Ngay khi Lâm Phiêu có vẻ đứng ngồi không yên bởi vì có Cố Thanh Mộc ở bên cạnh, Diệp Vãn An thay một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xám nhạt chậm rãi xuống lầu.
Mái tóc sạch sẽ nhu thuận hơi có chút hỗn độn được tùy tay buộc lại, lộ ra đường nét thanh lệ tinh điêu ngọc trác, đôi mắt sáng trong tựa như hổ phách thượng hạng như nước mùa thu gợn sóng, khí chất của nàng ưu nhã dịu dàng, nhưng hiện lên một vẻ kiều mị chỉ phụ nữ trưởng thành mới có.
Ánh mắt Lâm Phiêu thẳng tắp nhìn chằm chằm Diệp Vãn An. Má ơi, Diệp nữ thần cũng quá xinh đẹp đi mất, thật là tiện nghi cho cái tên ngốc dưa Cố Thanh Mộc. Tuy rằng cô nàng đã có đối tượng, nhưng cô nàng là người mười phần nhan đảng* (ý là đẹp là chân ái đó:v), nhìn thấy nữ sinh trông xinh đẹp liền không nhịn được nhìn nhiều đôi chút, nhưng ở trước mặt Giang Bối Bối, cô nàng tuyệt đối không dám.
Cô nàng dám vỗ ngực mà nói, dung mạo xinh đẹp của Diệp nữ thần trong số mỹ nữ mà cô nàng đã nhìn thấy có thể xếp top 3. Đệ nhất dĩ nhiên là vợ của cô nàng - Giang Bối Bối, sau đó là Giang nữ thần và Diệp nữ thần không phân cao thấp đi. Đương nhiên cũng có thể do cô nàng tình nhân trong mắt hoá Tây Thi.
"Kế hoạch ở đâu? Cho mình xem thử đi." Diệp Vãn An ngồi xuống sô pha bên cạnh Cố Thanh Mộc, ngón tay thon dài vuốt lọn tóc ra sau tai, trong lúc giơ tay một cách tự nhiên hiện lên một vẻ quyến rũ.
Lâm Phiêu rũ mắt không dám nhìn Diệp Vãn An, từ từ đem kế hoạch mình làm đưa cho Diệp Vãn An.
Ngay vừa rồi, khi cô nàng nhìn chằm chằm Diệp nữ thần xuất thần, bị một đường ánh sáng lạnh lẽo bên cạnh làm sợ tới mức giật mình một cái, rõ ràng là mặt đầy bình tĩnh, nhưng lại lộ ra tín hiệu nguy hiểm - Cố Thanh Mộc. Ánh mắt kia rõ ràng là: Lấy ánh mắt híp dơ bẩn của cậu ra khỏi người vợ tôi nhanh, bằng không, hừ hừ.
Không tự chủ hít một hơi thật sâu, cô nàng thật sự quá khó khăn, tuy rằng Cố Thanh Mộc và cô nàng cùng tuổi, nhưng đối với Cố Thanh Mộc, cô nàng luôn có một cảm giác sợ hãi rất mạnh, có thể là tính chất học bá trên người đối phương quá loá mắt.
"Cậu dự định trong học kỳ lọt vào top 30 của lớp? Mục tiêu này đặt ra coi như hợp lý. Nhưng nếu như không vào được, cậu dự định cạo trọc, cái này cũng quá độc ác đi." Diệp Vãn An kinh ngạc nhìn cô nàng, người con gái đáng yêu như vậy dự định cạo trọc - đây là có bao nhiêu tàn nhẫn đối với chính mình chứ.
Ngay cả Cố Thanh Mộc ngồi một bên cũng không khỏi nhìn cô nàng thêm đôi lần, nếu không đạt được mục tiêu, cô nàng thật sự phải cạo trọc tóc trên đầu.
Đây chính là giấy sinh tử Lão Ban cho ký đó, với thủ đoạn thiết huyết của Lão Ban kia, chấp hành thực thi trăm phần trăm, nếu như thật sự không đạt được, cô ấy chắc chắn sẽ bắt cô nàng đi cạo trọc tóc.
Bởi vì kế hoạch này phải thực thi trăm phần trăm, cho nên hình phạt đặt ra cho chính mình ở trong đó càng phải thận trọng.
"Đúng. Không sai. Nếu như không đạt tới, mình sẽ đi cạo trọc tóc trên đầu." Trong giọng điệu luôn luôn tuỳ tiện không đứng đắn của Lâm Phiêu hiện lên kiên quyết cùng nghiêm túc.
