mình tham dự hôn lễ của cậu? Diệp Vãn An. Bây giờ mình rất khó lại tin tưởng cậu.
"Thật. Tin tưởng mình một lần cuối cùng có được không?" Giọng nàng có chút nghẹn ngào, cố nén nước mắt đừng chảy ra. Cô vẫn là không tin nàng phải không?
"Được." Cô cuối cùng vẫn là đầu hàng. Cô không làm được không quan tâm nàng. Không làm được từ từ gạt bỏ tình cảm của chính mình đối với nàng. Nàng là giấc mơ của cô thời niên thiếu. Là vọng tưởng của cô sau khi trưởng thành. Là người yêu mà cô từ đầu đến cuối vẫn không có được. Tình yêu đối với nàng đã sớm thẩm thấu vào tận xương tủy. Không làm được chân chính buông tay.
Có lẽ tình yêu chính là như vậy, không cần lý do. Buông bỏ ân ân oán oán kiếp trước. Kiếp này mình tin tưởng cậu một lần nữa. Không chút giữ lại mà yêu cậu một lần nữa. Viết lên dấu chấm câu cho mối tình đau đớn, khắc sâu trong lòng thuở niên thiếu. Cho dù đây chỉ là một giấc mộng.
Cô lại lần nữa ôm nàng vào trong lòng, dựa lên vầng trán trơn bóng trắng nõn của nàng, thanh âm vừa trầm thấp lại vừa nghiêm túc "Diệp Vãn An. Mình yêu cậu. Đừng đẩy mình ra nữa được không?"
Nhớ tới đêm hè ngày đó bị đẩy ra cùng sự xa cách lãnh đạm lúc sau, trong lòng cô tràn ngập chua xót. Nỗi đau đớn lớn nhất chính là người bạn rất yêu lại không yêu bạn, tỏ tình bị từ chối còn dần dần xa cách bạn.
"Sẽ không. A Mộc. Xin lỗi cậu. Lúc đó là mình không tốt." Mũi Diệp Vãn An đau xót. Nước mắt vẫn không kìm được mà rơi xuống. A Mộc của nàng dù cho biết kiếp trước nàng kết hôn cùng Lục Hạo Nam vẫn muốn tiếp tục tin tưởng nàng. Nàng thật ngốc. Một đứa ngu ngốc.
"Về sau cậu là của mình." Cô nhẹ nhàng khẽ hôn lên những giọt nước mắt của nàng, giọng điệu lại bá đạo đến khó tả.
Khóe môi tinh tế xinh đẹp của Diệp Vãn An giương lên một độ cong nhỏ. Đôi mắt phiếm sương mù không kiềm được mà cong cong. Bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen, thanh âm dịu dàng nói "Mình là của cậu. Vậy cậu là của ai?"
Bàn tay cô đặt trên eo thon siết chặt, gương mặt trắng nõn của Cố Thanh Mộc phủ lên một tầng hồng phấn, hôn hôn khóe môi nàng, nghiêm túc nói "Cậu là của mình. Mình là của cậu."
Các cô như vậy xem như đã chính thức kết giao. Sau khi tắm rửa xong, Cố Thanh Mộc nằm ở trên giường nhướn mày. Hiển nhiên Diệp Vãn An còn đang tắm rửa trong phòng tắm, cho nên trên giường chỉ có một mình cô.
Nhưng mà Cố Thanh Mộc cảm thấy như vậy còn chưa đủ. Còn chưa có một sự chính thức. Hoa hồng gì đó đều không có. Chờ sau khi trở về trường, cô phải chuẩn bị một chút. Cô muốn cho nàng một khởi đầu tốt nhất.
Ngay lúc Cố Thanh Mộc đang nghĩ phải chuẩn bị thế nào, cửa phòng tắm kẽo kẹt một tiếng, mở ra.