Mái tóc xoăn tự nhiên là thứ cô nàng yêu nhất, nhưng vì chứng minh bản thân tuyệt đối có thể cho cô gái Giang Bối Bối kia thấy, cô nàng nhất định phải hạ tử thủ với chính mình, chặt đứt mọi đường lui.
Được rồi, nếu đã như vậy, Diệp Vãn An cũng không thể nói gì hơn, nhìn những điều mục khác không có vấn đề gì, sau đó liền cầm bản kế hoạch này chuẩn bị hôm sau giao cho Lão Ban.
Nhìn thoáng qua thời gian, nàng nên nấu cơm rồi, liền nói với Lâm Phiêu đang ngơ ngẩn ở một bên "Ăn cơm chưa? Nếu không cùng nhau ăn bữa cơm, để cho cậu nếm thử tay nghề của mình."
Lâm Phiêu là đối tượng nàng phụ đạo, lại là bạn tốt hiếm có của Cố Thanh Mộc, đối với cô nàng, Diệp Vãn An hiển nhiên cũng ôn hòa hơn không ít.
"Đúng đó. Nếu không cùng nhau ăn bữa cơm đi." Cố Thanh Mộc cười nói với cô nàng, chỉ là nụ cười mỉm kia chỉ làm Lâm Phiêu cảm thấy cả người phát lạnh, lạnh lẽo run rẩy.
Lâm Phiêu nở một nụ cười miễn cưỡng, vội vàng xua tay nói "Không được không được, mẹ mình đang chờ mình về ăn cơm. Tạm biệt, Diệp nữ thần." Nói xong liền nhanh chóng trốn chạy khỏi hiện trường. Nếu như cô nàng ăn bữa cơm này, cô nàng cảm giác chính mình sẽ bị cái tên phúc hắc Cố Thanh Mộc kia chỉnh chết. Bữa ăn này không có lời, cô nàng vẫn có thể phân rõ.
Phòng bếp ánh nắng tươi sáng, Diệp Vãn An đeo tạp dề vàng nhạt đang nấu cơm, thanh âm nàng ôn nhu nói "A Mộc, cậu muốn ăn gì, để mình làm."
"Sườn heo chua ngọt, gà nướng khoai tây." Cố Thanh Mộc cắt một miếng táo đưa tới bên môi nàng, trong ánh mắt hiện lên ý cười nồng đậm.
Diệp Vãn An đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó liền tức giận, nắm tay nhẹ nhàng đấm Cố Thanh Mộc một cái, giọng điệu bất đắc dĩ nói "Nghiêm túc chút."
Thật là, toàn món nàng không biết làm. Ngoại trừ vài món cơm nhà bình thường, Diệp Vãn An cũng chỉ biết làm cánh gà chiên Coca. Xương sườn, gà nướng gì đó, nàng thật không biết, mấy món này kỹ thuật quá khó.
"Vậy tùy tiện đi. Cậu làm cái gì, mình ăn cái đó." Cố Thanh Mộc dựa vào khung cửa cắn một miếng táo to màu đỏ tươi, nét mặt bình đạm nói.
Diệp Vãn An hết nói nổi, lúc đang chuẩn bị cầm dao lên cắt rau, Cố Thanh Mộc lại tiến lên ôm chặt nàng, thanh âm bình lặng ôn hòa nói "Để mình đi, cậu ở bên cạnh dạy mình làm thế nào là được rồi."
Tay An An là dùng để đàn dương cầm, không phải để nấu cơm. Mấy việc nặng này liền giao cho cô đi, hơn nữa kiếp trước bởi vì cô không có đối tượng cho nên không học nấu cơm, cũng không làm thử, nhưng bây giờ có An An, sau này cô còn muốn chăm sóc An An thật tốt cơ mà.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cô, Diệp Vãn An đứng ở một bên hướng dẫn, Cố Thanh Mộc tới thực hành thao tác. Thành công làm ra hai món ăn một món canh, cũng coi như kết quả hài lòng.
"Nếm thử xem." Cố Thanh Mộc đưa cho nàng một đôi đũa, giọng điệu bình tĩnh, thế nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm. Đây dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời cô nấu ăn.
"Cũng tạm." Diệp Vãn An bị khoai tây cho nhiều muối kia làm sặc một chút, nhưng vẫn rất cho cô mặt mũi nói. Ít nhất không thể đánh tan lòng nhiệt tình của cô.