Diệp Vãn An mặc váy ngủ tơ tằm thuần trắng đi ra. Váy ngủ ngang đầu gối, lộ ra đôi chân nhỏ nhắn, làn da trắng nõn như sữa bò bại lộ ở trong không khí. Gương mặt đẹp đẽ tinh xảo hiện lên một chút hồng nhạt. Trong thanh thuần lại xen lẫn một tia quyến rũ, đẹp đến không gì sánh được. Trong phòng dần tràn ngập thanh hương của nàng sau khi tắm gội.
Ngón tay đang lật sách của Cố Thanh Mộc khẽ ngừng lại, yết hầu bất giác thắt lại. Cô biết Diệp Vãn An rất đẹp, nhưng cô vẫn không biết cố gắng mà bị nàng trêu chọc tới. Làm một phụ nữ già kiếp trước thêm kiếp này tổng lại đã hơn 40 tuổi còn chưa từng nói qua yêu đương, cô sâu sắc cảm giác được chính mình không thể khống chế cùng vô lực.
Nỗ lực duy trì bình tĩnh ngoài mặt, không thể để nàng nhìn ra mình giống như trẻ trâu chưa hiểu chuyện đời thế được. Chỉ là gương mặt không khỏi có chút nóng lên.
Ánh đèn mờ nhạt, Diệp Vãn An trái lại không nhìn ra vẻ mặt cô dị thường. Động tác nhẹ nhàng chậm chạp bò lên trên giường. Thấy cô còn đang nghiêm túc đọc sách, giận dỗi đè lại sách của cô, làm nũng nói "Kể chuyện xưa." Tối hôm qua chưa kể chuyện đã ngủ. Đêm nay phải kể hai câu chuyện.
"Ừ." Cố Thanh Mộc buông quyển sách trên tay xuống, lấy cuốn sách lịch sử đặt ở đầu giường. Lúc đang chuẩn bị kể, người kia lại chui vào trong lòng cô, ngoan ngoãn gối lên trước ngực cô. Để cô ôm chặt lấy mình.
Trời ạ, đừng ép cô được không? Trong mũi là thanh hương trên người con gái đó. Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực. Cô lại phải cầm sách lịch sử kể chuyện xưa. Này cũng quá tàn nhẫn đi.
Không được không được. Mình không thể xung động như vậy. Cô tin tưởng bản thân có thể khống chế tốt chính mình. Hít sâu một hơi, bình tĩnh lại. Cô mới chậm rãi mở miệng "Tần Thủy Hoàng (259 năm TCN— 210 năm TCN), Doanh họ, Triệu thị, tên Chính. Con trai Tần Trang Tương Vương..." Giọng cô vẫn trầm thấp như vậy nhưng lại nhiều thêm một tia dịu dàng.
Đồng hồ báo thức chuyển động từng phút từng giây. Kim đồng hồ dần dần chỉ về hướng 11 giờ. Hô hấp của người trong lòng ngực cũng dần ổn định. Chỉ có tiếng hít thở nhỏ nhẹ.
Tay trái Cố Thanh Mộc nhẹ nhàng chầm chậm để sách xuống. Mắt đen vô thức mà ngắm nhìn gương mặt ngủ say của nàng. Ánh đèn mờ nhạt phủ lên vẻ mặt ngủ yên bình của nàng chiếu xuống một bóng mờ. Chìm vào giấc ngủ, nàng tựa như một thiên sứ hạ phàm, thêm một chút cảm giác mông lung mờ ảo.
Sau cùng cô đặt xuống một nụ hôn lên trán trơn bóng của nàng, thanh âm dịu dàng chân tình nói không nên lời "Ngủ ngon."
7 giờ sáng, sau khi tập hợp ở nhà ăn, giáo viên dẫn đội dẫn bọn họ đi tham quan công ty khoa học kỹ thuật chữa bệnh lớn nhất cả nước ở gần đại học Q. Cũng là một công ty có quan hệ hợp tác với đại học Q.
Cố Thanh Mộc mặc áo ngắn tay màu đen rộng rãi phối cùng một chiếc quần dài màu xám đậm. Đeo một cái balo màu đen. Chỉnh tề lại giỏi giang. Chẳng qua trên cổ tay trắng nõn có thêm một dây cột tóc màu lam nhạt. Cái này dĩ nhiên không phải của cô. Bởi vì cô để tóc ngắn không cần dây cột tóc.
Mà Diệp Vãn An ở bên cạnh mặc áo ngắn tay tình nhân màu thuần trắng rộng rãi, tóc dài xõa trên vai, đội chiếc mũ che nắng màu trắng giống vậy. Mắt đẹp vừa thỏa mãn cũng vừa vui vẻ.
Thật ra sáng nay thức dậy, A Mộc muốn mặc áo ngắn tay màu xanh. Nhưng là vì phối thành màu tình nhân, nàng liền chọn cho cô một chiếc có kiểu dáng đồng dạng, nhưng mà là áo ngắn tay màu đen. Đương nhiên dây cột tóc trên cổ tay cô cũng là của nàng. Nàng sáng sớm thức dậy liền tìm ở trong túi rất lâu. Rốt cuộc chọn một cái dây cột tóc hài lòng nhất.
Trước kia, một người bạn của nàng yêu đương cũng sẽ chọn dây cột tóc cho đối phương. Cho nên nàng trong lúc vô tình liền hỏi người bạn kia một chút. Người bạn kia nói dây cột tóc là phải cho đối tượng của mình mang ở trên cổ tay. Chủ yếu là tuyên thệ chủ quyền. Trong lúc vô tình, nàng liền nhớ kỹ.
Nhưng mà lúc trước nàng cũng không đưa dây cột tóc cho Lục Hạo Nam. Đây là lần đầu tiên. Nhìn cô mang lên quả nhiên rất vui vẻ. Cái này đại biểu giữa các nàng đã thật sự bắt đầu rồi.
Cố Thanh Mộc đương nhiên biết dụng ý của dây cột tóc. Coi như lúc trước cô chưa từng yêu đương, cũng từng nhìn thấy bạn bè bên cạnh làm như vậy. Nhớ tới sáng sớm thấy dáng vẻ nàng nghiêm túc chọn lựa từng cái từng cái. Tâm trạng không khỏi vui vẻ hơn rất nhiều.
Tuy rằng hai người cách nhau một khoảng, nhưng vẫn có thể cảm giác được hương vị ngọt ngào giữa hai người.
Đứng ở sau một hàng, Giang Khuynh Ca dĩ nhiên nhìn thấy dây tóc mang trên cổ tay trắng nõn của Cố Thanh Mộc. Hai người họ quả nhiên vẫn là ở bên nhau.
Khóe môi không khỏi có chút chua xót, nhưng ánh mắt cũng là thoải mái. A Mộc tìm được hạnh phúc của mình cũng tốt. Diệp Vãn An chắc hẳn cũng rất yêu cậu ấy, nhìn trong ánh mắt nàng đều là những ngôi sao phát sáng.
Đoạn Mộ Thừa tất nhiên nhìn ra chị ấy mất mát. Tên Cố Thanh Mộc này lại làm chị ấy thương tâm. Nhưng mà Cố Thanh Mộc hình như cùng nữ sinh kia ở bên nhau. Quá tốt rồi. Không có ai đoạt chị ấy của cô. Một ngày vui vẻ biết bao.
Vì đánh dấu cảm giác tồn tại trước mặt chị ấy, Đoạn Mộ Thừa từ trong túi lấy ra một cái bình giữ ấm, nhỏ nhẹ nói "Tỷ tỷ. Uống chút nước đi. Khát nước."
Giang Khuynh Ca cũng không thèm nâng mắt, thanh âm nhàn nhạt nói "Cô uống đi. Tôi không khát." Từ sau ngày mưa Đoạn Mộ Thừa mua thuốc cho cô ấy, quan hệ giữa cô ấy và Đoạn Mộ Thừa có chút hòa hoãn. Nhưng đối với Đoạn Mộ Thừa vẫn như cũ, rất lãnh đạm.