"Thật sao?" Cố Thanh Mộc sắc mặt vui vẻ, cầm đũa lên cũng nếm thử một miếng, oh, trời ạ, đây là thứ quỷ gì.
Vội vàng phun miếng khoai tây kia ra, nét mặt bị vị mặn làm cho hơi vặn vẹo, tại sao lại mặn quá vậy, cái thứ không thể cho vào miệng này cũng kêu tạm được?
Cố Thanh Mộc nỗ lực khắc chế khó chịu lan tràn trong khoang miệng, nhìn Diệp Vãn An ở một bên đang cầm ly uống nước, tại sao An An cũng ở đây hướng dẫn, cô vẫn không làm tốt.
Hiển nhiên là vừa rồi Diệp Vãn An bảo cô bỏ muối vào, kết quả một tay cô run vẩy quá nhiều, tuy rằng nấu không ít, nhưng bởi vì rải không đều, vẫn là cho quá mặn.
Cố Thanh Mộc đem tô đồ ăn kia đẩy qua một bên, mà trên bàn ăn trắng tinh kia còn dư lại duy nhất một bát thức ăn, giọng cam đoan nói "Món này tuyệt đối không mặn." Bát đồ ăn này tay cô không có run.
Chẳng qua tuy không mặn, nhưng lại rất nhạt, nhưng Diệp Vãn An đã rất hài lòng, A Mộc có chút trình độ này, nàng cũng đã thỏa mãn. Không thể yêu cầu quá cao.
Vì thế bữa cơm trưa này chính là trải qua trong khung cảnh ấm áp cực độ.
Xa xa ở một trường cấp 3 quý tộc nước Y, trường trung học này được mệnh danh là chiếc nôi của nền chính trị nước Y, đã đóng góp lượng lớn nhân tài cho chính phủ nước Y.
Khắp nơi đều là kiến trúc tượng trưng cho kiểu thức O cổ xưa, còn có một số soái ca và mỹ nữ tóc vàng mắt xanh nước ngoài.
Mà ở trong đám người kia duy chỉ có một người thiếu nữ tóc đen không hòa hợp với đám người.
Tướng mạo cô gái là vẻ ngoài điển hình kiểu Trung Hoa, chỉ có điều bởi vì di truyền từ ông cha, cặp mắt màu xám nhạt là màu mắt đặc biệt chỉ người bắc O mới có.
Cô mặc đồng phục kiểu Anh trường học cấp phát, chỉ có điều bên dưới áo sơmi màu vàng trắng kiểu Anh là một chiếc quần tây đen thẳng dài. Rốt cuộc nếp sống nước Y cởi mở, đối với việc ăn mặc của nữ sinh trái lại không có quá nhiều yêu cầu.
"Đoạn, chờ tôi với." Một cô gái mặc váy ngắn kiểu Anh gọi hướng về phía cô gái sắp muốn rời đi.
Đoạn Mộ Thừa dừng bước chân, chỉ là cảm xúc lạnh băng trong đôi mắt kia làm người khác không rét mà run, thanh âm lạnh lùng nói "Có chuyện gì?"
"Không phải đã hẹn cùng nhau trở về sao?" Cô gái không quá để ý cô lạnh nhạt, lo tự mình nói, chỉ là đôi con ngươi màu lam nhạt không giấu được ái mộ.
Cô ta là Tần Duyệt Cẩn. Nhị tiểu thư Tần gia. Y tịch gốc Hoa, từ nhỏ lớn lên ở nước Y, bởi vì phía trên còn có một người anh trai Tần Hiên Cẩn, so với anh trai trách nhiệm trọng đại, cô ta từ nhỏ đã được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay, tính cách tự nhiên cũng nuông chiều đôi chút.
Đoạn Mộ Thừa chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô ta, nếu không phải ông nội bảo cô giữ quan hệ tốt với Tần Duyệt Cẩn này, coi như không giữ tốt cũng đừng trở mặt. Cô ta cho rằng cô sẽ muốn để ý cô ta. Cái gì mà đã hẹn đi cùng nhau, cô căn bản chưa từng đáp ứng, là cô ta tự mình đa tình thôi.
Thấy Đoạn Mộ Thừa không tiếp tục rời đi, Tần Duyệt Cẩn thở phào nhẹ nhõm, thanh âm nhẹ nhàng nói "Hôm nay không phải muốn tới chỗ bác sĩ Trương sao? Tôi đi cùng cậụ nha."