Đôi mắt xám tro của Đoạn Mộ Thừa buồn bã. Không được. Cô nhất định phải đánh một dấu cảm giác tồn tại ở trước mặt chị ấy. Muốn làm cho chị ấy chú ý tới cô. Sau khi đi được một đoạn đường, cô lại từ balo lấy ra một cái bánh quy vị phô mai hiệu gì đó. "Tỷ tỷ. Em nhớ chị rất thích ăn loại bánh quy này. Đã hơn 10 giờ rồi. Chị không đói bụng sao?"
Lần này Giang Khuynh Ca vẫn cự tuyệt cô, giọng nói hơi lạnh hơn một chút.
Ngay lúc cô lại lần thứ ba lấy ra một túi khăn ướt để chị ấy lau mồ hôi.
Giang Khuynh Ca cau mày, thanh âm lạnh nhạt mất kiên nhẫn nói "Đủ rồi. Đoạn Mộ Thừa. Cô có thể yên tĩnh một lúc được hay không?"
Đoạn Mộ Thừa ngượng ngùng thu tay về. Đem đồ vật lại lần nữa bỏ vào trong túi. Môi mỏng mím thật chặt. Đôi mắt màu xám tro toát ra nhàn nhạt khổ sở. Cô lại chọc chị ấy tức giận. Cô chỉ là muốn để cho chị ấy có thể chú ý cô một chút. Cái tên Cố Thanh Mộc kia có gì tốt chứ.
Bởi vì ngay cạnh đại học Q, cho nên rất nhanh đã đến công ty khoa học kỹ thuật chữa bệnh này. Công ty này tọa lạc ở một tòa nhà văn phòng rất khí phái. Toàn bộ tòa nhà văn phòng này đều là của công ty này.
Mà công ty này cùng học viện y khoa đại học Q lại càng có quan hệ dây mơ rễ má chằng chịt. Rất nhiều học sinh y khoa đại học Q sau khi tốt nghiệp đều đến công ty này làm việc. Cho nên các giáo viên dẫn bọn họ tới đây tham quan dĩ nhiên là có dụng ý khích lệ các cô học tập thật tốt.
Một gian phòng triển lãm ở đại sảnh tầng một, đôi mắt Diệp Vãn An nhìn mấy cái mô hình y học kia đến không chớp mắt. Ánh mắt tràn đầy tò mò cùng chuyên tâm.
Cố Thanh Mộc ở một bên hiển nhiên nhìn ra nàng chuyên tâm. Bị bỏ mặc ở một bên, cô thừa dịp ít người, có chút ăn dấm mà nắm lấy bàn tay mảnh mai của nàng, giọng nói mang theo một tia ghen tuông "Rất thích những thứ mô hình này phải không?"
"Ừ." Còn chưa tỉnh hồn lại, Diệp Vãn An gật gật đầu có chút thờ ơ. Tùy ý để cô nắm lấy bàn tay mình, cùng cô mười ngón đan xen.
Thẳng đến khi cảm nhận được người kia cố ý ở sau lưng phả hơi thở ấm áp, nàng mới hoãn lại, hờn dỗi nói "A Mộc."
Cố Thanh Mộc khẽ nhíu mày. Buông nàng ra. Sau đó mắt đen nhìn về phía mô hình bên kia.
Người này là lại nháo giận dỗi. Đôi mắt Diệp Vãn An nhanh chóng nhìn lướt qua xung quanh. Sau khi phát hiện không có ai, tiến lên nắm lấy tay người kia cùng nhau mười ngón đan chặt, giọng điệu dịu dàng "A Mộc. Tương lai mình muốn học y."
Tuy rằng bố mẹ đều là nghệ sĩ dương cầm đẳng cấp thế giới. Dù rằng nàng ở phương diện dương cầm này cũng rất có thiên phú. Nhưng việc nàng muốn làm nhất lại là trở thành một người bác sĩ. Chẳng qua kiếp trước bởi vì một số nguyên nhân, nàng không học y mà đi học ngành quản lý. Nhưng trong lòng nàng trước sau luôn muốn trở thành một người bác sĩ nhân dân.
___________________________
Editor có lời muốn nói: Đang beta nên xưng hô mấy chương sau có thể còn là chị-em chưa beta xong nha.