Bởi vì cơ hội ngẫu nhiên lần này, cô ta quen biết đại tiểu thư duy nhất của Đoạn gia. Cũng chính là cháu gái của ông nội Đoạn. Bởi vì cô chuyển trường, cha mẹ vừa mới ban đầu đã dặn dò cô ta, nhất định phải bồi dưỡng quan hệ tốt với cô, nói không chừng có thể mượn điều này leo lên Đoạn gia.
Tần gia tuy cũng là hào môn, nhưng kém hơn Đoạn gia không phải chỉ một chút, có thể bồi dưỡng quan hệ tốt với người nối nghiệp tương lai như vậy, không thể nghi ngờ có lợi rất nhiều đối với Tần gia.
Nhưng ngay từ lúc ban đầu, cô gái tiểu kiều kiều* - Tần Duyệt Cẩn là không thèm ngó tới.
(*) tiểu kiều kiều: cô gái kiêu ngạo được nuông chiều.
Nghe đồn, người thừa kế duy nhất của Đoạn gia - Đoạn Mộ Thừa, tuy tướng mạo cực đẹp, nhưng tính cách âm u tàn nhẫn, đặc biệt là đối với Giang Khuynh Ca được tôn sùng là bạch nguyệt quang trong giới quý tộc ở thành phố B như si như mê, không tiếc thay máu Cao gia, cũng phải đạt được mục đích của chính mình. Cho nên ở trong mắt rất nhiều hào môn phú gia thành phố B, Đoạn Mộ Thừa chính là sống như một đứa bệnh tâm thần, nhất quyết phải thắt cổ chết trên một ngọn cây, hơn nữa theo lời đồn Đoạn Mộ Thừa là thật sự có bệnh.
Cho nên lúc ban đầu Tần gia bảo cô ta tiếp đãi Đoạn Mộ Thừa cho tốt, cô ta cực kỳ ác cảm. Cô ta cũng không muốn cùng một người bị nghi ngờ có bệnh ở chung một chỗ lâu như vậy.
Nhưng ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô, Tần Duyệt Cẩn liền thay đổi suy nghĩ lúc trước của mình. Cô ta còn nhớ rõ buổi tối lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Thiếu nữ mảnh mai mặc áo gió màu đen, mặt mày tinh xảo, đôi mắt màu xám nhạt lấp lánh ánh sáng đặc biệt thần bí khiến người ta không khỏi tò mò. Chỉ có thể nói, thượng đế cho cô một vẻ ngoài tương đối tốt.
Nếu bỏ qua cô có bệnh tâm lý, cô dung mạo thượng thừa, gia thế hiển hách lẽ ra nên là tác phẩm kiệt xuất nhất của thượng đế. Đó cũng là một lần vô cùng ngẫu nhiên, để cho cô ta biết hóa ra cô có chướng ngại tâm lý, mà không phải bệnh tâm thần có tính di truyền gia tộc theo như lời đồn.
Hơn ba tháng ở chung, cũng khiến cho cô ta càng lún càng sâu vào người con gái có quá nhiều bí mật này, nào có đáng sợ như tin đồn, cô ta đã phát hiện tâm hồn đáng yêu của cô, quả thật là lòng hiếu kỳ hại chết người.
Vì vậy thậm chí âm thầm chủ động tìm hiểu tình huống của cô từ bên chỗ ông nội Đoạn, cam tâm tình nguyện ở bên cô mỗi một lần trị liệu. Bởi vì ông nội Đoạn từng nói với cô ta: Tiểu Thừa là người cực kỳ khuyết thiếu cảm giác an toàn, cũng là một người ngoài lạnh trong nóng. Hơn nữa cô ta mơ hồ cảm giác được, ông nội Đoạn ủng hộ cô ta cùng Đoạn Mộ Thừa ở bên nhau.
Còn về người được các con cháu hào môn thành phố B tôn sùng là bạch nguyệt quang trong lòng - Giang Khuynh Ca, Tần Duyệt Cẩn lúc ban đầu là vô cảm, sau đó lại là không ưa, từ trong miệng ông nội Đoạn ít nhiều gì cũng đã nghe nói qua chuyện giữa hai người họ, cô ta vì Đoạn Mộ Thừa mà cảm thấy không đáng giá, nữ nhân kia quá máu lạnh, căn bản không xứng với Đoạn-ở trong mắt cô ta gần như hoàn mỹ-Mộ Thừa.
___________________________
Editor: Tiểu tam cặp phụ tới rồi đây (o_o). Nhưng mà vụ rớt top 30 thì cạo đầu của chế Phiêu cũng quá bá rồi:v